Trong phòng vẫn không có tiếng động nào, thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng hít thở.
Không khí nặng nề suýt chút nữa đè chết Tiểu Ngô, Tiểu Ngô đứng ở bên cạnh không dám rời đi, cũng không biết có nên ở lại không. Cậu chàng luôn cảm thấy tiên sinh nhà mình hiện tại khẳng định không muốn bị người khác nhìn, cho nên ngay cả phát ra âm thanh hay cử động Tiểu Ngô cũng không dám.
Kiều Nam Kỳ cúi đầu.
Trước mặt y là những phiesu điểm trước năm Triệu Vanh 19 tuổi có thể tìm được. Mặc dù Kiều Nam Kỳ đã quên mất thời đi học của mình nhưng liếc mắt cũng có thể thấy đó là những con điểm xuất sắc.
Ngoài ra còn có các giải thưởng được viết trên giấy.
Trên một bản sao của tài liệu, ảnh CMND của thiếu niên được dán bên góc phải, mặc dù chỉ là hình đen trắng, cũng không thể che đi được nụ cười tỏa nắng kia.
Vừa trong trẻo vừa tràn đầy sức sống.
Đó là Triệu Vanh qua bao nhiêu năm có thể nhìn lại lần nữa, nhưng bởi vì bản thân bịt mắt bịt tai mà không thể thấy được.
Y đã từng nói ra hai chữ 'Rác rưởi' trước mặt Triệu Vanh.
Cũng từng vô số lần mặc kệ người khác khinh thường, thờ ơ bỏ qua những lời nhận xét của người khác về Triệu Vanh: Vô dụng, rác rưởi, ăn không ngồi rồi....
Nhưng người bị coi khinh ấy, lại chỉ là một đứa trẻ không nơi nương tựa, nửa chừng được Trần gia nhận về một cách miễn cưỡng.
Mỗi câu nói đều là nỗi đau của Triệu Vanh.
Nhưng y không những không bảo vệ được, không xóa bớt nỗi đau kia, mà lại giống như bọn Trần đại Trần nhị, thờ ơ xát muối vào trên vết thương.
Nếu y phát hiện sớm hơn một chút, cũng hiểu ra sớm hơn, thì từ năm sáu năm trước đã có thể che chở cho Triệu Vanh, để Triệu Vanh tiếp tục tỏa sáng.
Giống như cậu bé trên bức ảnh này.
Xán lạn như bảo kiếm được rút ra khỏi vỏ, lưỡi dao sắc bén có thể cắt ngang mặt nước.
Kiều Nam Kỳ cảm thấy hốc mắt mình có chút ươn ướt rồi.
Đáng lẽ y phải vốn quan với việc che giấu tất cả cảm xúc của mình trước mặt người khác mới đúng.
Từ khi Kiều An Tình đi, y ban đầu không thể khống chế được ác mộng, lúc bừng tỉnh luôn bị cáu kỉnh, nhưng sau đó dần dần điều chỉnh lại, cho dù có lúc mất khống chế, y cũng có thể che giấu rất tốt.
Đáng lẽ phải có kinh nghiệm trong việc này.
Nhưng mà bây giờ, y biết Tiêu Ngô đang ở bên cạnh nhìn, nhưng ngay cả sức vẫy tay bảo Tiểu Ngô ra ngoài trước cũng không có.
Những con chim bay ngoài cửa sổ như xé toạc bầu trời, vụt qua với tiếng kêu ngắn ngủi.
Những đám mây bồng bềnh bỏ qua sự ồn ào trên bầu trời bao la. Lại giống như đang âm thầm tụ lại sau một khoảng thời gian dài.
Y từng nghĩ rằng những việc trong quá khứ chỉ là những khoảnh khắc nhỏ trong cuộc đời, nhưng khi gộp lại cũng đủ thành hàng vạn mũi tên đâm vào trái tim mình.
Y sau một hồi lâu mới lấy lại bình tĩnh, rồi nói với Tiểu Ngô: "Cậu ra trước đi."
Tiểu Ngô nhẹ nhàng thở ra, lại nói: "Còn có một việc."
"Nói."
"Đêm nay có một bữa tối kinh doanh, không có chung phương hướng với chúng ta lắm, cho nên ngài trước đó chỉ nhận thiệp mời nhưng không có dự định gì." Tiểu Ngô từ trong đống tài liệu liên quan tới Triệu Vanh lấy ra thư mời, "Nhưng tôi mấy ngày nay tìm kiến tin tức liên quan tới Triệu tiên sinh, tra ra được ngài ấy cũng sẽ đi....."
Kiều Nam Kỳ liếc mắt nhìn thư mời kia.
Giọng y đã trở nên khàn khàn: "Tôi biết rồi, cậu giúp tôi chuẩn bị một chút. Tôi sẽ xem thứ này trước."
Tiểu Ngô lúc này mới như được ân xá mà rời đi.
-
Bầu trời đầy sao.
Tiếng nhạc piano cổ điển hòa cùng tiếng đàn violin vang lên, du dương trong không gian tiệc tối rộng mở.
Yến tiệc linh đình, tiếng trò chuyện nho nhỏ hòa vào cùng tiếng nhạc.
Khung cảnh của bữa tối kinh doanh không bố trí xa hoa, nhưng ly đế cao đặt trong một góc, mép thảm phẳng không có nếp nhăn cũng bộc lộ sự tinh tế không thể chê vào đâu được.
Kín tiếng nhưng lại khoa trương.
Triệu Vanh đứng dưới khán đài, tay cầm ly đế cao, bên trong ly là nước cam thơm mát.
Cậu hiếm khi mặc một bộ lễ phục trang trọng như vậy, bộ vest đen tuyền khiến cậu càng trở nên cao quý nhưng không kém phần thanh lịch.
Cậu nhìn người đang biểu diễn trên sân khấu, thỉnh thoảng sẽ nhấp một ngụm nước cam, lặng lẽ nghe người bên cạnh nói: "..... Chờ tôi giải quyết xong công việc bên Dương Thành, sau đó sẽ tìm thêm người tới cùng Triệu tiên sinh nói về vấn đề rót vốn."
Người nói chuyện mặc vest đi giầy da, cao hơn Triệu Vanh nửa cái đầu, chắc cũng cao ngang ngửa Kiều Nam Kỳ. Đường nét gương mặt sắc bén, hốc mắt sâu, lông mày sắc nét, có thể nhìn ra đây là con lai.
Người này không phải người Dương Thành, chẳng qua là tới Dương Thành thực hiện một số dự án. Nguyễn Thừa tuy rằng nền móng không ở Dương Thành, nhưng nói về gia thế, thì cũng không thua kém đám người Kiều Nam Kỳ Hạ Viễn Đồ.
Triệu Vanh gặp được Nguyễn Thừa là thông qua cha mẹ của Lưu Thuận.
Nửa tháng qua, cậu cùng Phương Trác Quần trò chuyện, nghĩ tới hiên tại Kiều Nam Kỳ cũng sẽ không đối phó mình, Trần đại Trần nhị cũng không ra được, vậy thì cậu cứ thả lỏng chút đi.
Tại sao lại không bù đắp cho những năm thấng mất đi tự do mà mình đã bỏ lỡ chứ?
Cậu vẫn luôn trở thành một người có thể theo đuổi đam mê của riêng mình.
Cậu muốn dùng tiền tạo chỗ đứng ở Trúc Khê, đầu tư một chút vào ngành giải trí, cho nên quyết định bắt đầu thực hiện. Đúng lúc người nhà Lưu Thuận cũng đang đầu tư ở lĩnh vực này, cho nên cậu cũng sẽ khi không lãng phí, thông qua giới thiệu của Lưu Thuận mà nói chuyện với bố mẹ của nhóc ấy.
Nhưng người nhà Lưu Thuận không biết gì nhiều về khu vực Trúc Khê kia, chỉ có thể truyền đạt một ít kinh nghiệm cho Triệu Vanh, đồng thời giới thiệu Nguyễn Thừa đang trao đổi vài hạng mục ở Dương Thành mấy ngày nay cho Triệu Vanh. Nguyễn Thừa ở gần khu Trúc Khê, hướng phát triển trùng hợp phù hợp với Triệu Vanh, cho nên dưới sự giúp đỡ của bố mẹ Lưu Thuận mà hai người đã có cuộc gặp mặt tối nay.
Triệu Vanh vốn tưởng rằng lần gặp đầu tiên sẽ có chút trắc trở. Cậu thậm chí còn chuẩn bị cho một cuộc giằng cao kéo dài.
Lại không ngờ tới hai người lại ăn rơ với nhau.
"Nguyễn tiên sinh sao lại tín nhiệm tôi như vậy?" Triệu Vanh mỉm cười: "Thật ra đây là lần đầu tiên tôi đầu tư vào những thứ này, không có đủ kinh nghiệm, suy nghĩ đơn giản, ngoại trừ có chút tiền ra, cũng không có thế mạnh nào khác. Hơn nữa......"
Cậu đưa mắt nhìn chung quanh, liếc mắt đã bắt gặp có vài người đang nhìn về phía này.
"Ngay cả khi tôi xuất hiện ở đây, cũng có nhiều người không thể hiểu được. Danh tiếng của tôi thế nào, Nguyễn tiên sinh tới Dương Thành hai ngày qua chắc cũng đã nghe nói tới."
Nguyễn Thừa lắc lấc ly rượu trong tay, nói chậm rãi: "Bởi vì tôi đã nghe qua."
Triệu Vanh sửng sốt.
"Tôi tin tưởng một người có thể sau khi trong nhà gặp phong ba lớn như vậy, còn có thể an toàn rút lui, thậm chí còn có tài sản tới tìm tôi nói chuyện rót vốn, thì đó phải là một đối tác đáng để hợp tác."
"Mặc dù Triệu tiên sinh bây giờ chưa đủ thành thục, nhưng là người có tầm nhìn xa, mới có thể nhìn thấy tương lai."
"Quan trọng nhất là, tôi phát hiện Triệu tiên sinh có vẻ không tự tin cho lắm" Nguyễn Thừa dùng ánh mắt đánh giá nhìn Triệu Vanh, "Vừa rồi lúc ngài nói chuyện với tôi, tôi lại không nhìn ra có chỗ nào 'không đủ kinh nghiệm, suy nghĩ đơn giản'."
Triệu vanh cử động cổ tay nghiêng miệng ly, "Cám ơn."
Nguyễn Thừa cũng cụng ly với cậu.
Người này nhấp một ngụm rượu, lại đột nhiên tiến tới, nhỏ giọng nói: "...... Triệu tiên sinh hình như cùng một loại người với tôi."
Hắn cách quá gần, cho nên còn cảm nhận được hơi nóng toát ra từ người này khi nói chuyện.
Triệu Vanh vội vàng lùi về sau một bước, chiếc ly đế cao trong tay lắc lư, suýt chút nữa đã làm đổ nước cam vào trên áo sơ mi của mình.
Cậu nhíu mày, còn chưa kịp nói gì, Nguyễn Thừa đã cười lên vài tiếng: "Yên tâm, tôi sẽ không làm cái gì đâu, ngài không phải gu tôi."
Triệu Vanh lạnh lùng trầm giọng nói: "Tôi không thích đùa như vậy."
Có lẽ trước đó cậu nói chuyện đều rất nhã nhặn, cho nên bất chợt lạnh lùng như vậy, làm cho Nguyễn Thừa có chút giật mình, vội vàng quy củ lui về sau một bước, cười nói: "Được rồi, là lỗi của tôi, tôi xin lỗi."
"Tôi còn phải đi gặp những người khác, xin lỗi không tiếp chuyện được." Nguyễn Thừa thu lại biểu cảm vừa rồi, "Lần sau gặp."
Lúc này, bản nhạc cổ điển đã kết thúc, sau một lúc yên tĩnh, lại bắt đầu một bản nhạc mới.
Triệu Vanh đứng yên tại chỗ, ánh mắt tập trung nhìn lên sân khấu ---- người kéo đàn violon kia vậy mà lại là người quen.
Lục Tinh Bình mắc áo sơ mi màu xanh nhạt, hơi cúi đầu, một tay cần đàn, một tay cầm cây vĩ, tao nhã kéo dây đàn.
Anh dường như nhất thời cao hứng, thay người khác lên đó, cư xử đầy ngẫu hứng.
Trong khoảng thời gian ngắn, rất nhiều ánh mắt đều tập trung lên sân khấu.
Triệu Vanh đầu tiên là ngạc nhiên một chút, sau đó mới nghĩ tới đây vốn là bữa tối kinh doanh, ngoại trừ bàn công việc, quan tâm tới một số dự án, cũng có người đơn thuần tới đây để làm quen. Lục Tinh Bình bình thường cũng là ông chủ lớn, những dịp như vậy tới đây là chuyện bình thường.
Lục Tinh Bình hiển nhiên cũng nhìn thấy cậu. Khi ánh mắt hai bên chạm nhau, Triệu Vanh mỉm cười coi như im lặng chào hỏi.
Cũng không biết Lục Tinh Bình suy nghĩ tới chuyện hôn ước tới đâu rồi.
Sau ngày hôm đó, cũng không có ai nhắc tới chuyện liên quan tới hôn ước nữa.
Có lẽ hai ngày này có thể hỏi anh ta một chút.
Bản nhạc còn chưa kết thúc, Triệu Vanh đang ở dưới khán đài nghe, ánh mắt tùy ý nhìn quanh, bất chợt lại nhìn thấy Kiều Nam Kỳ.
Người này hôm nay mặc một bộ vest kẻ sọc màu xém nhạt, bên trong vẫn là áo sơ mi trắng tinh. Những đường cong của áo vest khiến cho dáng người thon dài của y càng thêm dễ nhìn.
Dưới ánh đèn thưa thớt, nhìn thoáng qua cũng có thể nhận ra.
Y giống như mới vừa tới, và đang tiếp cận tới bên này của Triệu Vanh.
Triệu Vanh có chút ngoài ý muốn.
Cậu nhớ rất rõ, nếu những bữa tiệc không có liên quan gì tới những sản nghiệp trong tay Kiều Nam Kỳ, Kiều Nam Kỳ đều sẽ không tới.
Cậu đã rất nhiều ngày không gặp Kiều Nam Kỳ. Từ ngày rời khỏi công ty Kiều Nam Kỳ, giữa bọn họ không còn gì liên quan tới nhau, thông tin liên lạc cũng đã bị xóa, tự nhiên sẽ không gặp mặt.
Mà Kiều Nam Kỳ cũng không tới tìm cậu nữa.
Triệu Vanh cảm thấy như vậy mới là bình thường ---- Kiều đại thiếu cao ngạo như vậy, vào thời điểm nửa tháng trước, đã 'hạ mình' tới nổi ảnh hưởng tới địa vị như vậy. Cái thích của Kiều Nam Kỳ có lẽ giống như mây trên bầu trời, trăng sao trên dãy ngân hà, khiến người ta thật sự không tin đó là sự thật.
Hiện giờ năng lượng đã cạn kiệt, tự nhiên sẽ không tới nữa.
Về phần hiện tại.....
Triệu Vanh liếc nhìn Lục Tinh Bình trên sân khấu.
Có lẽ tới tìm Lục Tinh Bình đi.
Cậu không muốn đối mặt với Kiều Nam Kỳ, cho nên vẫy tay với Lục Tinh Bình từ xa, rồi đi thẳng một đường tới chỗ Lưu Thuận đang ăn không ngồi rồi.
Xung quanh có vài người đã gặp qua cậu vài lần, những ánh mắt thăm dò ấy chưa từng lại. Triệu Vanh từ đầu tới cuối đều nhìn thằng, tựa như những ánh mắt ấy không hề tồn tại.
Cậu mỉm cười bước tới trước mặt Lưu Thuận: "Không phải nói không thể tới sao?"
"Vốn em đã định không tới." Lưu Thuận hôm nay trông rất ra dáng người, ngay cả mái tóc vàng trên đầu cũng được nhuộm lại, "Nhưng em nghe nói cái bọn hèn nhát Dư Tiên cũng tới, cho nên tới nhìn xem. Haiz, tam thiếu à, anh vừa rồi không thấy được đâu, lúc anh đang nói chuyện với Nguyễn tổng gì đó á, đám Dư Tiên toàn nhìn chằm chằm phía sau, tròng mắt còn xém rớt ra hết. Trước khi Trần gia phá sản, bọn nó chửi anh vô dụng thế này thế nào cũng xong đời, hôm nay cả đám lại đen mặt đi sau cha mẹ, thấy anh một mình nói chuyện với Nguyễn tổng, cả đám đều tái mặt hết rồi. Lượn trước mặt tụi nó chơi không anh?"
Triệu Vanh không quan tâm những người đó đang nghĩ gì, chỉ bất lực nói: "Sao chú cứ lãng phí thời gian làm gì chứ."
"Ahem." Lưu Thuận thì thầm, "Tam thiếu ơi, chúng ta nói chuyện chính sự đi."
Triệu Vanh: "?"
Lưu Thuận kéo thanh niên bên người tới trước mặt: "Người lần trước anh không hài lòng, còn người này thì sao?"
Thanh niên kia mặc một đồ vest đơn giản, dáng người gầy gò, gương mặt tuy rằng không thể nói là xinh đẹp nhưng rất sạch sẽ thanh tú, cặp mắt kính đang đeo tôn lên vẻ nhã nhặn của hắn.
Mặc dù phong cách giống người Lưu Thuận dắt theo trong quán bar lần trước, có ngoại hình giống Lục Tinh Bình, khí chất cũng có chút giống.
Ngay khi ánh mắt Triệu Vanh rơi vào người này, đối phương đã bắt gặp ánh mắt Triệu Vanh mà mỉm cười.
Vừa nhìn là biết một tay già đời.
Triệu Vanh: "....."
Lưu Thuận ghé vào tai cậu nói nhỏ: "Thế nào?"
"Đây là chính sự?"
"Sao lại không phải? Đại sự cả đời đó!"
"....." Triệu Vanh biết Lưu Thuận có ý tốt, chẳng qua quan điểm có chút vấn đề. Cậu giơ tay lên vỗ nhẹ lên đầu Lưu Thuận, "Đừng có mỗi ngày chỉ biết làm thế này, anh hiện tại không muốn yêu đương."
"Tam thiếu, anh không cần thật à?"
"Đúng vậy."
Cậu lục túi muốn chuyển cho người kia chút tiền để đi về, kết quả phát hiện di động để quên trên xe, cho nên vẫy tay với người Lưu Thuận mang theo, "Đi theo tôi, tôi chuyển tiền cho cậu."
Người nọ vốn dĩ thấy Triệu Vanh không có hứng thú, mặt lộ vẻ thất vọng, nhưng nghe có tiền thì lại ngoan ngoãn đi theo.
Trước khi rời đi, Triệu Vanh lại nói: "Đừng gọi anh tam thiếu."
Lưu Thuận giật mình.
"Trần gia không còn nữa, anh họ Triệu."
Nói xong liền dẫn người nọ đi về phía bãi đỗ xe.
Vừa rời khỏi phòng tiệc, bước chân của Triệu Vanh đột nhiên dừng lại.
Khóe miệng đang nhếch lên vì tâm trạng không tệ vừa rồi lúc này đã biến mất.
Trên đường đi, Kiều Nam Kỳ giống như đi từ bên khác tới, giờ phút này đang đứng đối diện trước mặt Triệu Vanh, chặn đường cậu lại.
Khi đến gần hơn, Triệu Vanh mới phát hiện, Kiều Nam Kỳ tuy rằng hôm nay vẫn còn vẻ uy nghiêm nhưng bây giờ đã gầy hơn trước.
Y nhìn thẳng vào Triệu Vanh, trong mắt dường như chứa hố đen sâu không thấy đáy, như muốn nuốt trọn Triệu Vanh vào trong đó.
Triệu Vanh không nói gì, chỉ nhíu mày, giơ tay ra hiệu cho thanh niên phía sau đi theo mình, có ý muốn tránh xa Kiều Nam Kỳ ra.
Nhưng cậu vừa đi được vài bước, Kiều Nam Kỳ lại đột nhiên nắm lấy cánh tay kéo cậu lại gần mình.
Người này trở tay bắt lấy cậu, ánh mắt nặng trĩu liếc nhìn người phía sau Triệu Vanh, giọng nói trầm thấp như mài một lưỡi dao: "Cậu ta là ai?"
Dù sao người kia cũng không phải người có xuất thân từ thế gia như Triệu Vanh, căn bản không chịu nổi ánh mắt lạnh lùng của Kiều Nam Kỳ. Chỉ mới bị quét mắt một chút, mà hắn đã lập tức trốn ra sau Triệu Vanh.
Cái trốn này giống như cho Kiều Nam Kỳ đáp án rõ như ban ngày.
Ánh mắt của người đàn ông càng tối thêm.
Triệu Vanh giơ tay lên muốn hất tay Kiều Nam Kỳ ra, nói: "Anh lại muốn làm gì?"
Cậu vốn cho rằng người này sẽ giống như trước kia, lại lấy cái lý do 'Thích', làm những chuyện cậu không hiểu, bắt cậu không được buông tay. Kết quả vẫn không khác gì trước đây.
Nhưng khi cậu dùng sức hất ra, Kiều Nam Kỳ vậy mà bị cậu ném ra được, giống như vừa rồi đã kìm chế sức lực của mình.
Triệu Vanh giật mình.
Kiều Nam Kỳ vô thức giơ tay lên muốn giữ cậu lại lần nữa, nhưng mới vừa đưa tay ra đã nhìn thấy ánh mắt không vui của Triệu Vanh, đã phải buộc mình rút trở về.
Hai mắt y đỏ hoe, trái cổ lăn tròn, gằn từng chữ một: "Em muốn dẫn cậu ta đi đâu?"
Triệu Vanh nhìn vẻ mặt của Kiều Nam Kỳ, liền hiểu Kiều Nam Kỳ đã hiểu lầm cái gì.
- ---- Chẳng lẽ lần trước cả hai gặp mặt, không phải đã hoàn toàn kết thúc rồi sao?
Nửa tháng không gặp, người này lại xuất hiện tại tiệc tối trước kia sẽ không đi, không đi tìm bạch nguyệt quang đang biểu diễn trên sân khấu, ngược lại còn ở đây trò chuyện với cậu trong hành lang vắng vẻ thế này.
Cậu đã buông bỏ quá khứ, thậm chí còn bắt đầu ý định rời đi, nhưng Kiều Nam Kỳ lại còn đứng chặn ở trước mặt mình.
Triệu Vanh thở dài, bất chấp tất cả nói: "Đương nhiên là dẫn cậu ta đi."
Kiều Nam Kỳ đầu tiên là lộ ra vẻ mặt không tin, sau đó cắn răng nói: "Em không thích cậu ta."
"Có thích hay không, có dắt về nhà hay không, thì liên quan gì? Tôi là một người trưởng thành có nhu cầu, chúng ta chia tay lâu như vậy, tôi vất vả lắm mới tìm được người vừa mắt, cho dù không thích, thì mang về nhà, cũng có thể thỏa mãn nhu cầu của tôi, tôi có thể cung cấp thứ cậu ta muốn, có gì mà quá đáng? Kiều tiên sinh," Cậu nói, "Chuyện như vậy, anh không phải rõ nhất sao?"
Người phía sau Triệu Vanh căn bản không dám nói lời nào.
Đôi mắt Kiều Nam Kỳ ngày càng đỏ hơn.
Triệu Vanh thực sự nhìn thấy sự tủi thân, khiếp sợ, vô lực trong đôi mắt sắc bén của người này.
Ngẫu nhiên lôi đại một người trong tiệc tối ra nhìn, cũng sẽ không có ai tin được đây là Kiều Nam Kỳ.
Kiều Nam Kỳ như vậy, Triệu Vanh có chút không biết phải đối phó như thế nào.
Cậu cảm thấy Kiều Nam Kỳ dường như đã thay đổi ở đâu đó, trở nên khác với người mà cậu từng quen biết. Nhưng cậu cũng không có thời gian rảnh rỗi để khám phá sự biến hóa chút ít trên người của y.
Cậu đã buông xuống, quay đầu lại nhìn, cũng không thấy mình còn giữ thứ này của y.
Cậu thấy Kiều Nam Kỳ cũng chưa nói gì, cho rằng Kiều Nam Kỳ không ngăn cản mình, cho nên nói với người nọ: "Đi thôi."
Kiều Nam Kỳ nghe cậu nói, vừa rồi vẫn còn suy sụp đứng đó, giờ phút này lại chợt tiến tới, nhanh chóng ngăn cản trước mặt Triệu Vanh.
"Anh.... Anh có rất nhiều chuyện muốn nói với em." Y hạ giọng cố ý nhẹ nhàng nhất có thể, "Triệu Vanh, anh đã hiểu những gì em nói. Em đừng dẫn cậu ta về có được không em?"
Nửa đường bị người khác dở trò ngăn cản thế này, bị làm phiền từ lần này tới lần khác, người bình thường đều sẽ tức giận.
Triệu Vanh cũng là một người bình thường.
Cậu hít sâu một hơi, gật đầu: "Được."
Hai mắt Kiều Nam Kỳ sáng lên, mở miệng định nói gì, Triệu Vanh lại nói tiếp: "Nhưng tôi không nói chuyện tình cảm, chỉ muốn dựa theo nhu cầu. Người này tôi không mang về nhà, chẳng lẽ Kiều tiên sinh qua đêm với tôi sao?"
"Tôi yêu cầu rất thấp, ngoại trừ khiến tôi thoải mái, thích kêu tới thì kêu, lúc ở cạnh tôi còn phải biết im lặng, nghe lời. Xong việc tự mình thu dọn. Về phần tiền....."
Triệu Vanh hỏi người Lưu Thuận giới thiệu cho mình: "Một căn hộ với các cậu mà nói có ít không?"
Người nọ không phải không hiểu chuyện, tự nhiên thấy được dây dưa của Triệu Vanh với người đàn ông đột nhiên xuất hiện trước mặt này. Hắn lắc đầu nhỏ giọng nói: "Rất hào phóng....."
"Vậy thì một căn đi." Triệu Vanh nói, "Kiền tiên sinh, anh có bằng lòng không?"
Lời còn chưa dứt, Kiều Nam Kỳ đã nắm chặt hai tay, nghiến răng, sắc mặt tối sầm tới phát sợ.
Y nhất thời không mở miệng, cũng không di chuyển.
Triệu Vanh biết lời này của mình đã đủ rồi.
Cậu theo đuổi người này suối mười năm, không có ai hiểu rõ sự kiêu ngạo của Kiều Nam Kỳ hơn Triệu Vanh.
Cho dù bị mẹ bỏ rơi, bị cha nhắm tới, cô độc một mình suốt mấy năm gần đây, đều không thể tiêu diệt được sự kiêu ngạo này của y. Người này từ nhỏ đã sinh ra ở Kiều gia, xuất chúng hơn người, lòng tự tôn được bồi dưỡng bằng cách lấn át bạn bè cùng trang lứa.
Điều này với Kiều Nam Kỳ mà nói, đã là sự xúc phạm rất lớn.
Lần này Triệu Vanh cũng không nhấc chân đi ngay lập tức.
Sau khi nói xong, cậu mới phát hiện bản thân thời gian qua cũng đã trở nên thay đổi không ít.
Nếu là ngày xưa, cậu sẽ không, cũng không dám nói chuyện như vậy trước mặt Kiều Nam Kỳ. Ngay cả khi tỏ tình cũng đều lo lắng sốt ruột, giữ mãi trong lòng, che giấu nhiều năm, tới lúc gần ra đi mới dám nói ra.
Thực sự có tiến bộ.
Cậu suy nghĩ trong lòng.
Sau một lúc lâu.
Triệu Vanh khẽ cười một tiếng, nói với người phía sau: "Đứng đó làm gì? Đi thôi, trời tối rồi."
Người nọ vội vàng đi theo cậu.
Mới đi được vài bước, hai tiếng bước chân loạng choạng xuất hiện, tiếng nhạc loáng thoáng từ trong đải sảnh tiệc tối vang lên.
Đột nhiên, giọng nói mà Triệu Vanh cực kỳ quen thuộc mà cậu ngày đêm mong chờ lại như tràn ngập sự cầu xin như mộng ảo, bị đè nén nhục nhã, từng chữ như bị nhổ tận gốc rễ trong trái tim sâu thẩm truyền tới.
"Có thể." Kiều Nam Kỳ nói, như chiếc lá thật dè dặt mọc ra từ trong góc tối, vừa tuyệt vọng lại vừa kỳ vọng.
Y như sợ Triệu Vanh không thể nghe thấy mà lặp lại một lần nữa: "Anh bằng lòng."
Triệu Vanh bỗng nhiên đứng lại.
Trong nháy mắt, cậu suýt chút nữa đã quay đầu lại.
Nhưng cậu vẫn ngừng lại được.
"Ồ." Cậu quay lưng lại với Kiều Nam Kỳ, "Nhưng tôi không muốn."
Han: Từ chương này bắt đầu đổi cách nói chuyện của Kiều Nam Kỳ với Triệu Vanh thành 'Anh-em' nha quý zị, không sai đâu, bởi vì bây giờ ổng mới bắt đầu lụy vợ thật sự đó ạ!