Vì đi đứng không dùng được sức nên nàng không thể làm gì khác hơn là lắc cái mông nhỏ vặn vẹo đi về phía trước, rất giống con tôm đang bò.
Tạ Nguyên Nghi nhìn bộ dạng rõ ràng đi không được mà còn muốn giả vờ đi như bay kia thì nhịn không được cong khóe miệng lên.
Sao có thể đáng yêu như thế chứ.
Hai người đi ra phòng thay quần áo, các hồ suối nước nóng lớn nhỏ được khảm trên nền đá phẳng, nước trong hồ được làm nóng bằng nguồn nhiệt ngầm, hơi nước trắng đục bốc lên từ từ đọng lại ở bốn góc góc, giống như đang đi dạo trong một cõi thần tiên.
Không khí rất tươi mát, trộn lẫn chút gỗ tùng cùng hơi thở nhàn nhạt của khoáng thạch, ngửi vào làm người ta vui vẻ thoải mái.
Xa xa mơ hồ truyền đến một tràng tiếng cười, cẩn thận lắng nghe thì hóa ra là Bành lão gia tử tắm suối nước nóng ở bên kia, còn cất tiếng hát một bài nữa.
Suối nước nóng chia ra bên nam và bên nữ, giữa bọn họ bên kia và bên nữ được dùng một bức tường gỗ tách ra, cho nên tuy không thấy mặt nhưng nghe được âm thanh.
Đại khái là tổ chương trình đã sớm sắp xếp trước, nên tùy là có nhiều hồ tắm thế nhưng một người lạ đều không có.
Kiều Xảo dắt Tạ Nguyên Nghi đi sâu vào bên trong, đi thẳng đến hồ nước nóng thấp thoáng bên dưới rừng cây nhỏ.
Vẻ mặt của nàng như "tráng sĩ chặt tay" (*), trong ánh mắt tràn ngập kiên định và quyết tâm.
(*) Tráng sĩ chặt tay: thành ngữ nói đến các tướng sĩ khi bị rắn cắn vào cổ tay thì phải chặt đứt đi để ngăn chặn nọc độc lan ra toàn thân, là phép ẩn dụ ý chỉ hành động dứt khoát, không do dự.
Tạ Nguyên Nghi rất tán thưởng với chí khí đảo ngược tiến công của Kiều Xảo, cô rộng lượng đưa tay ra ôm lấy thắt lưng nàng, để tránh cho nàng run rẩy rồi không chú ý té xuống hồ nước hai bên đường đi.
Lá chuối rất lớn, hương thơm vờn quanh, trong đó có các rải rác bụi cây như mạch môn, săng xanh và các loại cây bụi thấp khác, chúng được kết hợp với nhau tạo thành hàng rào tự nhiên ngăn cách bên ngoài với hồ nước nóng, rất thích hợp với những khách du lịch và các tình nhân thích yên tĩnh.
Ánh mắt Tạ Nguyên Nghi dịu dàng, nhẹ nhàng mà vỗ về tóc Kiều Xảo.
Chất tóc của nàng rất mềm mại, sờ vào rất êm ái, bình thường nếu như không cột lên thì là một sợi sa tanh đen bóng rũ xuống bên hông, khiến người ta nhịn không được muốn sờ lên. Sau khi sờ xong vẫn chưa đã thèm, lại nhịn không được muốn vạch thác nước này ra, đến phía sau Thủy Liêm Động thần bí này thăm dò đến cùng...
Con ngươi Tạ Nguyên Nghi thoáng chốc sâu thẳm, sức lực trên tay nặng thêm, có chút gãi không đúng chỗ ngứa.
Kiều Xảo cảm giác được mình tựa như một động vật nhỏ, bị cô sờ tới sờ lui. Mặc dù như vậy rất thoải mái, nhưng mà...
Nàng muốn là nữ nhân phản công mạnh mẽ mà!
"Chị sờ tóc em, em cũng muốn sờ tóc chị." Con ngươi đen bóng của Kiều Xảo lóe ra ánh sáng nghiêm túc.
Tạ Nguyên Nghi dê xồm nàng, nàng cũng muốn lấy lại từng thừ từng thứ một.
"Được." Tạ Nguyên Nghi vô cùng sảng khoái mà đồng ý, lúc này cả hai đã dừng lại bên cạnh hồ nước nóng, ngâm đôi chân trắng nõn vào trong dòng nước nóng, phát ra tiếng than thở hài lòng. Cô lấy một cái khăn vốn làm khăn mặt quấn tóc lên, "Em đến đây đi."
Sao nàng cứ cảm giác chính mình lại là người bị động vậy...
Trong lòng Kiều Xảo gõ trống một hơi, từ cổ đến hai má đều phồng lên như trái táo đỏ.
Đây, đây là lần đầu tiên nàng chủ động sờ tóc Tạ Nguyên Nghi nha.
Chất tóc của Tạ Nguyên Nghi thô và sơ, nhưng sờ vào lại mềm mại dày dặn, khi nắm trong tay thì rất chắc chắn.
Nếu như nói tóc của Kiều Xảo là những sợi tảo giữa sông, mềm mại tươi tốt, vậy thì tóc của Tạ Nguyên Nghi chính là cây dương liễu bên bờ, từng nhánh cây rũ xuống dựa bên mép sông nhỏ, dính lấy một chút nước sông, chợt cơn gió thổi qua, những giọt nước trên lá cây chân thành lay động rồi lại bắn tóe trở lại mặt nước, tạo ra một vòng xoáy bọt nước lăn tăn.
Bọt nước đó làm kinh động đến dãy tảo, nó mất tự nhiên vươn cánh tay ra, muốn vuốt lên mặt nước bị nhánh dương liễu không an phận kia khuấy động.
Nhánh liễu rủ xuống thấy sợi tảo mềm mại cuối cùng đã mắc câu thì chặn lại bắt lấy, nghịch ngợm đung đưa tới đung đưa lui.
Sợi tảo nhỏ sợ đến kêu lên a a, cả người đáng thương run lên, bọt nước văng ra khắp nơi, khóc hu hu.
Nhưng nhánh liễu chỉ muốn quấn quít lấy nó không buông tay.
Trong lòng chúng nó đều biết rõ chúng đã thích đối phương từ lâu, cái gọi là trêu chọc bất quá cũng chính là làm cái cớ cho loạt dây dưa cọ xát hôm nay mà thôi.
Kiều Xảo khảy tóc Tạ Nguyên Nghi, trong lòng nghẹn khuất một trận không lý do.
Vì sao đến cả tóc của nàng cũng bị tóc Tạ Nguyên Nghi áp đảo vậy!
Tức chết nàng rồi.
Kiều Xảo là người không chịu thua, nàng đẩy tóc Tạ Nguyên Nghi ra, giật áo choàng tắm, sờ tìm khắp nơi.
Nhất định phải tìm ra một thứ gì đó mềm như mình mới được!
Ngay lập tức Tạ Nguyên Nghi bị động tác vô cùng đứng đắn của Kiều Xảo câu dẫn đến cả người đều là lửa.
Từ trước đến nay Ảnh hậu đại nhân làm việc đều mạnh mẽ vang dội. Cô đứng lên, cởi áo choàng tắm ra, sau đó kéo khăn tắm của Kiều Xảo xuống một phen, kéo lấy tiểu nãi miêu ngây ngốc ôm vào lòng, hai người cùng nhau trượt vào trong nước.
Một loạt động tác đều liền mạch lưu loát.
Có thể nói là công khí mười phần!
Kế hoạch phản công mới vừa nhảy ra trong đầu của Kiều Xảo nháy mắt đã bị Tạ Nguyên Nghi đè xuống. Cái này, trong lòng nàng rất buồn bực nha...
Tiểu nãi miêu bĩu môi một cái, bộ dạng như rất muốn khóc.
Chị ức hiếp người ta!
Tạ Nguyên Nghi thấy thế, phút chốc đã mềm lòng. Cô lại nghĩ một chút, cảm thấy đại khái là vừa rồi động tác của mình quá đột nhiên nên đã dọa nàng rồi.
"Sao vậy, làm em đau hả?"
Kiều Xảo chớp chớp đôi mắt ướt sũng, lắc đầu: "Không có."
Tạ Nguyên Nghi nhìn ra nàng còn có lời muốn nói, vì vậy cô cũng không nói tiếp, lẳng lặng chờ Kiều Xảo nói xong.
"Em... Lần đầu tiên em chiếm tiện nghi người khác, nếu như có làm chị đau thì chị tha cho em nha." Hừ, em chính là muốn làm chị đau đó, tại chị làm em khóc hu hu. Tiểu nãi miêu tà ác nghĩ thầm.
Tạ Nguyên Nghi nhạy cảm bắt được chút gian xảo chợt lóe qua trong mắt Kiều Xảo, cô nở nụ cười không rõ cảm xúc: "Được rồi."
Hai người một lần nữa dùng khăn quấn tóc lại, bả vai đều ngâm xuống dưới nước, chân thành kiên định nhìn nhau.
Kiều Xảo liếm liếm môi, đỡ vai Tạ Nguyên Nghi, lấy hết can đảm hôn lên.
Rừng cây thấp thoáng, hơi nước mê man. Tiếng mút vào, tiếng rên khẽ đều tùy ý tránh vào một góc của chốn đào nguyên.
Cánh hoa vừa giao tiếp thì đã mút vào được hơi thở ngọt ngào của mật hoa.
Kiều Xảo học theo Tạ Nguyên Nghi, vươn đầu lưỡi càn quét vách tường hoa của Tạ Nguyên Nghi, trêu chọc thứ mềm mại bên trong, dẫn nó cùng nhau nhảy múa quấn quít ở không gian ấm áp này.
Tạ Nguyên Nghi cũng muốn để Kiều Xảo thử nên kiên nhẫn mặc nàng hôn tới hôn lui.
Không đợi người dưới thân thấy đủ thì Kiều Xảo đã hôn đến hụt hơi một trận. Nàng tách môi ra, thở phì phò từng ngụm từng ngụm.
Hai người tạm thời tách rời cánh môi nhau nhưng vẫn nối với nhau bằng sợi chỉ bạc, nó theo nhịp thở dốc của Kiều Xảo mà run rẩy.
Không phục, làm lại.
Kiều Xảo đổi chỗ khác, trực tiếp gặm xuống cổ Tạ Nguyên Nghi.
"Ưm..." Da cổ là làn da mỏng nhất, Kiều Xảo vừa mút một cái đã tác động tới vô số mao mạch bên dưới, kéo theo một trận khoái cảm kịch liệt từ cổ truyền đến não, rồi lại quay về trái tim, khiến cho Tạ Nguyên Nghi nhẹ nhàng run rẩy, cô chỉ cảm thấy thân thể như lại bị mở ra một lần nữa, một cơn sóng mãnh liệt trổi dậy theo xuống phía dưới...
Kiều Xảo thấy Tạ Nguyên Nghi động tình, gương mặt vốn trắng nõn của nàng dần dần ửng hồng lên, thân thể Tạ Nguyên Nghi cũng tự giác dựa vào, làm nàng tức khắc đắc ý vô cùng, đôi mắt lấp lánh, khóe miệng cong cong.
"Tập trung vào." Kiều Xảo vừa nhấc đầu lên thì Tạ Nguyên Nghi ngay lập tức cảm thấy trống rỗng, cô khó chịu mở mắt ra.
"Hừ." Tập trung? Xem em có chỉnh chị tới gào khóc hay không. Kiều Xảo dứt khoát dùng cả tay lẫn miệng, nàng cúi đầu, dựa vào thân thể đối phương theo bản năng, đi một dọc từ cằm đến xương quai xanh, mỗi nơi đều lưu lại một chuỗi vết tích ẩm ướt, hai tay thì sờ mò sau lưng Tạ Nguyên Nghi.
Tạ Nguyên Nghi cũng nhịn không được hừ nhẹ thành tiếng, cô nâng tay ấn đầu Kiều Xảo xuống.
"Lại... mạnh hơn một chút."
Tảo nhỏ bị ấn đến vào trong nước, nó giống như được cổ vũ, thoáng chốc nở thành tảo biển, lá gan cũng lớn hơn, bá đạo ngẩng đầu lên, cọ cọ cọ quấn quanh lấy lá liễu, vẩy lên một trận bọt nước, làm ướt cả một nhánh cây.
Lá liễu gặp phải nước tức khắc mềm xuống cụp vào trong, cả nhánh đều trở nên trơn nhẵn.
Tảo nhỏ thoả mãn gật gật đầu, nó vừa dùng tay vừa dùng chân leo lên nhánh liễu. Sau khi hút no rồi tảo nhỏ có hơi nặng một chút, nó vừa trèo lên thì nhánh liễu không giữ được hơi lắc lư, gió vừa thổi qua, nơi tiếp giáp với thân cây phát ra âm thanh "rì rào rì rào".
Tựa như than nhẹ, lại tựa như tiếng nước.
Tảo nhỏ cẩn thận vuốt ve từng đường nét thanh tú của nhánh liễu, đi từ trên xuống dưới rồi lại từ dưới lên trên. Nó nhẹ nhàng nhấc eo lên rồi bắt lấy, nhào nặn hai điểm nhô ra trên nhánh liễu.
Ngô Câu hóa trăng non, kình thao hóa liễu mềm (*).
(*) Ngô Câu là vũ khí kiếm có đầu cong, được ví như trăng non. Kình thao là dây tua rua được ví như nhánh liễu.
Vừa rồi nhánh liễu còn tỉnh táo mười phần thì giờ đây sức lực toàn thân đều bị hút bớt, nó vô thức khuấy mặt nước, quấn lấy tảo nhỏ nhẹ nhàng lay động, muốn tiến hành bước tiếp theo.
Nhưng tảo nhỏ không chịu. Thân thể của nó nhảy nhót xung quanh nhánh liễu thon dài, lưu lại từng vết ướt sũng.
Nhánh liễu không thể làm gì khác hơn là ẩn nhẫn, phiến lá dán trên nhánh liễu cũng đều run lên nhè nhẹ như cố nén phát tiết dời núi lấp biển trong cơ thể.
Tảo nhỏ vẫn như cũ không hề biết sống chết xung quanh mà chỉ sờ soạng lung tung.
Cuối cùng Kiều Xảo như tìm được bảo, nàng ôm lấy thắt lưng Tạ Nguyên Nghi không buông tay.
Thật mềm. Mềm cực kỳ.
Đúng rồi. Tạ Nguyên Nghi đã tập vũ đạo từ nhỏ, xương cốt toàn thân hay là bắp thịt đều vô cùng mềm dẻo linh hoạt, nhất là vòng eo nhỏ nhắn này, có thể nói cơ thể như ghế gấp.
Trong máy tính của Kiều Xảo có lưu video vũ đạo hồi bé của Tạ Nguyên Nghi, đoạn video đó cũng không dài, độ khó cũng không tính là cao, nhưng mà mỗi lần cô cong thắt lưng xuống động tác đều rất đẹp, tựa như một con thiên nga trắng, gầy mà đầy sức lực.
Bây giờ vòng eo đó là thuộc về nàng.
Bây giờ, cơ thể và tâm Tạ Nguyên Nghi đều đã thuộc về nàng.
Viền mắt Kiều Xảo ửng đỏ, nàng dùng sức mút vào chiếc cổ trắng nõn tao nhã của thiên nga trắng, hai tay mang theo hoài niệm, quý trọng, cùng nhu tình vuốt ve qua lại bên hông.
Tạ Nguyên Nghi nhẫn nhịn đến khó chịu vô cùng. Cô đã tới sát biên giới rồi nhưng Kiều Xảo như luyến tiếc, không chịu tiến tới cùng, để cô chạy ào ra biển khơi, hưởng thụ giải thoát.
"Bảo bối, làm giống chị vừa nãy đi, nha?" Tạ Nguyên Nghi bắt lấy tay Kiều Xảo, đem tảo nhỏ của nàng thò vào sâu trong rừng rậm.
Trong rừng rậm tràn ngập cỏ xanh, đất đai phì nhiêu, còn có thuyền và bùn. Nó chưa từng thấy thế giới này nên sợ đến co rụt lại, những giọt nước trên cơ thể nó rơi xuống, nó lại biến thành tảo nhỏ mềm mại rồi.
Nhưng nhánh liễu không cho phép nó từ chối.
Nhánh liễu vẫy vẫy nước, lá liễu tức khắc lên tinh thần, rất sống động mà vươn lên, phần phật mở ra trong gió.
Tảo nhỏ bị ném lên chiếc thuyền bùn cũng bắt đầu đung đưa.
Lắc lư đung đưa, lắc qua rừng cây um tùm, lướt qua biên giới Lâu Lan, đung đưa đến nơi đàn én sóng đôi.
Nhánh liễu một lần nữa dẫn theo nhà thông thái mới tảo nhỏ du nhập đến thế giới mỹ lệ phồn hoa đó, tảo nhỏ có chút hưng phấn, lại có chút sợ hãi, nó học theo thứ đang trốn trên người nó, gắt gao quấn quanh, lục lọi khuấy động.
Tạ Nguyên Nghi môi thơm khẽ nhếch, mơ hồ không rõ nói: "Chậm một chút, chậm một chút..."
Nhưng mà hai người đều đã như tên lên dây cung, làm sao mà chậm được.
Tảo nhỏ càng ôm càng chặt, càng khuấy càng sâu, đến khi nhánh liễu bị nó cuốn lấy chảy ra làn nước trơn dính cũng không muốn buông ra một chút nào.
Thuyền nhỏ càng trôi càng nhanh, càng trôi càng xa hơn, cuối cùng nó dắt lấy nhánh liễu và tảo nhỏ đang quấn chặt lấy nhau kia cùng nhau chạy ào ra biển khơi.
Sóng triều cuộn trào mãnh liệt hết đợt này đến đợt khác, cứ liên miên không dứt, xói mòn lấy các nàng.
Tảo nhỏ đã mệt mỏi mềm mại ghé vào trên người nhánh liễu, nhưng nó vẫn tinh tế hôn lên vòng eo mềm nhũn. Mà nhánh liễu như hành giả đang khát nước trong sa mạc cuối cùng đã tới ốc đảo, nó mệt mỏi mà thỏa mãn nằm ở đằng kia, trong miệng nhỏ nhẹ lẩm bẩm, dáng vẻ quả nhiên rất hài lòng.
Tay Tạ Nguyên Nghi nhè nhẹ vỗ về trên tấm lưng trơn bóng củaKiều Xảo, hưởng thụ dư âm này, còn thường thường cúi đầu hôn lên vành tai trắng nõn của Kiều Xảo.
Kiều Xảo toàn thân vô lực nằm trong lòng Tạ Nguyên Nghi, bị hôn đến choáng váng mơ hồ.
Trong lúc mơ mơ màng màng, đột nhiên nàng nghĩ đến một vấn đề.
Đây xem như là nàng đã thành công hay là lại bị "cày" một lần nữa rồi vậy...