Liên Quế có một đôi tay vô cùng tinh xảo, động tác tay của nàng rất nhanh, chỉ chớp mắt, liền chải tốt cao chuy kế cho Dương yêu Nhi.
Dương yêu Nhi duỗi tay sờ sờ búi tóc cao cao, sau đó lại sờ sờ môi mình.
Nàng có chút nghi hoặc nghiêng đầu, nhìn chằm chằm mình trong gương.
Miệng của nàng sưng lên rồi.
Liên Quế thấy thế, ôn nhu hỏi: “cô nương làm sao vậy?”
Dương yêu Nhi xoay người lại, mặt hướng về phía Liên Quế, chỉ chỉ môi mình, lại không nói chuyện.
Liên Quế cười cười, nói: “Môi của cô nương rất đẹp.”
Dương yêu Nhi muốn hỏi hiển nhiên không phải là cái này, nhưng lấy tính tình của nàng, có thể chỉ cho người khác xem đã là hiếm có, làm sao có thể lại tìm hiểu kỹ.
Nàng lười nhác đánh ngáp một cái, dựa vào bàn trang điểm, trong đầu loáng thoáng nghĩ.
Hôm qua, có người, ấn nàng môi, qua lại, sờ qua sờ lại.
Cũng không thể gọi là sờ.
Nhưng nàng nghĩ tới nghĩ lui, cũng không không nghĩ ra được từ khác.
Ta phải học viết chữ, phải học thật nhiều thật nhiều thật nhiều……
Dương yêu Nhi trong đầu ngây thơ mờ mịt mà sinh ra cái ý niệm này.
Toàn bộ đầu óc của Dương yêu Nhi đều toàn là viết chữ, đợi đến khi buổi sáng tỷ muội Lý gia tới tìm nàng đi chơi, nàng cũng ngồi ở bàn trước, ngoan ngoãn cằm bút, cũng không nhúc nhích.
Tỷ muội Lý gia không dám quấy rầy, sợ phạm sai lầm ở chỗ nào đó, lại rơi vào kết cục giống như Lý Nguyên, liền tự mình trở về.
Dương yêu Nhi ngày thường nhìn chằm chằm những vật nhàm chán cũng có thể nhìn suốt một ngày, đối với giấy bút này, cũng có thể ngoan ngoãn ngồi một ngày như vậy, ngay cả Lưu ma ma tới gọi nàng ăn cơm, cũng hoàn toàn không để ý.
Lưu ma ma bất đắc dĩ, đành phải đi đến gần, thấp giọng nói: “cô nương không đói bụng sao? Hôm nay có giò thủy tinh, môi cá nấu……”
Nhưng Dương yêu Nhi lại giống như đã nhập thần, ngay lời nàng nói cũng đều không nghe lọt vào tai.
Lưu ma ma cúi đầu nhìn, mặt kinh ngạc.
Trong tay Dương yêu Nhi đã chồng chất không ít giấy Tuyên Thành đã viết qua. Phía dưới tán loạn, chữ viết xiêu vẹo, vụng về; ở trên, chữ viết lưu loát trôi chảy hơn rất nhiều, cũng không có một chữ lớn một chữ nhỏ.
Dương cô nương giống như đã học được làm như thế nào để giữ cho kích thước chữ viết ổn định.
Dày đặc như vậy, lăn qua lộn lại cũng đều là mấy chữ như vậy.
Nhưng cô nương lại giống như không cảm thấy mệt, cũng như nàng ngồi xổm xuống xem hoa cả một ngày, ngồi ở ghế trên miêu tả hoa văn trên bàn cũng có thể qua một ngày…… hiện giờ, nàng liền cũng có thể đem mấy chữ kia viết tới tới lui lui cả một ngày, không hề tạp niệm.
Lưu ma ma cẩn thận vươn tay, tùy ý nhìn hai tờ, sau đó liền nhịn không được cười nói: “Hoàng Thượng nếu như thấy được, chắc chắn sẽ rất vui.”
Giọng nàng vừa dứt, bút trong tay Dương yêu Nhi liền “Lạch cạch” rơi xuống.
Vết mực lớn rất nhanh liền đem giấy Tuyên Thành thấm ướt.
Lưu ma ma hoảng sợ, vội cầm bút lên, thu dọn trang giấy bị nhòe.
Lưu ma ma lại nhịn không được cười cười, nói: “cô nương có phải là nhớ Hoàng Thượng không?”
Dương yêu Nhi vẫn không đáp lại lời của nàng, nàng cúi đầu nhìn chằm chằm cổ tay của mình một lát.
Lưu ma ma cho là nàng thẹn thùng, liền kéo tay Dương yêu Nhi lại, ý vị thâm trường nói: “cô nương trước dùng cơm đã, có lẽ qua không bao lâu nữa liền có thể gặp được Hoàng Thượng.”
Dương yêu Nhi vẫn không nghe ra ý vị trong lời nói của nàng, nàng ngoan ngoãn đứng dậy, đi theo Lưu ma ma đến bên bàn ăn.
Liên Quế bày từng món ăn một, lại lấy đũa, nhét vào trong tay Dương yêu Nhi.
Dương yêu Nhi theo bản năng duỗi tay cầm, kết quả khó khăn lắm mới cầm được, chiếc đũa liền rơi xuống. Lưu ma ma kinh ngạc quay đầu, lúc này mới hiểu ra, vừa rồi bút rơi xuống không phải là vì nghe thấy hai chữ “Hoàng Thượng”, mà là do viết lâu quá, tay cũng không cầm được nữa, mà ngay cả bản thân nàng còn không hề hay biết……
Lưu ma ma vội phân phó một tiểu cung nữ bên cạnh: “đi lấy nước ấm tới.” Nàng nhìn về phía Dương yêu Nhi, nói: “cô nương trước tiên đắp tay đã, nhất định là rất mỏi.”
Dương yêu Nhi gật đầu, chỉ có thể giương mắt nhìn chằm chằm đồ ăn trên bàn.
Chờ đến khi đắp tay, Dương yêu Nhi rốt cuộc mới khôi phục lại được một chút sức lực, cầm muỗng đũa ngược lại đã không còn vấn đề.
Tâm của Lưu ma ma cũng hạ xuống.
Nàng lùi đến bên cạnh đứng, lại nhịn không được suy nghĩ đến một chuyện khác.
…… Mới vừa rồi nàng hỏi cô nương, có phải là nhớ Hoàng Thượng không, lời này sẽ không bị ám vệ truyền đến trong cung chứ?
……
“Nhớ trẫm đến mức bút cũng cầm không được?” Tiêu Dặc thần sắc cổ quái, đáy mắt dương như lại hàm chứa một chút ý cười.
Trong phòng yên tĩnh, tất nhiên là không có ai dám tiếp lời Hoàng Thượng.
“Nàng biết như thế nào là nhớ sao?” Ý cười nơi đáy mắt Tiêu Dặc đậm hơn, khiến ngay cả mặt mày luôn âm trầm quá mức kia, giống như cũng có chút ánh sáng.
Tiêu Dặc đẩy tấu chương trước mặt ra, rũ mắt thấp giọng nói: “Trái lại cũng nên để cho Thái Hậu trong Vĩnh An Cung đi ra rồi.”
“đi hỏi một chút, Lễ Bộ đã chuẩn bị ra sao.”
Dứt lời, Tiêu Dặc đứng dậy, lại không nhìn đống tấu chương kia. Mấy ngày nay, hắn đã hoàn toàn thích nghi với mấy thứ này. không ít người đều đang ngóng trông chê cười hắn, xem hắn bước lên đài thiên tử, ngồi trên buổi triều sớm, lại chân tay luống cuống, nghe không hiểu chính sự, không hạ được mệnh lệnh, ngay cả các đại thần ai là ai, quan hệ liên quan trong đócũng nhớ không rõ, càng không thể ứng phó.
Nhưng, cái này chỉ là do người khác nghĩ.
hiện giờ Tiêu Dặc đã nắm giữ toàn bộ trong tay.
Lý Nguyên phản chiến, đại biểu cho tương lai khi hắn xuống tay, có thể lấy Lý thị ra khai đao trước.
Sửa trị một lần như vậy, uy nghiêm tự nhiên sẽ sinh ra.
Người đời đa phần đều bắt nạt kẻ yếu, đặc biệt là các đại thần này, lại chỉ biết nghĩ đến lợi, lại không muốn chịu khổ. Chỉ cần là bọn họ phải chịu nửa điểm đau khổ, ngày sau liền sẽ cẩn thận hơn. không dám lại coi hắn giống như Huệ Đế mà lừa gạt.
Triệu công công nhận mệnh, liền xoay người đi ra ngoài.
Tiêu Dặc nói: “Cá còn sống không?”
“Lần trước rớt vài miếng vảy, ngược lại cũng không có vết thương khác, hiện giờ đang sống rất tốt.” Cung nhân đáp.
Tiêu Dặc: “Ừ, đi nhìn một cái.”
Cá nuôi ở trong chậu, sau đó thì chưa từng di chuyển qua, chỉ thỉnh thoảng lại đổi nước đã phơi nắng một lần.
Như cung nhân đã nói, hiện giờ đang sống vô cùng tốt.
Con cá màu đen lần trước không có làm thịt kia, lúc này cũng được dính ké hào quang, ở cùng trong chậu vui vẻ bơi qua bơi lại.
Tiêu Dặc nhìn chằm chằm chậu cá một hồi lâu, cung nhân sợ hôm nay lại nhảy ra một Nhụy Nhi hay Hoa nhi, liền nhìn chằm chằm cửa, mà lúc này thị vệ ngoài cửa mỗi người cũng đều cảnh giác cực kỳ, sợ có kẻ nào đó không có mắt tới quấy nhiễu nhã hứng ngắm cá của Tiêu Dặc.
Tiêu Dặc nhìn một lát liền rời đi.
Những ngày gần đây hắn thường nghỉ ngơi ở Tây Noãn Các, cũng không thường trở về Hàm Xuân Thất, bên này cũng dần dần hiện ra vẻ quạnh quẽ.
Trong cung lúc trước cũng là như thế này.
Đặc biệt là nơi hắn ở, cửa sổ đóng kín, rèm cửa dày nặng rũ xuống, bên trong lại đốt hương.
Ngẫu nhiên cũngbị nóng đến ngột ngạt, nhưng lại càng lộ ra khí lạnh âm u nhiều hơn.
hiện tại cùng lúc trước cũng không khác biệt mấy.
Nhưng Tiêu Dặc lại cảm thấy thiếu chút gì đó, đột nhiên một chút liền trở nên không thích ứng được, ngay cả ánh nắng ngày đó rơi ở trên người, cũng không cảm thấy được nửa phần ấm áp.
Có lẽ là do buông tấu chương xuống, đang rảnh rỗi, liền nghĩ nhiều.
Tiêu Dặc khóe miệng nhấp nhấp, trở về Tây Noãn Các.
Hoàng Thượng đi lại, tất nhiên là trận thế vô cùng lớn.
Bên Yến Hỉ Đường kia cũng nghe được động tĩnh.
Nhụy Nhi từ khi nghe được động tĩnh, liền bọc bản thân lại trong chăn, hận không thể đem cả đầu cũng vùi vào theo. Chỉ có như vậy, mới có thể đuổi đi được ý lạnh trong người như bị ngâm vào nước.
Các cung nữ nhìn thấy bộ dạng của nàng, trong lòng đa phần là không vui, thầm nghĩ, quả thật là không phóng khoáng.
một lúc lâu sau, chờ khi thanh âm đã xa.
Nhụy Nhi mới khó khăn ngẩng đầu, khàn giọng hỏi: “Dương cô nương…… Khi nào trở về?”
“Nhụy Nhi cô nương, chuyện này không phải chuyện ngươi nên biết.” trên mặt cung nữ mỉm cười, nhưng lời nói lại lộ ra ý tứ lạnh nhạt.
Nhụy Nhi tìm bên dưới gối đầu.
Chỗ đó có để một viên trân châu, là lần trước ở Vĩnh An Cung có được.
Nhưng lúc này nàng lại chỉ cảm thấy cộm tay, không bao giờ cảm thấy là phú quý là vinh hoa nữa.
Khi Dương yêu Nhi tỉnh dậy, phát hiện trong nhà nhiều người hơn.
Nàng mờ mịt nhìn ra ngoài, liền thấy người người đi lại, dán chữ trên cửa sổ, lại treo đèn lồng dưới mái hiên. Chỉ là tuy nhiều người, Dương yêu Nhi làm thế nào cũng không hề cảm thấy náo nhiệt.
Nàng nhìn về phía Lưu ma ma.
Lưu ma ma nói: “cô nương, đây là đang trang trí tòa nhà đó.”
Trong mắt Dương yêu Nhi vẫn tràn ngập vẻ mơ hồ.
“cô nương muốn ở chỗ này tiếp chỉ chứ.” Lưu ma ma nói.
Giọng nàng vừa dứt, liền có quản gia tới báo, nói là có mấy tức phụ Lý gia, mang theo tỷ muội Lý Hương Điệp cùng nhau tới.
Chỉ chốc lát sau, nha hoàn liền mang các nàng vào cửa.
Đại phu nhân đi ở phía trước hiền hoà cười nói: “Sợ hạ nhân trong nhà tay chân vụng về, lão thái thái sai chúng ta tới giúp cô nương coi chừng một chút, phải nhìn chằm chằm mới được.”
Lưu ma ma nhàn nhạt cười nói: “Lão phu nhân có tâm.”
“không dám không dám. Có thể vì cô nương trang trí tòa nhà, phải là vinh dự cho chúng ta.”
Khi đang nói chuyện, quản gia lại bước nhanh chạy vào cửa.
Mà lần này, hắn chạy nhanh hơn, mất phong độ hơn. Đến khi đứng trong viện, hắn mới giật giật môi, nói: “Người của Lễ Bộ tới……”
Lúc Mạnh Hoằng đem theo lễ vật đến bên ngoài Dương trạch, liền đụng phải người của Lễ Bộ đang tiến đến.
Người cầm đầu kia là một ông lão mặc quan phục, lão thoáng nhìn qua hắn, ngữ khí không mất cung kính nói: “Mạnh công tử.”
Mạnh Hoằng nhận ra bọn họ là ai, rõ ràng là muốn mỉm cười, nhưng khóe miệng lại kéo xuống phía dưới, chỉ lộ ra biểu tình xấu hổ lại quái dị, hắn nói: “đi nhầm.”
Lão đầu mỉm cười: “không quấy rầy, Mạnh công tử mời.”
“Mời ngài.”
Mạnh Hoằng liền xoay người, dắt mấy gã sai vặt nhanh chóng rời khỏi.
hắn quay đầu đi Nhàn Vân Lâu, kết quả vừa cất bước đi vào, lại nhìn thấy bóng dáng của Lý Nguyên.
Mạnh Hoằng nhíu mày, bỗng nhiên cảm thấy khẩu khí trong ngực làm như thế nào cũng đều không thuận được.
Bên này Lý Nguyên ngồi ở trên lầu, nha hoàn mặt đầy khẩn trương, khó hiểu nói: “cô nương không phải…… không phải nói sẽ gả cho Liễu gia sao? Vì sao lại còn tới đây?”
Nha hoàn bị cấm vệ ngày đó dọa cho sợ, lúc này trong lòng dĩ nhiên vẫn còn sợ hãi.
Lý Nguyên cầm chén trà trong tay, không nói gì.
Tổ phụ biết rõ tính tình của nàng, nàng chính là không đụng phải vách tường nam thì sẽ không quay đầu lại,lúc trước nàng đã nói muốn đi quyến rũ Tiêu Thành Quân, lúc sau cũng không thể bỏ dở nửa chừng. Bằng không tổ phụ sẽ lòng sinh nghi ngờ, ngày đó nàng tới Nhàn Vân Lâu, đến tột cùng là gặp phải cái gì, mới khiến cho nàng thay đổi chủ ý.
đang lúc xuất thần, đột nhiên nghe bàn bên cạnh có người nghị luận.
“Hôn kỳ của Tân đế gần tới rồi?”
“không biết nạp thái vấn danh của hoàng gia là cái dạng gì ha ha……”
“hiện tại ngay cả tân hậu là cô nương nhà ai cũng không biết đấy.”
Lý Nguyên ngẩn ra.
Đến giờ phút này, nàng mới dám hoàn toàn xác định.
Dương cô nương, tân hậu, chính là cùng một người.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Tiểu hoàng đế: Phòng ở lạnh, xiêm y lạnh, giường cũng lạnh.