Y đứng trước mặt Triệu Vanh, rõ ràng người cúi đầu nhìn là y, nhưng người không còn manh giáp nào vẫn là y.
Trái tim như bị những sợi xích quấn chặt thành từng vòng, lại hung hăng kéo mạnh --- không đứt, nhưng lại vô cùng đau đớn.
Những điều không tốt y đã làm với Triệu Vanh bây giờ đã trở thành những áy náy nặng nề.
Y muốn đối tốt với Triệu Vanh, nhưng lại trở thành người Triệu Vanh chán ghét, buồn nôn.
Y luống cuống tay chân, không còn lựa chọn nào khác ngoài việc phải chịu đựng.
Vì thế y lui về sau vài bước, buồn bã nói: "Được, anh... Anh không làm."
Kiều Nam Kỳ muốn xem Triệu Vanh, nhưng khi ánh mắt y vừa chạm vào tầm mắt của Triệu Vanh, trong đầu liền hiện lên câu Triệu Vanh vừa nói --- Cho dù muốn xem cũng không dám xem.
"Nhóc Lục," Triệu Vanh nói: "Đi rót giúp anh đi."
Cậu nhấn mạnh: "Làm phiền chú, anh muốn nấu lại một lần nữa."
Kiều Nam Kỳ lảo đảo một bước.
Lưu Thuận chỉ muốn nhanh ra ngoài hít thở, cho nên đứng dậy nhanh chóng chuồn ra ngoài.
Triệu Vanh thấy Kiều Nam Kỳ đã ngừng động tác, Triệu Vanh rốt cuộc mới thả lỏng. Cậu chưa bao giờ nghĩ mình sẽ làm được chuyện cấp tiến như vậy, mới vừa rồi suýt chút nữa đã lộ ra vẻ rụt rè, cũng may bởi vì đau dạ dày, sắc mặt luôn không được tốt, che lấy đi vẻ sượng trân cứng ngắt cố tình của mình.
Cậu vừa rồi là cố ý.
Cậu nhìn thấy Kiều Nam Kỳ vẫn tiến vào chung, sau khi bị mỉa mai còn làm ra vẻ đau lòng áy náy, biết chắc nói chuyện là không thể khuyên được người này.
Trong lúc bàng hoàng, cậu lại nghĩ tới một khả năng.
Người như Kiều Nam Kỳ, là nam chính được cả thế giới vây quanh mà tồn tại, mặc dù luôn gặp những con sóng nhỏ, nhưng vẫn là con trời ban ước gì được nấy. Có lẽ sự ra đi cùng từ chối của cậu, đối với Kiều Nam Kỳ, giống như một đỉnh núi cao bất ngờ xuất hiện, mặc dù không thể leo lên nổi nhưng vẫn phải chiến đấu tới cùng.
Nhưng cậu chỉ cần không giữ vững lập trường, có chút mềm,òng, chờ sau khi Kiều Nam Kỳ đi lên được đỉnh núi rồi, người hoàn toàn trắng tay vẫn sẽ mãi là cậu.
Dùng lý trí từ chối, chẳng có tác dụng gì cả.
Triệu Vanh biết dội gáo nước lạnh vào người đang kỳ vọng, khiến người ta biết khó mà lui, rõ hơn tất cả mọi người.
Vừa rồi tuy rằng cố ý, nhưng cậu cũng vô thức lộ ra phần tân tình đè nén bấy lâu nay, cho nên bây giờ cảm thấy vô cùng mệt mỏi.
Mục đích đã đạt được, cậu cũng không nhiều lời, lần nữa nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Hạ Viễn Đồ im lặng thở dài.
Hắn trầm ổn hơn Lưu Thuận, toàn bộ quá trình vừa rồi đều không nói gì.
Hắn đứng dậy, từ từ đi lại bên cạnh Kiều Nam Kỳ, vỗ vai y, nhỏ giọng nói: "Tôi nghĩ bây giờ không thích hợp, cậu về tước đi. Đêm nay tôi sẽ không tắt tiếng di động, nếu cậu và Tinh Bình còn xảy ra chuyện gì khác, cứ gọi cho tôi."
Kiều Nam Kỳ không nói gì.
Hạ Viễn Đồ cũng biết tính tình Kiều Nam Kỳ ra sao, nói xong cũng không chờ trả lời mà nhấc chân bước đi.
Trong khoảng thời gian ngắn, trong phòng lại trở nên yên tĩnh.
Triệu Vanh có chút lạnh, lăn vào trong chăn, cả người đều làm ổ trong đó.
Cậu nghe thấy Kiều Nam Kỳ gọi điện thoại cho người tới dọn dẹp, một lúc sau, người này hình như đang ở cạnh cửa rất xa nơi này nói: "Anh... Xin lỗi, vừa rồi anh chỉ...."
"Dù sao thì, vẫn thật xin lỗi em."
Triệu Vanh không nhúc nhích, cũng không nói lời nào.
Cậu quấn chăn kín mít, như bịt kín trong không gian ẩn nấu, khiến bản thân vô cùng ấm áp cùng an toàn.
"Hôm nay anh tới đây, là vì lo lắng em gặp phiền toái gì. Vừa rồi tình hình cấp bách, lại khiến em không vui, anh xin lỗi. Anh biết mình có nhiều chỗ không tốt, những điều em không thích anh sẽ sửa, anh đang học." Như là sợ Triệu Vanh không nghe thấy mà còn lặp lại lần nữa, "Anh vẫn đang học."
"Anh gần đây biết rất nhiều chuyện, mỗi ngày đều muốn nói xin lỗi với em, nhưng chưa tìm ra cơ hội gì."
"Chờ khi nào tâm trạng em tốt lên, không còn tức giận nữa, cho anh một cơ hội được không? Không cần đồng ý, chỉ cần cho anh một cơ hội là được, anh có thể chứng minh cho em thấy anh thích em. Triệu Vanh, chúng ta còn có thể. Vào ngày chúng ta mới ở cùng nhau, lúc em ký thỏa thuận vui như vậy, còn mất vài ngày để lựa nhẫn, em ----"
Có tiếng mở cửa.
Lục Tinh Bình đứng ở một bên cửa còn lại, nhìn thoáng qua Lưu Thuận đang chờ nước sôi ở bên ngoài, lại nhìn những mảnh vỡ thủy tinh trong phòng ngủ, nhướng mày: "Làm ùm beng như vậy làm gì?"
Anh nhìn qua cũng có chút mệt mỏi, hẳn là tốn rất nhiều sức lực để xử lý đám người Dư Tiên, nhưng lại khác với Kiều Nam Kỳ bây giờ đang chật vật.
Lưu Thuận đun nước xong rồi, nói: "Em đang nấu nước, Triệu Vanh đau dạ dày."
Lục Tinh Bình lại nhìn những mảnh vỡ dưới đất, bước tới cầm lấy ly nước, lướt qua Kiều Nam Kỳ đang đứng trước cửa phòng ngủ phụ, đi tới bên cạnh Triệu Vanh: "Cậu đau dạ dày hay đau tay? Gần đây thích quăng đồ lắm à?"
Triệu Vanh ở trong ổ chăn nghe được giọng Lục Tinh Bình, vội nhấc chăn lên ngồi dậy: "Tiền bối xong rồi?"
Sắc mặt Lục Tinh Bình lạnh lùng: "Xong là xong thế nào?"
"?"
"Ờ, nếu cậu nói việc xử lý chuyện đêm nay, thì xong rồi," Anh nói, "Sau này, cậu có thể làm thường xuyên hơn."
Trong lời nói, Triệu Vanh tự nhiên có thể nghe ra được, Dư Tiên sau này nhất định sẽ không có tương lai tốt đẹp gì.
Triệu Vanh vẫn còn đau dạ dày, bây giờ ngồi dậy, cầm lấy nước ấm Lục Tinh Bình đưa tới, liền nhanh chóng uống thuốc vào.
Sau đó cậu mới nói: "Vừa rồi tình hình cấp bách, em không nhịn được xuống tay, hy vọng không gây thêm phiền phức gì cho tiền bối."
Kiều Nam Kỳ đứng ở cạnh cửa thấy một màn này, nắm chặt tay, móng tay đã đâm sâu vào lòng bàn tay.
Triệu Vanh có thể thoải mái nhờ vả Lưu Thuận, cũng có thể tự nhiên uống nước Lục Tinh Bình mang tới, chỉ có mình y cùng những thứ y chuẩn bị, Triệu Vanh cũng chẳng muốn chạm vào.
Trong phòng, Lục Tinh Bình tìm cái ghế dựa ngồi xuống, nói: "Cậu động thủ như vậy, với tôi cũng phiền phức lắm."
"??" Triệu Vanh nhất thời không hiểu gì. Chẳng lẽ mình thật sư gây phiền phức cho Lục Tinh Bình?
Nhưng Lục Tinh Bình lại nói tiếp: "Phiền tôi chỉ có thể động thủ nhiều hơn hai đấm --- đánh ít xỉn."
Triệu Vanh không khỏi bật cười.
Cậu muốn tiếp lời, nhưng liếc thấy Kiều Nam Kỳ vẫn đứng ở đó, tiếng cười liền dừng lại.
Nhưng cậu cũng không có nói chuyện với Kiều Nam Kỳ, chỉ nói với Lưu Thuận ở bên ngoài: "Nhóc Lục, chú về đi, tiền bối đã trở lại, anh tâm sự với tiền bối một lát, không có việc gì."
Lưu Thuận cũng biết đêm nay đã muộn, nghe thấy Triệu Vanh nói vậy, cũng nhanh chóng rời đi.
Sau khi cậu nhóc rời khỏi, Triệu Vanh vẫn không lên tiếng.
Kiều Nam Kỳ cũng không ngu, hiểu rõ hành động không ngôn ngữ này có ý gì. Y chỉ nhìn Lục Tinh Bình, nhớ tới vừa rồi Triệu Vanh nói muốn tâm sự với Lục Tinh Bình.
Tuy rằng y nhất thời không hiểu được, Lục Tinh Bình có liên quan gì tới Triệu Vanh, sao lại đột nhiên quen với Lục Tinh Bình như thế, nhưng y sợ Triệu Vanh vừa rồi đã thể hiện như vậy, cho nên đành phải xoay người đi ra ngoài.
Cuối cùng, y nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Tiếng cửa khép nhẹ vang lên, ngăn cách phòng khách và phòng ngủ Triệu Vanh thành hai thế giới khác nhau.
Trước đây lúc ở nhà y, y cũng sẽ đóng cửa thư phòng như vậy, bên trong là y cùng Lục Tinh Bình, Triệu Vanh cái gì cũng không biết, cái gì cũng không nhìn thấy.
Hiện tại, cánh cửa vẫn đóng lại đó, nhưng đổi lại người ngồi cô đơn lẻ bóng ngoài phòng khách lại là Kiều Nam Kỳ.
Sau khi y đóng cửa lại, y lại ngồi trên sô pha, trong giây lát vẫn có chút choáng váng.
Triệu Vanh từ khi nào lại có nhiều chuyện để tâm sự với Lục Tinh Bình như vậy?
-
Triệu Vanh rời mắt khỏi cánh cửa đã được đóng kín lại.
Chỉ nghe Lục Tinh Bình đột nhiên nói với cậu: "Chuyện Tiểu Nguyệt, cám ơn cậu."
Cậu hiếm khi thấy Lục Tinh Bình nghiêm túc như thế, lúc nhất thời không biết trả lời thế nào. Sau một lúc lâu, cậu mới lo Lục Tinh Bình cảm thấy mình ép báo ơn, mới nói: "Chỉ là đúng lúc em biết tới.... Lưu Thuận nhóc ấy không biết tiền bối, không dám tìm anh, cho nên đi tìm em. Em lúc ấy không ở hiện trưởng, không biết tình huống thế nào, cho nên không báo trước cho anh."
Thật ra một trong những nguyên nhân nữa là Lục Tiểu Nguyệt lúc trước không muốn để Lục Tinh Bình biết.
Sau khi động thủ, Triệu Vanh biết chuyện của Lục Tiểu Nguyệt không thể đè xuống được, cho nên lúc giằng co với đám Dư Tiên, cậu đã bảo Lưu Thuận gọi cho Lục Tinh Bình.
Sự hỗn loạn cả đêm nay, mọi thứ bây giờ đã lắng xuống.
Sự nghiêm túc của Lục Tinh Bình chỉ kéo dài vài dây. Sau đó anh lấy di động ra, cúi đầu mở Anipop chơi, vừa chơi vừa nói: "Được rồi, nếu cậu báo sớm, nói không chừng tôi còn đánh nó rồi bị người đưa vào đồn cảnh sát mất."
Triệu Vanh ngạc nhiên --- Lục Tinh Bình nhìn qua thật sự không giống người sẽ làm như vậy.
Lục Tinh Bình nhìn được sự nghi ngờ từ vẻ mặt của cậu: "Tiểu Nguyệt được nahf chúng tôi nhận nuôi, mọi người đều biết em ấy không phải đã được nhận về từ nhỏ. Lúc tôi đang yêu đương với chị gái nó, con bé đã mười mấy tuổi, cái gì cũng nhớ rõ. Sau này cả nhà cùng chị gái nó bị tai nạn giao thông qua đời ngoài ý muốn, chỉ còn lại mình nó, cha mẹ tôi liền mang nó về nhà."
"Tôi không phản đối con bé yêu đương, nhưng mắt nhìn người của nó sao kém như vậy? Còn không bằng tìm cậu."
Triệu Vanh: "......"
Chả cả thấy được khen ngợi một chút nào -_-
Cậu liếc nhìn màn hình di động của Lục Tinh Bình: "Tiền bối."
"Hả?"
"..... Anh còn chưa qua màn Anipop à?"
"......" Lục Tinh Bình co giật khóe miệng, mở lại ván như không có gì xảy ra, "Tôi đổi Kiều Nam Kỳ vào cùng cậu đấy nhé."
Triệu Vanh lập tức nhận thua: "Em sai rồi."
Nhắc tới Kiều Nam Kỳ, hai người đều im lặng một lúc.
Vừa lúc có người trong khách sạn đi tới dọn mảnh vỡ trên sàn, Triệu Vanh và Lục Tinh Bình nhìn người dọn dẹp, ai nấy đều không mở miệng. Lúc cửa phòng mở ra, Triệu Vanh nhìn thấy Kiều Nam Kỳ còn ở bên ngoài, người này ngồi ngoài sô pha phòng khách, thỉnh thoảng liếc nhìn về phía bên này nhưng không rời đi.
Triệu Vanh thu hồi ánh mắt, vẻ mặt vẫn không thay đổi.
Đợi người dọn dẹp xong rồi, Triệu Vanh mới đưa cho người ta một chút tiền tip, cửa lại đóng lại, trong phòng vẫn chỉ có hai người Triệu Vanh và Lục Tinh Bình.
Triệu Vanh lúc này cảm thấy thoải mái hơn nhiều, cậu chậm rãi ngồi thẳng người, định nhắc tới chuyện hôn ước.
Lục Tinh Bình lại nói: "Tôi đã nhận được tin nhắn cậu gửi tới."
"Tiền bối có ý từ chối?"
"Trước kia hình như chúng ta đã nói," Lục Tinh Bình chỉ nhìn về phía sàn nhà đã được quét dọn sạch sẽ, không trả lời vấn đề này, "Nếu đọc xong cuốn sách cậu thích rồi, cậu nói mình sẽ không đọc lại lần thứ hai nữa."
"Đúng vậy."
"Nhưng cậu có từng nghĩ tới một khả năng? Khả năng chỉ là kết cục của cuốn sách này làm cậu phản cảm tới nổi thích cũng không muốn mở nó ra nữa, thậm chí ngay cả cầm lên cũng không, cậu chỉ cảm thấy chán ghét muốn chửi ầm lên. Nhưng nếu kết cục thay đổi, cậu liệu có thay đổi suy nghĩ. Cậu xem cuốn sách này lâu như vậy rồi, thích từng chi tiết một, cái cậu phản cảm không phải tới từ cuốn sách này, mà là từ tâm tình mà nó mang tới cho cậu."
"Có gì không giống nhau?"
"Người trước là không muốn mở cuốn sách này, người sau là không có dũng khí mở nó ra."
Triệu Vanh cụp mắt, im lặng.
Cậu biết Lục Tinh Bình có ý gì.
"Thật ra tiền bối nói rất đúng," Cậu không trốn tránh mà trực tiếp thú nhận, "Có khả năng như vậy. Nhưng em thích xem kết quả, chứ không phải quá trình. Tuy rằng nguyên nhân của bọn chúng không giống nhau, nhưng theo ý em, việc không muốn xem cuốn sách này vì lý do nào đi chăng nữa, cũng sẽ có kết quả giống nhau."
"Cuốn sách ngày đó tiền bối đưa em --- Em quăng rồi. Xin lỗi."
"Đồ tặng cho cậu, cậu xử lý ra sao cũng không liên quan tới tôi."
"Chẳng qua, tôi còn hy vọng cậu có thể nghĩ kỹ. Bởi vì kết cục không tốt mà ghét một cuốn sách, thật ra lại là một loại chấp niệm, nếu thật sự không thèm để ý, thì ngay cả nội dung cũng sẽ không nhớ rõ, sẽ không tồn tại sự vui buồn. Nhưng tới cùng bởi vì sao, chỉ cói mở lại lần nữa thì mới biết được."
Triệu Vanh mở miệng định nói.
"Cậu không cần trả lời tôi." Lục Tinh Bình chặn lời lại, "Tôi không phải tới khuyên cậu, cũng không phải tới khai sáng, tôi chỉ lấy tư cách là bạn của Kiều Nam Kỳ nói chuyện phải nói, cũng là bạn của cậu, cũng không cần cậu phải trả lời bất cứ cái gì. Lời đã nói xong, tôi đã làm tròn nghĩa vụ bạn bè của mình rồi."
"Em có thể hiểu."
"Cuối cùng cũng thông minh tí."
Triệu Vanh: "."
Lục Tinh Bình lại không qua màn Anipop.
Triệu Vanh thấy Lục Tinh Bình nhíu mày mà cười lớn, nhận lấy di động Lục Tinh Bình, thành thạo qua màn.
Trời ngày càng tối.
Kiều Nam Kỳ ngồi ở ngoài cửa, gần như sắp xé rách tay vịn ghế sô pha, mới kìm nén được xúc động muốn đứng dậy đi mở cửa.
Y nghe được tiếng cười của Triệu Vanh.
Không phải chỉ có ánh mắt lạnh lùng khi nhìn mình, cũng không phải bỏ đi tính dịu dàng mà nói lời gay gắt, mà là thoải mái cười to.
..... Triệu Vanh trước đây thường xuyên tiếp xúc với Lục Tinh Bình, không phải bởi vì mình sao?
Kiều Nam Kỳ trong lòng luôn cảm thấy khó chịu, khắp người đều cảm thấy bứt rứt.
Lại một lát sau, Lục Tinh Bình mới đi ra.
"Tôi đang định đặt phòng bên cạnh cho Triệu Vanh nghỉ ngơi, nhà cậu ấy xa nơi này quá," Lục Tinh Bình đi đến bên cạnh y, nói: "Nhà cậu cũng không gần, muốn ở lại không?"
Kiều Nam Kỳ nhìn cửa phòng đang khép hờ, có thể thấy bóng dáng Triệu Vanh loáng thoáng bên trong. Y gật đầu.
"Vậy cậu đi đặt đi, hai phòng, tôi ngủ phòng ngủ phụ này được rồi, cũng tiện chiếu cố Tiểu Nguyệt." Lục Tinh Bình nói.
Kiều Nam Kỳ: "......"
Triệu Vanh tựa trên gối đầu nghỉ ngơi một lúc, sau đó mới đứng dậy đi ra phòng.
Lục Tinh Bình trực tiếp ở lại phòng này nghỉ ngơi, cậu nói chúc ngủ ngon với Lục Tinh Bình xong, mới cùng Kiều Nam Kỳ đi ra ngoài.
Sau khi cửa đóng lại, hai người đứng ở lối đi, nhất thời cũng không ai di chuyển.
Kiều Nam Kỳ nhìn thoáng qua vết thương đã được băng bó trên tay của Triệu Vanh, lại lén đánh giá sắc mặt Triệu Vanh một chút --- nhìn qua quả thật khá hơn nhiều.
Y nói nhỏ: "Em đêm nay cố gắng nghỉ ngơi. Anh không quấy rầy em, anh sang phòng khác nghỉ ngơi."
"Kiều Nam Kỳ."
Triệu Vanh gọi Kiều Nam Kỳ sắp xoay người đi.
Kiều Nam Kỳ vô thức nhìn cậu với vẻ mong đợi.
Ánh mắt Triệu Vanh hơi động.
Cậu sờ túi, lấy ra một món đồ, từ từ mở ra trước mặt Kiều Nam Kỳ. Nhẫn bạc khẽ tỏa sáng dưới ánh đèn ấm áp của lối đi, lặng lẽ nằm trong lòng bàn tay Triệu Vanh, như những dòng ký ức không một tiếng động từ từ trôi qua.
Kiều Nam Kỳ giật mình nhận ra chiếc nhẫn.
Chiếc nhẫn mà trước đây y chưa bao giờ đặc biệt để ý tới, tuy bây gờ chỉ nằm trong lòng bàn tay Triệu Vanh, y thật sự có chút vừa ngạc nhiên vừa vui mừng --- Triệu Vanh còn giữ nó.
Triệu Vanh cúi mặt nhìn nhẫn này, cũng không nhìn thấy sắc mặt Kiều Nam Kỳ.
Cậu chỉ nói: "Có thể là trùng hợp đi, tôi tưởng ném nó rồi, không nghĩ tới nó vẫn nằm trong túi áo khoác. Vừa rồi anh nhắc tới nhẫn, tôi liền nghĩ nó vẫn còn trên người mình...."
Cậu nói xong, theo thói quen vẫn vô thức liếc nhìn tay trái của Kiều Nam Kỳ.
Cậu đã từng không biết bao nhiêu lần khen bàn tay này đẹp biết bao nhiêu, nhưng lại chẳng chờ được khi nó đeo lên chiếc nhẫn mà mình cẩn thận lựa chọn.
Kiều Nam Kỳ chú ý tới ánh mắt của cậu, ngón tay không tự nhiên co lại, lo lắng nói: "Anh không biết để nó ở đâu, mấy ngày nay anh có đi tìm. Anh sẽ tìm được, chờ thêm 2 ngày ---"
Y im bặt.
Triệu Vanh đã ngay trước mắt y, hơi cử động cổ tay, lòng bàn tay úp xuống, bình thản ném chiếc nhẫn xuống đất.
Ánh bạc mờ nhạt bỗng chốc rơi xuống.
Kiều Nam Kỳ giống như muốn ngăn cản, nhưng Triệu Vanh hành động quá đột ngột, y vươn tay lại không thể bắt lấy. Chiếc nhẫn rơi xuống mặt đất, không tạo tiếng vang lăn đi trên thảm khách sạn, được một lúc sau mới lặng yên nằm đó.
Như thể không ai quan tâm.
Lại giống như ánh mắt lạnh lùng và sự từ chối hết lần này tới lần khác của Triệu Vanh.
Kiều Nam Kỳ mở to hai mắt, trong nháy mắt hai mắt đã đỏ ửng lên.
Triệu Vanh chỉ rút tay về, đi vòng qua y, dùng thẻ mở phòng của mình.
Không có một lời nào khác được nói ra.
Có lẽ Lục Tinh Bình nói đúng.
Có lẽ nếu cậu có thể mở lại cuốn sách kia xem kết cục mới.
Thì nó có thể sẽ mang tới cái kết mới tốt đẹp.
Nhưng cậu đã trải qua hai đời, mất đi quá nhiều rồi. Tới tận bây giờ mới có thể có thứ gì đó mình có thể khống chế được, cậu không muốn thay đổi nó nữa.
Cậu không dám.
Triệu Vanh đóng cửa lại, ngủ thiếp đi.
Truyện được đăng tại trang chính chủ Lại Trùng Cung, vui lòng không theo dõi ở bất kỳ trang nào khác.
-
Ngày hôm sau.
Khi Triệu Vanh mở mắt ra, mới phát hiện mình quá mệt mà ngủ thiếp đi, quên kéo rèm cửa lại.
Ánh mặt trời chói chang xuyên qua cửa kính, bên ngoài là khoảng không rộng lớn, không có ánh nắng nhưng lại rất sáng sủa.
Giữa bầu trời trắng xóa rộng lớn, Dương Thành đã đón chào trận tuyết đầu mùa.
Triệu Vanh xoa mắt chuẩn bị rời giường, lại có người gỡ cửa: "Tam ---- à, Triệu Vanh! Dậy rồi sao?"
Là tiếng của Lưu Thuận.
Cậu híp mắt, tóc như gà bới đi tới mở cửa: "Sao chú lại tới giờ này?"
"Còn không phải lo cho anh à, tối qua mấy vị kia đều ở, em sao ở lại nổi."
"Anh thì có thể có chuyện gì." Triệu Vanh bảo cậu nhóc ngồi xuống, rồi vào nhà vệ sinh chuẩn bị rửa mặt, "Tối hôm qua nhờ chú rồi, Lát nữa đi ăn đi, anh mời khách."
"Em không có khách sáo đâu nhá."
Sau khi rửa mặt ra, Lưu Thuận đang cầm di động xem phát sóng trực tiếp game, nói với cậu: "Em vừa rồi định đi sạc điện thoại, nên rút điện thoại anh ra, nhìn thấy Lục Tinh Bình gửi cho anh một chữ 'Được'."
Cậu nhóc và Triệu Vanh quen biết nhau không có khoảng cách gì lớn, cho nên trực tiếp hỏi: "'Được' gì á anh?"
Triệu Vanh giật mình.
Cậu đầu tiên cũng không nghĩ tới Lục Tinh Bình gửi cho mình một chữ 'Được' để làm gì.
Cậu mặc áo khoác vào, trong đầu chợt nhớ ra tin nhắn cuối cùng gửi cho Lục Tinh Bình.
- --- Tiền bối suy nghĩ đến đâu rồi ạ?
- --- Được.