“Nhìn tôi rất…” Phong Phi vô thức nắm chặt tay.
“Thật ra thì cũng không quá rõ ràng đâu! Thật đó!” Hải Tú mở to mắt dỗ dành hắn, luôn miệng bảo đảm: “Không thấy rõ, gần như là không nhìn ra luôn, tớ nhìn không thấy.”
Phong Phi tức đến không nói ra lời, hắn chỉ vào đám học sinh lớp 11 đang nhìn hắn xì xáo bàn tán, hỏi cậu: “Vậy cậu nói xem bọn nó đang nhìn cái gì?”
Đám nhóc lớp 11 thấy bị phát hiện thì rối rít quay đi, nhưng vì quá tò mò nên cứ nghiêng đầu liếc liếc Phong Phi.
Hải Tú ngượng ngùng nói: “Cậu đẹp trai mà… Lúc đi học, nhiều khi tớ cũng nhịn không được lén nhìn cậu. Cậu… đâu phải không biết mình đẹp trai cỡ nào đâu.”
Phong Phi vô tình bị cậu đút cho miếng đường, do dự nói: “Cậu thật sự… hay nhìn tôi?”
Hải Tú xấu hổ gật đầu, tâm trạng Phong Phi liền tốt hơn nhiều. Hắn liếc đám lớp 11 vẫn đang nhìn lén hắn một cái, tức giận nói: “Nhìn cái gì?!”
Đám kia sợ đến tè ra quần, vội vàng bỏ chạy.
Hải Tú thương xót nhìn bọn nó, vừa trấn an Phong Phi vừa kéo hắn về lớp.
Lúc lên cầu thang, mấy đứa con trai đi xuống nhìn thấy hắn cũng rất sửng sốt, đứng yên tại chỗ, quên luôn cả chuyện mình phải đi xuống lầu.
“Tụi mày…”
Phong Phi rất muốn trút giận nhưng lại bị Hải Tú kéo đi. Cậu vội nói: “Hôm nay tớ còn thu bài tập nữa, phải đến lớp sớm… Không thì không kịp đâu…”
Hắn bực bội cảnh cáo mấy thằng kia mấy câu rồi đi theo Hải Tú về lớp.
Hải Tú không ngừng cầu nguyện cho mọi người đừng chú ý Phong Phi nữa… Cậu đang rất khó xử, vết bầm trên mặt Phong Phi rõ ràng như vậy, cô Nghê nhất định sẽ nhìn thấy, đến lúc đó phải nói thế nào đây? Tí nữa xuống chạy bộ, thầy chủ nhiệm cũng thấy, sẽ không nghĩ là Phong Phi đi đánh nhau chứ? Phải giải quyết thế nào bây giờ?
Hải Tú lo trái lo phải một hồi thì tự thôi miên bản thân rằng – vết bầm chẳng rõ đâu, người khác sẽ không thấy. Còn chừng 100 ngày nữa là thi đại học rồi, chẳng ai có tâm tư để ý đâu…
“Á đm, mày bị ai đánh ra cái dạng này đây?”
Hải Tú thống khổ che mặt…
Mặt Hà Hạo đầy vẻ khó tin, đến gần hắn không ngừng cảm thán: “Cục cưng… Nói anh nghe ai mà lợi hai vậy?”
Phong Phi trừng Hải Tú một cái, ánh mắt hiện rõ: Sao cậu nói người khác nhìn không thấy?
Hải Tú xấu hổ cúi đầu, Phong Phi chẳng thèm để ý Hà Hạo, đi thẳng vào chỗ mình. Hà Hạo theo sau hắn, lải nhải không ngừng: “Ai vậy? Nói nghe coi, cần người anh em này trả thù giúp không?”
“Đ*o!”
Hắn ngồi vào chỗ, ném cặp vào trong hộc bàn rồi lấy sách ra đọc. Hà Hạo chẳng mảy may để ý, cứ nhào lên bàn hắn chẳng khác gì con gấu bắc cực, lại nói tiếp: “Nói đi, đánh nhau thế nào vậy? Mày đau không? Mà sắp thi rồi, mày đừng có lêu lổng bên ngoài cả ngày rồi chọc điên người ta nữa. Hôm nay may là chỉ bị đánh trên mặt, lỡ mai mốt nó đánh gãy tay mày thì sao? Hay chặt mợ tay mày? Rồi làm mày tàn phế? Rồi sao mày thi? Mày nghĩ xem nó có ảnh hưởng đến mày không? Cái tính này… may không phải học sinh ban thể dục. Không thì với cái đức hạnh của mày, chắc không thi đấu được mấy trận đã bị cấm hết quá, có phải vì chuyện này mà mày không chịu làm thành viên ban thể dục không?”
Năm trước, Hà Hạo đã thành công thăng cấp trong ban thể dục, năm nay huấn luyện viên đã thay hắn lấy được giấy chứng nhận, cùng cấp 1 như hắn có hai người nữa, còn lại đều là cấp 2. Bởi thế nên trường kì vọng rất nhiều vào hắn, thi vào trường nào cũng đã định rõ hết rồi. Hắn cũng không còn phải huấn luyện chuyên nghiệp nữa, bây giờ chỉ tập trung vào học văn hóa thôi. Hà Hạo phải lo học cả ngày lẫn đêm, dạo này cũng không gặp nhiều thành viên trong đội nên trong người bứt rứt. Khó khăn lắm mới gặp được Phong Phi nên chắc chắn không thể bỏ qua cho hắn, chỉ hận không thể ngồi tâm sự cả ngày.
Mà Phong Phi thì đương nhiên không muốn tán gẫu với Hà Hạo.
Hải Tú nhìn cơn thịnh nộ đang từ từ dâng lên đến sắp bùng nổ của Phong Phi, vội vàng thay hắn giải thích: “Không phải bị đánh đâu. Hôm qua ở nhà cúp điện, tối lắm không nhìn thấy gì cả… nên lúc lên lầu cậu ấy bị ngã.”
Hà Hạo đánh nhau từ nhỏ đến giờ, chỉ cần nhìn vết thương là biết ngay, lắc đầu nói: “Không phải, cái này chắc chắn là đánh nhau, hơn nữa là đấm một cú thôi, rất ổn định và chính xác, rốt cuộc mày chọc phải ai vậy? Đừng nói dạo này mày học đến ngu người rồi nhé? Không biết tránh hả?”
“Đ*t con mẹ mày…”
“Tớ đánh!”
Hải Tú vừa dứt lời, đám bạn trong lớp ngồi nghe trộm ba đứa nói chuyện nãy giờ đồng loạt quay lại, vẻ mặt đầy kinh hoàng.
Hà Hạo cứng người, gượng gạo nói: “Cậu… cậu hả?”
Phong Phi hoàn toàn cam chịu, một câu cũng không muốn nói.
Hải Tú không giỏi nói dối, cứ úp mở mãi:”Tớ… vô tình đánh trúng, hai đứa giỡn với nhau thôi mà tớ mạnh tay quá, tại… tại tớ.”
“Không không không, vậy không thể trách cậu rồi.” Ấn tượng của Hà Hạo về Hải Tú luôn rất tốt, nên biết cậu là người đánh thì cũng không nhắc đến việc muốn thay Phong Phi trả thù nữa, còn thông cảm cho cậu: “Tôi hiểu mà, nếu tôi mà ở cùng với nó cả ngày không chừng đã động tay động chân từ lâu. Cậu nhịn tới bây giờ là giỏi rồi, không sao hết, này là bình thường thôi.”
Hà Hạo nghĩ tới cảnh tượng đôi tình nhân nhỏ cãi nhau, thật là tình thú… Hắn cứ đeo theo hỏi thì hình như hơi vô duyên, bèn khoát tay nói: “Được rồi, không phải người ngoài đánh là được, hai đứa bây… tốt nhất là đừng đánh nhau nữa.”
Hải Tú lúng túng gật đầu, Hà Hạo nhìn Phong Phi rồi lại quay sang nhìn cậu, an ủi cậu lần nữa: “Không trách cậu đâu, đánh giỏi lắm… Tôi muốn làm chuyện này lâu rồi mà không ngờ cậu lại làm trước. Thật sự… rất giỏi!”
Phong Phi hung hăng trừng Hà Hạo một cái, Hà Hạo lập tức xụ mặt chạy về chỗ, ngồi than ngắn thở dài, làm bộ chua xót cảm thán về nhân tình thế thái.
Phong Phi quay sang nhìn Hải Tú, cậu lập tức chắp tay cầu xin hắn: “Không nói vậy… thì nói thế nào đây? Tớ, tớ…”
“Không sao.” Phong Phi nghiến răng nuốt ngược lời vào bụng, “Coi như là cậu đánh… đành chịu.”
Một câu ‘đành chịu’ không hiểu sao lại vô tình lại chạm vào tiếng lòng của Hải Tú. Cậu ngạc nhiên cực kì rồi ngồi xuống, nhỏ giọng nói: “Thật đó… Bây giờ cậu đẹp trai lắm, không xấu chút nào hết.”
Phong Phi liếc cậu một cái: “Ông đây ra cái dạng gì cậu cũng thấy đẹp trai sao?”
Hải Tú đáp không cần suy nghĩ: “Đúng vậy!” Nói xong lại xấu hổ không thôi.
Phong Phi “Hừ” một tiếng. Vừa muốn bình tĩnh lại để đọc sách, điện thoại hắn lại reo lên.
Phong Phi lấy điện thoại ra xem – là Phong Hiên.
Hắn cúp thẳng máy rồi đọc sách tiếp, lát sau Phong Hiên gửi 2 tin nhắn đến.
Phong Hiên: Mặt em sao rồi?
Phong Hiên: Đừng nói ba mẹ nhé, hai ngày nay bọn họ cứ muốn video call dặn dò em vài chuyện.
Phong Phi nghiến răng, xóa hết tin nhắn rồi tập trung đọc sách.
—
Tự dưng hôm nay, Hải Tú lại thấy Phong Phi thay đổi thêm một chút.
Lúc mới bắt đầu học kì mới, tuy hắn cũng nghiêm túc đọc sách nhưng chắc do vẫn chưa thoát khỏi cám dỗ của tự do nên rất hay mất tập trung, không chăm chú như hiện tại. Mà bây giờ, từ khi nói chuyện với Phong Hiên xong, hay nói đúng hơn là từ khi hắn hứa với cậu sẽ không để mình trở thành một thằng vô dụng. Phong Phi đã thật sự thực hiện lời hứa của hắn – không phải làm cho có mà thật sự có cố gắng.
Bây giờ hắn không chép của Hải Tú một bài nào cả, toàn bộ bài tập đều tự thân vận động mà làm, cũng không chọn những bài dễ để làm nữa. Ngay cả với Ngữ văn và tiếng Anh, hắn cũng nghe lời giáo viên mà làm bài tập, một bài cũng không bỏ. Làm xong thì kiểm tra xem mình sai chỗ nào, vì sao sai. Làm sai có nghĩa là chỗ đó chưa vững, hắn lập tức đi ôn bài lại ngay, nhất định không để bản thân phạm lỗi tương tự.
Từ lúc quen hắn cho tới nay, Phong Phi đã xài hết 7 cuốn sổ ghi chép bài sai, mà ba trong số đó mới được hắn dùng từ lúc bắt đầu học kì mới.
Còn Hải Tú vẫn dùng cái quyển dày thật dày mà trước giờ cậu vẫn dùng – trên trang thứ năm có cái tên mà Phong Phi chính tay viết, còn mặt sau là mười chữ “Phong Phi” mà Hải Tú chép lại.
Đã lâu như vậy, có thể hắn không còn nhớ nhưng Hải Tú vẫn luôn nhớ rất rõ, và cực kì trân trọng khoảnh khắc đó.
Mỗi lần dùng quyển sổ này là cậu lại nhìn trang giấy đó một lần. Cậu so chữ của hắn với chữ trên trang giấy, ngạc nhiên nói: “Chữ của cậu… sao còn đẹp hơn lúc trước vậy!”
Cuối tuần, hai đứa ngồi ở nhà mạnh ai nấy học. Hắn đã dùng một giờ đồng hồ để ôn lại kiến thức về van điện từ, nghe cậu nói thì ngẩng đầu nhìn cậu, nhẹ giọng nói: “Hơn nửa năm nay tôi đã viết đủ số chữ mà tôi nghĩ cả đời này mình sẽ viết rồi, luyện vậy mà không đẹp nữa thì đúng là nát!”
Chữ Phong Phi vốn rất đẹp, bây giờ siêng năng viết lách nên nét chữ ngày càng sắc sảo hơn, đường nét mạnh mẽ, gần như rất đều và ngay ngắn.
Hôm đó Hải Tú nhìn bản nháp bài luận tiếng Anh mà Phong Phi tiện tay viết bằng chữ cách điệu, hâm mộ không thôi: “Thật đó… Cậu viết bằng chữ này mà có dùng phiên âm đi chăng nữa, thầy cô chấm thi cũng sẽ cho cậu điểm, chắc chắn luôn… Đẹp quá đi…”
“Cậu nghĩ tôi là thằng Hà Hạo hay sao mà viết bằng phiên âm!” Phong Phi nổi giận, quăng bút nói: “Bạn nhỏ Hải Tú! Gần đây bạn lớn gan lắm!”
Hải Tú sợ hãi rụt cổ lại, nhỏ giọng nói: “Tớ… Tớ đang khen cậu, thật…”
Phong Phi lạnh giọng nói: “Tới hôn tôi, nhanh lên, nhân lúc tôi còn chưa nổi giận thật.”
Hải Tú cố nhịn cười. Cậu đang ngồi đối diện hắn, nghe hắn nói xong thì lê thân đến cạnh hắn rồi ngượng ngùng hỏi: “Hôn… Hôn chỗ nào?”
Phong Phi thản nhiên nhìn cậu, liếm liếm môi. Hải Tú nhìn đôi môi đã khép lại của hắn, sáp tới hôn nhẹ một cái rồi rời ra ngay. Phong Phi nghiêng sang tìm kiếm đôi môi cậu, Hải Tú cười cười tránh né: “Cậu vẫn chưa học xong! Trước hết phải viết…”
Phong Phi nào có nghe, đè thẳng người xuống thảm rồi hôn cho thiệt đã.
Xong xuôi, hắn ngồi dậy cầm bút, vừa ôn tập vừa nói: “Thỉnh thoảng phải khích lệ tôi kiểu thế này này, tôi mới có động lực, hiểu không?”
Hải Tú bò dậy ngồi vào bàn nhỏ bên kia, mặt hồng hồng chôn vào quyển sổ ôn tập thật dày, nói như muỗi kêu: “Hiểu…”