Lưu ma ma vội đỡ nàng, xụ mặt nói: “Là ai nghĩ ra cái chủ ý ngu xuẩn này hả? Để cho bọn họ ở chỗ này gào thét?”
Liên Quế cười nói: “Ai bảo chúng ta chú trọng khóc gả làm gì? Khóc vang dội một chút, như vậy thì họ mới biết cô nương lúc ở nhà được sủng ái, trân quý như thế nào chứ. cô nương nhà người ta đều như vậy cả, vậy thì tại sao cô nương nhà ta lại không có?”
Lưu ma ma ngược lại cũng không rảnh quan tâm chuyện này, chỉ cảm thấy tức giận.
Nàng quét một vòng quanh sân, nói: “Cái này thì có gì tốt? Người cõng cô nương chúng ta ra cửa đâu? Cái này mới là chuyện quan trọng nhất! Nếu như không có, thì mới cô nương bị mất mặt.”
Dương yêu Nhi lúc này đã bị mũ phượng đè đến muốn choáng váng, làm sao biết cái gì mà mất mặt hay không mất mặt.
Về phần khẩn trương cùng cứng ngắc, cũng không biết đã bay mất từ lúc nào.
Mọi người cứ như vậy mà đỡ nàng, đi một đường nghe đầy tiếng khóc, rời khỏi sân.
Lưu ma ma sợ nàng bị ngã, cho nên bây giờ mới đội khăn voan lên cho nàng.
trên khăn voan thêu long phượng giao triền, dùng loại vải dày nặng, bốn góc tua rũ xuống, che phủ đầu Dương yêu Nhi, nàng lập tức liền không thấy gì nữa.
Tầm mắt bị che mất, các giác quan khác cũng mất luôn. Những âm thanh bên ngoài giống như đều cách nàng rất xa, nàng nghiêng ngả lảo đảo bước đi, cho dù có người đỡ, nàng cũng đi rất gian nan, giống như chỉ còn lại một mình nàng đi trên đường vậy.
“Chờ đã, bây giờ không thể đi tiếp nữa.” Dương yêu Nhi mơ hồ nghe thấy tiếng Lưu ma ma nói.
Ngay lúc này, đột nhiên, một trận gió ấm đánh úp lại, có cái gì đó chạm vào nàng, hai tay lại ôm lấy eo nàng, ôm nàng đi về phía trước.
Dương yêu Nhi lúc này mới cảm thấy, các giác quan biến mất dường như đã trở lại một chút.
Nàng theo bản năng bám lấy đối phương, mơ mơ màng màng nghĩ…… Đây là lưng…… Vì thế nàng cúi người bò lên.
Nàng cảm thấy mình hình như nặng hơn bình thường rất nhiều, nhưng đối phương vẫn ôm eo nàng, nhẹ nhàng cõng nàng lên. Mọi người chung quanh đều nín thở không dám lên tiếng, nàng chỉ mơ hồ nghe thấy có người hô hai câu gì đó. Nàng ngoan ngoãn nằm sấp ở trên lưng đối phương, động cũng không dám động, càng không dám duỗi cổ ra để nghe người khác đang nói cái gì.
Nàng sợ nếu mình cứ nhích tới nhích lui, thì sẽ đè người ta ngã xuống.
Như vậy thì sẽ không có người cõng nàng, nàng sẽ phải tự mình đi, giống như bản thân đang một mình đi trên con đường không thấy điểm dừng vậy.
Nàng mất đi năm giác quan, lúc này nhìn không được, nghe không rõ, ngay cả ngửi cũng không ngửi được gì.
Cảm giác duy nhất có thể cảm nhận được, đó chính sự ấm áp từ cổ của đối phương. Lúc đầu ngón tay nàng vô ý chạm phải, thân thể đối phương rõ ràng có cứng đờ trong giây lát.
Dương yêu Nhi muốn rút tay lại.
Nhưng nàng cảm thấy dựa gần như vậy thì thoải mái hơn, nghĩ nghĩ như vậy, nên lại chậm chạp quay về vị trí cũ.
Đối phương cuối cùng cũng không nói gì.
hắn cõng nàng đi qua hành lang gấp khúc thật dài, đình đài, đi qua ba đạo môn. đi một đường dài như vậy mới tới sảnh chính của Dương trạch.
Sứ giả trong chính sảnh đã đứng đợi ở đó từ lâu, trong phòng còn bày cả hương án. Thấy Dương yêu Nhi ra tới, nữ quan lấy sách văn ra, chuẩn bị tuyên đọc.
“cô nương đến quỳ xuống hành lễ.” Lưu ma ma nhỏ giọng nói.
Nhưng người cõng nàng lại không hề có ý muốn buông tay, Dương yêu Nhi đành phải tiếp tục ngơ ngác nằm ở đó.
Nữ quan trong sảnh buông mắt xuống, ho nhẹ một tiếng, lập tức tuyên đọc sách văn, sau đó lại tuyên đọc bảo văn, rồi cung kính đưa cho Dương yêu Nhi.
Đợi khi tuyên đọc xong, nữ quan liền cúi người, thập phần tôn kính nói: “Nương nương mời.”
Dương yêu Nhi che khăn voan, miễn miễn cưỡng cưỡng giơ tay lên, nhận lấy. Mọi người nhìn nàng vẫn còn đang nằm trên lưng người kia, tư thế rất quái dị. Nhưng cũng không có ai dám bật cười.
Người bên dưới lúc này lại cõng nàng, đi ra ngoài.
Hình như lại đi thêm một đoạn đường dài nữa mới đến trước cửa lớn Dương trạch.
Bên ngoài Dương trạch, lúc này xe đã chờ sẵn ở đó cùng một đoàn thái giám cung nữ, người của cung đình nhạc, lễ quan và Vũ Lâm Quân đứng chờ. Lý gia từ sớm đã bỏ ra rất nhiều tâm huyết để thêm trang cho Dương yêu Nhi, lúc này cũng đi theo đội ngũ xếp thành một hàng thật dài.
Ngược lại coi như cũng kéo dài đến mười dặm.
hắn đặt nàng vào trong xe, hình như còn thuận tay chỉnh lại khăn voan bị lệch cho nàng.
Ngay sau đó lập tức có tấu nhạc thật lớn.
Xe chuyển động, trên màn xe thêu năm con phượng hoàng kim sắc, cũng theo gió mà lay động.
Bên trong xe ngoại trừ nàng thì không còn ai nữa.
Đám người Lưu ma ma không được phép ngồi cùng với nàng, các nàng chỉ có thể đi theo bên cạnh xa giá.
Dương yêu Nhi liền không nhịn được lặng lẽ nhấc một góc khăn voan lên, nàng nắm chặt tua trên khăn voan, từ màn cửa dày nặng nhìn ra ngoài, có rất nhiều người quỳ ngoài cửa Dương trạch, cung tiễn nàng rời đi, trong miệng bọn họ còn thấp thoáng tiếng khóc, hòa lẫn vào trong tiếng nhạc. Giống như một mặt là trân trọng không nỡ, một mặt lại vô cùng vui mừng cao hứng.
Dương yêu Nhi chưa bao giờ thấy qua cảnh tượng nào như vậy, nên nhìn đến ngơ ngẩn.
Nàng lại tiếp tục nhìn.
Nhưng tìm như thế nào cũng không tìm được người đã cõng nàng ra cửa.
Giống như vừa rồi người nọ chỉ là tưởng tượng của nàng vậy.
Nàng lại quay đầu nhìn tiếp, nhìn thấy đội ngũ chạy dài, liếc mắt một cái cũng không nhìn thấy đầu đội ngũ.
Dương yêu Nhi cũng không nhìn nữa.
Nàng vừa mò mẫn khuyên tai trong lòng bàn tay vừa bắt đầu đánh giá bài trí bên trong xe.
Có gối dựa, có thảm, có lò sưởi tay, còn có một cái bàn nhỏ, trên bàn đặt một cái lư hương, tỏa ra hương thơm thoang thoảng, vô cùng dễ chịu.
Ở trong góc còn đặt một cái bình có hình dạng quái dị, bên ngoài được chạm trổ hoa văn xinh đẹp, chỗ cầm tay còn nạm một viên đá quý.
Trong xe còn có gì nữa không nhỉ?
Dương yêu Nhi không nhịn được duỗi tay sờ mó khắp nơi, tìm được một cái hộp nhỏ ở dưới bàn.
Nàng mở hộp ra, liền thấy bên trong bày điểm tâm ngũ sắc, còn có cả hạt hướng dương. Nàng lại ngồi xổm xuống, mò tay tiếp tục tìm, lại lấy ra thêm một cái hộp khác, mở ra xem, bên trong để hai cái ngọc chén, bên trên còn dùng nắp đậy, khóa kỹ. Dương yêu Nhi mở khóa, giở nắp ra, thì thấy bên trong chính là hai chén nước trong, còn bốc cả hơi nóng lên.
Đủ cho nàng ăn cả chặng đường.
Dương yêu Nhi lúc này lại chỉ cảm thấy mệt, làm sao còn thấy đói.
Nàng ngáp hai cái, liền dựa vào gối đầu, duỗi dài tay chân, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Xe đi rất chậm, nàng bất tri bất giác liền ngủ mất. Như vậy cũng thật thoải mái, thì ra gả chồng cũng không phải là chuyện rất khó chịu, Dương yêu Nhi mơ mơ màng màng nghĩ.
Mà lúc này, các quan viên từ tam phẩm trở xuống đều đã chờ sẵn ở bên ngoài ngọ môn, quan viên từ nhị phẩm trở lên thì đứng chờ ngoài Trường Tín môn, chuẩn bị phụng nghênh Hoàng Hậu.
Mặc kệ lúc trước bọn họ có suy tính gì, thì hôm nay đều phải đến hành lễ đầy đủ, diện kiến Hoàng Hậu, nhất định phải kính cẩn lễ phép hành đại lễ.
Cũng không biết xe đã đi được bao lâu, cuối cùng cũng đã tới ngọ môn.
Lúc này các chúng thần phụng nghênh, minh cổ gõ chung, lại tiến vào Trường Tín môn. Đổi phượng liễn.
Dương yêu Nhi đang ngủ mơ mơ màng màng, lúc này lại được người đỡ đi xuống, đổi thành ngồi trên phượng liễn. Phượng liễn không có màn che, vì vậy nên các triều thần đều có thể nhìn thấy nàng, hiển thị rõ uy nghi của Hoàng Hậu.
Dương yêu Nhi thân hình mảnh mai, nhưng tục ngữ nói, người đẹp vì lụa, một thân phượng bào, trùng điệp nhiều tầng, khiến thân hình nàng căng lên. Lại thêm việc nàng trước nay đều rất ít nói, cử chỉ phong thái lại có vài phần tùy ý, vừa khéo lại có thêm vài phần uy nghiêm.
Chúng thần trông thấy, trong lòng đều không khỏi xẹt qua một tia nghi hoặc.
không phải nói chỉ là một đứa ngu ngốc thôi sao?
Hơn nữa còn là đứa ngốc bước ra từ sơn dã.
Làm sao có thể có được một thân khí chất như vậy? Toàn bộ quá trình lại không hề luống cuống hay hoảng loạn.
Chẳng lẽ là do Hoàng Thượng vì không muốn xảy ra sai sót gì, làm hỏng đại điển hôn lễ, nên đã lén lút đổi một người khác, thay tân hậu cử hành đại điển, dù sao cũng có khăn voan che mất, ai cũng không nhìn không ra được cái gì.
Bọn họ làm sao biết được, bị khăn voan dày che như vậy, Dương yêu Nhi ngay cả đường cũng không nhìn thấy rõ, thì làm sao biết được trước mặt mình có bao nhiêu người đang phụng nghênh, mà quan phục trên người những người này, lại đại biểu cho mấy phẩm, bọn họ so với quan viên ở huyện Dân Trạch huyện còn lợi hại hơn không biết là bao nhiêu lần, chỉ cần tùy tiện điều một người tới huyện Dân Trạch, cũng đủ khiến cho quan huyện Dân Trạch huyện sợ tới mức quỳ xuống nằm bò ra đất.
Mà những người này bây giờ còn phải hành lễ với nàng.
Bởi vì không hề hay biết nên tất nhiên sẽ không cảm thấy sợ hãi.
Vì thế Dương yêu Nhi cứ mơ mơ màng màng, bị lôi kéo đi vào trong Thái Miếu.
Lúc này đột nhiên có một bàn tay vươn ra, bắt được cổ tay của nàng.
Dương yêu Nhi bị dọa cho cứng đờ cả người, ngay cả việc phải rút tay về cũng quên mất.
“đi theo trẫm.” hắn nói. Có lẽ là do thấy nàng bộ dáng ngây thơ lại cứng đờ, trong giọng nói của hắn cũng mang theo chút ý cười.
Là Hoàng Thượng.
không còn sợ nữa, Dương yêu Nhi ngoan ngoãn tùy ý để hắn nắm tay, theo hắn đi vào bên trong.
Tiêu Dặc nắm cổ tay nàng không hề buông tay.
Cả triều văn võ lúc này đều đợi ở bên ngoài điện, không dám tiến vào, tất nhiên cũng sẽ không nhìn thấy động tác này.
Quan chủ hôn cao giọng xướng lễ, Dương yêu Nhi một câu cũng không nghe rõ.
Vì thế khi Tiêu Dặc cầm tay nàng chắp tay hành lễ, nàng cũng ngơ ngác chắp tay hành lễ theo.
Đợi sau khi hành lễ xong, Tiêu Dặc đột nhiên thấp giọng hỏi nàng: “Ngươi biết làm vậy để làm gì sao?”
“Ah?” Dương yêu Nhi ngẩng đầu nhìn hắn, nhưng nâng được một nửa, lại chợt nhớ ra mình vẫn còn đang đội khăn voan mà, làm sao mà nhìn được.
“Bái kiến tổ tiên, là để nói với họ, ngươi chính là thê tử của trẫm, là Hoàng Hậu của Đại Tấn. Như vậy tổ tiên sẽ bảo vệ ngươi, cũng sẽ không ai có thể lay động được địa vị của ngươi. Hiểu không?”
Dương yêu Nhi chỉ nghe được đại khái, nên lắc lắc đầu.
Tiêu Dặc nhìn không thấy được dáng vẻ bên dưới khăn voan của nàng, chỉ là nhìn thấy dáng vẻ nàng đội khăn voan lắc đầu, thật sự có chút buồn cười.
hắn bỗng nhiên muốn nhanh chóng vén nó lên, để nhìn một cái nàng bên dưới khăn đang có biểu cảm gì.
Nhưng hắn vẫn không có vén lên.
hắn cũng không phải là người tuân thủ quy củ nghiêm ngặt gì, chỉ là lúc này, đột nhiên lại cảm thấy trước khi vén lên, hình như còn thiếu một thứ gì đó.
đã là đại hôn, thì hẳn là nên thực hiện từng bước một mới là tốt nhất.
“đi thôi.” hắn nói.
Rời khỏi Thái Miếu, hai người ngồi chung long liễn, đi đến Khôn Ninh Cung.
Cả triều văn võ sau đó lại hành bái lễ, cung tiễn.
Dương yêu Nhi cùng Tiêu Dặc ngồi sát cạnh nhau.
Nàng rất ít khi ngồi như vậy, nên trong lúc nhất thời còn chưa thích ứng được.
Tiêu Dặc vẫn còn đang nắm cổ tay nàng, ngón tay hắn nhẹ nhàng vuốt ve cổ tay nàng, thấp giọng nói: “trên đường đi đã ăn những gì rồi?”
Dương yêu Nhi lắc đầu.
“Sao không ăn?”
“Sợ…… sẽ muốn đi ngoài, ma ma nói, không nên.”
Những ngón tay Tiêu Dặc nắm cổ tay nàng thật chặt, hắn bất đắc dĩ nói: “trên xe không phải đã chuẩn bị một cái bình sao? Ngươi nếu muốn phương tiện, thì lấy nó ra là được.”
Dương yêu Nhi hơi hơi trừng lớn mắt.
“…… Phía trên, đá quý.”
Tiêu Dặc bất đắc dĩ.
Sớm biết như vậy, thì đã chọn cái xấu một chút, có lẽ nàng sẽ biết cái đó dùng để làm gì.
“Vậy ngươi làm cái gì? Chẳng lẽ là ngồi yên trong đó?”
“Ngủ……” Trong giọng nói của Dương yêu Nhi cũng không hề thấy có nửa phần thẹn thùng, nàng thuận tiện còn nói thêm một câu: “Ngủ, thoải mái.”
Tiêu Dặc: “……”
Vậy cũng được.
Tiêu Dặc đột nhiên đụng phải thứ gì đó cứng trong lòng bàn tay nàng.
“Cái này là gì?”
“Ma ma nói, phải đeo.”
Tiêu Dặc mở lòng bàn tay nàng ra, nhìn thấy đôi hoa tai nằm ở đó. Hoa tai xinh đẹp.
Nhưng tay của nàng lại càng xinh đẹp hơn……
Trong trắng nõn lại mang theo một chút đo đỏ.
Như đang câu dẫn người hôn lên.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Tiểu hoàng đế: Ha ha. Ngủ một đường đi tới đây cũng thật là sung sướng.