Phong Phi lau sạch nước còn đọng trên cổ, nói: “Chờ tôi làm gì, đồ ăn nguội hết rồi kìa, ăn mau đi.”
Phong Phi đã nói câu này không chỉ một lần, nhưng nếu hai người mà ăn cùng nhau thì Hải Tú nhất định phải đợi hắn, không có hắn thì không ăn.
Hắn vẫn không hiểu sao mình lại may mắn như vậy, nhặt được một bảo bối thế này đây.
Mặc dù bảo bối này lâu lâu lại chọt hắn một cái…
Phong Phi nhớ lại chuyện tối qua, trong lòng lại ngứa lên – hắn muốn đè Hải Tú ra như vậy rồi như vậy như vậy nè…
Hắn ăn rất nhanh, không tới vài phút đã quét sạch đồ ăn trước mặt. Nhân lúc Hải Tú còn chưa ăn xong, hắn lấy hộp bảo quản ra, bỏ trái cây hai người ăn dư vào, rồi bỏ thêm bánh brownies vào một hộp khác. Xong xuôi thì cất hai cái hộp vào trong cặp, đợi đến giờ ra chơi thì lấy ra cho Hải Tú ăn thôi.
Hắn vừa xong thì Hải Tú cũng ăn xong. Hắn dọn bát đũa bỏ vào bồn rửa, hai đứa thay quần áo rồi cùng đeo cặp đi học.
Hai người đi bộ tới trường, vừa tới cổng thì gặp Hà Hạo. Hà Hạo cũng nhìn thấy hai đứa từ xa, vừa định giả mù không thấy, ai ngờ bị Phong Phi thấy được, kêu réo hắn không ngừng. Hà Hạo không còn cách nào khác, đành phải dừng lại, cực kì không kiên nhẫn đợi hai đứa đi tới.
Phong Phi nhìn Hà Hạo đang sầm mặt, cười nói: “Mày điếc hả? Tao kêu to vậy mà mày không nghe?”
Hà Hạo chẳng buồn đáp, gật đầu với Hải Tú một cái coi như chào hỏi, rồi nói với Phong Phi: “Mày nghe thông báo nghỉ Tết chưa?”
Phong Phi lập tức có hứng thú: “Nghỉ mấy ngày? Nghe đàn anh nói được nghỉ năm ngày đúng không?”
Nhắc đến chuyện này, Hà Hạo cực kì vui vẻ, lắc đầu nói: “Không biết ai đã báo chuyện trường mình bắt đi học trước thời hạn cho cấp trên nghe, trường mình là trường trọng yếu nữa nên bọn họ tra rất nghiêm. Trường không dám bắt học thêm nữa, mấy khối khác nghỉ theo lịch bình thường, còn khối 12 mình hình như được nghỉ tới nửa tháng.”
Phong Phi nghe xong thì quay ra nhìn Hải Tú, thấy hai mắt cậu sáng lên. Hắn vội hỏi Hà Hạo: “Nghỉ từ hôm nào vậy?”
“Cỡ 23 tháng chạp nghỉ tới mùng 8 mới đi học lại.” Hà Hạo tính toán, hài lòng nói: “Nửa tháng đúng không?”
Phong Phi nhìn Hải Tú: “Mẹ mình ngày mấy nghỉ?”
Hải Tú vội nói: “Mọi năm là chiều 30 mới được nghỉ.”
Nụ cười trên khóe môi Phong Phi lại rõ ràng hơn: “Vậy mọi năm nhà cậu không có ai hết hả?”
“Ừ.” Hải Tú biết Phong Phi đang nghĩ gì, vậy mà lại hỏi ngay trước mặt Hà Hạo, vừa lúng túng vừa vui vẻ nói: “Tết… Mẹ cũng phải đi làm.”
Hắn tặng cho Hải Tú một ánh mắt kiểu “đã hiểu”. Hải Tú cúi đầu đạp đạp tuyết, không nói lời nào. Hà Hạo đứng đờ ra hai giây mới biết hai đứa trước mặt đang vui vẻ cái gì, liếc bọn họ một cái rồi tự biến mình thành không khí.
Phong Phi không ngờ lại được nghỉ Tết lâu như vậy, nên chẳng có kế hoạch gì. Bây giờ phải lập tức thảo luận thôi, hắn hỏi Hải Tú: “Đi trượt tuyết không? Đi trượt tuyết đi?”
Hải Tú lắc đầu: “Hồi trước tớ đi với mẹ rồi, trượt ghê lắm.”
“Đừng lo, tôi dạy cậu.” Nói rồi, hắn nghĩ lại thì thấy mình có hơi thiệt thòi. Cứ coi như dạy Hải Tú thì nắm tay được đi, mà cái đống quần áo trượt tuyết kia dày cộp, muốn sờ cũng không sờ được chỗ nào. Hắn lại đề nghị: “Nếu không mình đi Tam Á* đi, Tết năm ngoái tôi cũng đi chỗ đó, thời tiết rất ấm áp.”
*Tam Á: Tam Á là thành phố du lịch nằm ở cực nam của đảo Hải Nam, Trung Quốc.
Hải Tú không biết âm mưu của hắn, thành thật nói: “Cậu… cậu thích, thì đi thôi.”
Ba đứa sóng vai vào trường, Hà Hạo lạnh nhạt xen vào một câu: “Mấy ngày nữa đội trưởng về, nó nói mời cả đội mình đi ăn cá nướng, mày nhớ làm ơn tới đó.”
Phong Phi ngạc nhiên, rồi chợt nhớ tới hôm qua Hải Tú nói lớp trưởng lớp bên cạnh có tới tìm cậu ấy.
Hắn hỏi: “Có những ai?”
Hà Hạo cũng không rõ nên nói đại: “Còn ai được nữa? Đội mình, chắc có bạn gái đội trưởng và bạn gái của đám kia nữa, có gì không?”
Phong Phi lại hỏi: “Thiệu Duyệt Dĩnh lớp bên cạnh có đi không?”
Hải Tú đang lơ mơ lập tức bừng tỉnh, cũng quay lại nhìn Hà Hạo, thấy hắn nhíu mày nói: “Cậu ấy tới làm gì?”
Phong Phi yên tâm lại, nói: “Không có gì, không đến là được.”
Hắn quay lại nhìn Hải Tú, hỏi cậu: “Thích ăn cá nướng không?”
Chỉ cần ở bên cạnh Phong Phi, có làm cái gì Hải Tú cũng không ý kiến, cậu gật đầu: “Thích!”
“Biết ngay cậu thích mà! Thích ăn cá nên mới thông minh vậy.” Rồi hắn chợt nhớ tới cái gì, cười cười xáp lại hỏi: “Biết nhặt xương cá không?”
Hải Tú thừa nhận: “Không giỏi lắm, lúc còn bé toàn mẹ nhặt xương cho tớ, không cho tớ làm, nên là…”
Phong Phi khiêm tốn cười: “Tôi giỏi lắm, thật đó, từ nhỏ đến giờ không nhờ ai nhặt xương giùm mà vẫn chưa bao giờ bị hóc xương.”
Hải Tú chưa kịp tán dương hắn, bóng đèn Hà Hạo đã không chịu nổi nữa: “M* mày… Ăn cá không hóc xương cũng khoe nữa hả? Mày bị điên à?!”
Phong Phi đẩy ra cửa sau lớp học, không nhanh không chậm bổ sung: “Người thích ăn cá, đầu lưỡi rất là linh hoạt”
Hắn nhướng mày, nhìn Hải Tú nói: “Đúng không, Hải Tú?”
Hải Tú ngẩn ra, mặt đỏ bừng, vội vàng chạy về chỗ mình ngồi.
Phong Phi nhoẻn miệng cười, Hà Hạo lập tức hiểu ra cái “đầu lưỡi linh hoạt” kia là có ý gì, không nhịn được nữa gào lên: “M* mày! Sau này thấy bố thì đừng có kêu!!”
Nửa lớp quay đầu lại nhìn Hà Hạo. Phong Phi cười to, vỗ vỗ vai hắn rồi đi về chỗ ngồi.
Phong Phi vừa soạn lại bài tập phải nộp vừa xúc động nói: “Hà Hạo đúng là chẳng biết giỡn thiệt, nói có mấy câu đã nổi điên.”
Mặt Hải Tú đã muốn bốc lửa, cúi đầu thật thấp không nói lời nào. Phong Phi lấy cùi chỏ huých huých cậu, “Trở lại chuyện cá nướng đi, đi không?”
Hải Tú xấu hổ không dám nói, chỉ gật đầu một cái tỏ ý cậu nghe rồi. Phong Phi vẫn nhất định không buông tha, hỏi tiếp: “Đi không? Đi thì tôi nói với đội trưởng, quen biết cả mà.”
Hải Tú tiếp tục gật đầu, Phong Phi xáp lại gần, cười nói: “Nếu sợ hóc xương, về nhà tôi tập luyện cho cậu nha?”
Hải Tú giận rồi! Mặt cậu đỏ ửng yếu ớt trừng Phong Phi. Phong Phi liền cười cười xin tha: “Được rồi được rồi, không nói nữa. Vừa nãy cũng không cố ý nói vậy trước mặt Hà Hạo đâu… vô tình thôi. Lần sau không trêu cậu trước mặt người khác nữa, chịu chưa?”
Hải Tú rất dễ dỗ dành, lập tức không giận nữa.
Hắn tiếp tục bàn với cậu xem tuần lễ trước Tết nên làm gì, lên kế hoạch kĩ càng. Trước tiết tự học đầu tiên, có một bạn học tới nói với Hải Tú là cô Nghê gọi cậu đến văn phòng có việc.
“Em vào được không ại?”
Hải Tú đẩy cửa văn phòng ra, trong phòng lúc này chỉ có mình Nghê Mai Lâm, cậu thò đầu vô, nói: “Cô Nghê ơi?”
“Vào đi.” Nghê Mai Lâm đặt cây bút trong tay xuống, nhìn Hải Tú nói: “Cô muốn báo với em một chuyện.”
Hải Tú vào phòng: “Cô nói đi ạ.”
“Là như vầy.” Nghê Mai Lâm nói: “Vẫn chưa có thông báo chính thức, nhưng cô nghĩ mọi người biết hết rồi – năm nay lớp 12 không phải đi học thêm, nghỉ Tết lần này tận nửa tháng.”
Hải Tú gật đầu: “Dạ, em biết.”
“Quy định đúng là như vậy thật, nhưng rất nhiều trường khác trong khu mình, hay là bên khu đang phát triển ấy… mấy trường đó đều không bị kiểm soát quá nghiêm, nên vẫn mở lớp học thêm cho học sinh.” Nghê Mai Lâm cố nói sao cho thật dễ nghe, “Người khác học thêm, mình không học, chẳng khác nào tụt lại phía sau người ta đúng không?”
Hải Tú nghe chẳng hiểu mấy cái lời nói khéo này, chỉ biết ngây ra gật đầu: “Dạ…”
“Vậy nên, lãnh đạo trường mình đã quyết định mở một lớp học thêm nhỏ, chỉ dành cho những học sinh giống như em vậy. Bọn họ cũng đã thuê một khu bên cạnh trường mình cho các em học. Giáo viên đứng lớp đều là những người có kinh nghiệm lâu năm, học sinh cũng không nhiều, toàn khối mình chỉ có chừng 30 người thôi, không sợ bị phát hiện, thời gian đi học giống như bình thường.” Nghê Mai Lâm nhìn Hải Tú, “Đi học thêm một tuần trước Tết, em không bận chứ?”
Hải Tú im lặng, rồi lại do dự nói: “Em… không đi được không?”
Nghê Mai Lâm ngạc nhiên nhìn Hải Tú: “Sao vậy?”
Cậu mím môi, úp úp mở mở: “Em… em không muốn đi.”
“Hải Tú à, em phải hiểu em bây giờ là học sinh đứng đầu khối, các cấp lãnh đạo ai cũng biết em hết.” Thật ra Nghê Mai Lâm cũng không thích cái vụ mở lớp đặc biệt này, nhưng cấp trên đã có lệnh, cô đành phải khuyên nhủ, “Nếu em không tham gia thì cấp trên sẽ biết hết, thật ra chuyện mở lớp này trường nào cũng có, em đừng lo. Thông báo này cũng là thầy cô nói trực tiếp với các em, các em không nói thì các bạn khác cũng không biết. Lần học này, trường cũng không thu thêm học phí, mở lớp là vì các em thôi.”
“Cảm ơn cô…” Hải Tú không nỡ từ chối thẳng ý tốt của Nghê Mai Lâm, nhưng vẫn phải từ chối, “Em thật sự không muốn đi đâu ạ, em… ở nhà em cũng có thể tự học được.”
Nghê Mai Lâm không ngờ Hải Tú lại không chịu đi học, cô ngẩng đầu nhìn cậu, đang định nói tiếp thì lại nhìn thấy một dấu răng đỏ nhạt trên cổ Hải Tú.
Cô chợt quên luôn mình muốn nói gì.
Hải Tú vẫn không biết gì cả. Nghê Mai Lâm nhanh chóng thu lại biểu cảm, cúi đầu lật tới lật lui giáo án, rồi chợt dừng lại, nghiêm giọng nói: “Đây là quy định của trường, tuy không bắt buộc nhưng không phải muốn nói không đi là không đi, chuyện này cứ như vậy đi.”
Hải Tú vẫn còn muốn nói, nhưng Nghê Mai Lâm lại ngắt lời cậu: “Hải Tú, em đừng phụ kì vọng mọi người đặt vào em. Còn nữa, chuyện này không được nói cho bạn học khác, để trường biết thì cô rất khó xử. Em đi đi.”
Cô nói xong thì không muốn nghe Hải Tú nói nữa, đuổi cậu ra ngoài.
Hải Tú đi rồi, dù chỉ là một chữ trên giáo án, Nghê Mai Lâm cũng nhìn không vô. Cô dựa lưng vào ghế, nhíu chặt mày.
Chưa đầy mười phút sau, đúng như cô dự liệu, Phong Phi vội vàng chạy tới, gõ cửa phòng làm việc.
Nghê Mai Lâm hít sâu một hơi, nói: “Vào đi.”