• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

TỐI HẬU NHẤT CÁ LƯU MANH
Tác giả: Lạt Tiêu Giang
QUYỂN 1: Lưu Manh Tiến Hóa
Chương 46: Cô phải có trách nhiệm với ta
Dịch: Huymakao[LH]
Biên: [VIP]
Nguồn: tangthuvie
Đợi Vương Hoa và Nhiêu Hải Yến đi rồi, Yến Tịnh đột nhiên ghé cái đầu nhỏ tới trước mắt Sử Hạo, cười như không cười hỏi:
- Các ngươi tình tay ba hả?
- Cái gì mà tình tay hai tay ba, vớ vẩn.
Sử Hạo trong mắt mang theo một chút hoảng loạn, vội quay đầu đi, lực sát thương của con bé này thật quá lớn. Khuôn mặt hoàn mỹ không tỳ vết gần trong gang tấc, đôi môi kiều diễm hồng nhuận như hoa anh đào, thở ra mùi hương hoa lan thơm ngát cùng mùi thơm nhàn nhạt đặc trưng trên cơ thể của con gái mang theo vẻ mê hoặc thực sự quá kinh khủng. Sử Hạo sợ “tiểu huynh đệ” không nhịn được mà bành trướng, len lén tát một phát vào mặt “tiểu huynh đệ”, huynh đệ à, cố chịu đi, chú mà làm anh xấu mặt, anh sẽ phạt chú một tháng trời không cho uống canh.

- Đừng cho là ta nhìn không ra, khi bọn họ bước vào đây, ngươi thậm chí còn chẳng thèm liếc nhìn cô bé kia chút nào, nếu như có một người con gái xinh xắn như vậy đứng trước mặt, ai mà kìm được không liếc qua vài lần, vậy mà ngươi ngay cả một cái liếc mắt cũng chẳng có, nếu không phải là có cố sự lẽ nào ngươi bị mù sao.
Yến Tịnh ngồi bên cạnh Sử Hạo, trông giống như một thám tử dương dương đắc ý đang phân tích. Lúc Nhiêu Hải Yến vừa tiến đến, nàng ngay lập tức phát hiện ra sắc mặt Sử Hạo có gì đó không bình thường, quả nhiên là có điều mờ ám, khá thật, còn là tình tay ba cơ đấy.
Sử Hạo len lén liếc nhìn nàng một cái, thật đúng là không nhận ra khả năng quan sát của con "ngực bự" này lại nhạy cảm đến vậy a, cũng đâu phải cái loại "ngực to óc bằng quả nho", bất quá Sử Hạo cũng không cho đó là điều gì hay ho cả, mạnh miệng nói:
- Mắc mớ gì tới cô, cứ tưởng mình thông minh.
Rồi buông đũa đứng dậy.
- Này, này, ngươi tức rồi à?
Yến Tịnh thấy hắn tảng lờ mình, vội vàng tính tiền rồi đuổi theo, lầu bầu nói:
- Tiểu lưu manh, chờ ta với, ngươi là đàn ông mà sao lại không phóng khoáng chút nào a, tiểu lưu manh kia, người ta trốn học đến tìm ngươi, ngươi tại sao lại bất lịch sự như vậy.
Thấy hắn vẫn không chịu dừng lại, Yến Tịnh dậm chân, nũng nịu réo lên:
- Tiểu lưu manh, ngươi đứng lại đó cho ta, ăn của bà cố nội ngươi một bữa cơm rồi nghĩ định chuồn sao? Trên đời này kiếm đâu ra chuyện tốt như vậy.

Mềm mỏng không được thì phải cứng mà chơi, một mỹ nữ như nàng vốn đã đủ hấp dẫn đông đảo ánh mắt của các sinh vật giống đực xung quanh, lại thêm câu nói này khiến người ta không khỏi có ý nghĩ kì quái, xúm xít nghếch mắt nhìn, rồi lại xúm xít dòm ngó khinh bỉ Sử Hạo đang muốn trốn chạy, đúng là phế vật, kiếm chác của người ta xong rồi bỏ chạy, đàn ông thì phải có trách nhiệm chứ.
Bị hứng chịu một trận gào thét như vậy, đột nhiên Sử Hạo cảm thấy hơi căng thẳng, đang yên đang lành tự dưng việc quái gì phải sinh ra buồn bực làm gì, gã vì vậy đột nhiên dừng lại, vừa cười vừa xoay người lại đang định nói gì đó, mới vừa quay người đã trông thấy một thân ảnh hướng phía người gã phi vọt tới, không kịp né tránh, vừa lúc đụng phải, khả năng giữ thăng bằng của Sử Hạo thật vững vàng, thậm chí cước bộ không hề di động một chút nào.
Hắn cảm giác trước ngực đang bị hai quả cầu thịt mềm mại sung mãn đè ép, bất quá còn chưa kịp cảm thụ ít cảm giác mềm mại của da thịt đụng chạm, chỉ sau một lúc đã cảm thấy đôi môi nóng lên, bất quá phần nhiều là cảm thấy đau nhức, bởi vì một đôi môi hồng mang theo tốc độ hai mươi mã lực trên giờ đang ghim thẳng vào.
Mới vừa rồi Yến Tịnh đuổi theo tương đối gấp, không nghĩ tới Sử Hạo sẽ đột nhiên dừng lại, trong lúc nhất thời không kịp phanh lại nên buộc phải đâm sầm vào hắn, bởi lực quán tính lại thêm chiều cao hai người cũng không sai biệt lắm, vì vậy môi của hai người rất là không may lại xảy ra một màn Da thịt chi thân (gần gũi đụng chạm da thịt-biên tập), hai nụ hoa trên đỉnh ngọc phong của nàng cũng bị một trận đè ép kịch liệt. Bất quá bởi vì va chạm tương đối mạnh, nụ hôn đầu tiên đáng ra theo truyền thuyết phải như điện giật thì giờ đây chỉ cảm thấy đôi môi truyền đến từng trận đau đớn âm ỉ.
Sử Hạo và Yến Tịnh lập tức ngồi xổm xuống, không ngừng nhổ nước bọt xuống đất, Sử Hạo đang xem có bị chảy máu hay không, còn Yến Tịnh thì không ngừng nhổ ra đống nước miếng đã kịp chảy vào trong miệng.
- A, nụ hôn đầu tiên của ta, cô cướp đoạt lần đầu tiên của ta, cô phải chịu trách nhiệm.
Trên vỉa hè đột nhiên nổ vang tiếng thét chói tai mang theo âm thanh vang vọng đất trời, chấn động lòng người. Chỉ có điều nếu cẩn thận nghe ngóng lại phát hiện ra đó là thanh âm của Sử Hạo. Yến Tịnh bị hắn hù dọa cho hoảng sợ, lúc phục hồi lại tinh thần, vẻ đỏ ửng đã lan tràn đến tận cái cổ trắng nõn, trong lòng vừa tức vừa thẹn, đây là loại người gì? Bản thân mình - một nữ sinh yếu đuối, yểu điệu còn không thèm hét, một cái gã nam sinh như hắn còn không biết xấu hổ gọi là gì luôn, nụ hôn đầu tiên của người ta còn chưa tới một giây đã kết thúc, thực đúng là hạng tiểu lưu manh.
Sử Hạo đứng dậy sờ sờ trên ngực chỗ mới vừa rồi hai quả cầu thịt ôn nhu mềm mại đụng chạm vào, cái loại cảm giác này đúng là khó nói nên lời, ài, thực sự ta đúng là hồng nhan mà bạc bệnh mà, dây vào ả này thật là chẳng gặp được chuyện gì tốt lành cả, nào là hôn môi, nào là đụng ngực, thật là nghiệp chướng a, cứ như vậy thì “tiểu huynh đệ” bên dưới của ta làm sao mà sống nổi?
- Đại tiểu thư, nhanh nhanh đi học đi, bằng không ông già nhà cô còn tưởng ta đây bắt cóc nhà cô đấy.
Sử Hạo bây giờ ngay cả một giây cũng không muốn cùng đứng chung một chỗ với ả đàn bà này.

- Hừ, ta sẽ không tha cho ngươi.
Yến Tịnh thở phì phò, bĩu môi, căm giận giơ chân lên nhắm Sử Hạo đá tới, Sử Hạo né tránh rất nhanh, đắc ý vênh váo cười nói:
- Đừng đá, đừng đá , con m* nhà cô lông ngắn thế
Tất cả học sinh chung quanh đều kêu lên đầy sợ hãi, con m* nhà ai thì lông sẽ dài?
- Tởm lợm
Yến Tịnh hờn dỗi trợn mắt liếc Sử Hạo, cắn cắn đôi môi hồng nhuận, sắc mặt đỏ bừng, hai tròng mắt mang theo một chút vẻ giận, nét mặt đó giống như người oán phụ không thể nào thoả lòng rên rỉ, quả nhiên thực sự mê người. Con bé nhìn qua gã Sử Hạo đang vênh váo đắc ý, rồi xoay người bỏ đi, hừ, khốn kiếp thật, ngươi từ đầu tới đuôi chính là một tên tiểu lưu manh, bổn tiểu thư nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi.
Bị Sử Hạo trêu đùa một phen, lại thình lình xảy ra tình cảnh hôn hít vừa rồi, Yến Tịnh càng nghĩ càng giận, nhìn cái gì cũng không vừa mắt, thấy phía trước có hai nam sinh trang phục lôi tha lôi thôi và một nữ sinh “béo như lợn” đi cùng một chỗ, nàng tới bên trái gã nam sinh dáng cao cao, đá luôn một cước, mắng:
- Khi dễ thiếu nữ vị thành niên, không biết xấu hổ, ta ghét nhất là loại người như thế.
Đôi bạn thân đang suy nghĩ xem buổi tối nay nên mang ả béo nọ đi nơi nào mướn phòng, đột nhiên lại bị một nữ sinh sút ột cước, rồi lại nghe lời thóa mạ, không khỏi ngây người ra một lúc, đến khi tỉnh lại mới thấy nữ sinh đá mình đã đi được một đoạn rồi.
- Con nhóc kia, quay lại cho ta, con m* nó, mày bị hành kinh à? Tự nhiên lại đá bố mày một cước.
Thằng nam sinh bị đá cũng không phải dạng tốt đẹp gì cho cam, bị một con bé con cho ăn sút ngay trước mặt bao nhiêu người như vậy trong lòng cũng lộn hết cả tiết, vội chạy lên chặn Yến Tịnh lại.
- Bổn tiểu thư hôm nay tâm tình không được tốt, cút ngay!

Yến Tịnh khẽ quát lên, vừa nhìn qua đã biết chính là dạng thiên kim tiểu thư kiêu căng ngang ngược, ngay cả đến nước này rồi mà bộ dáng tiểu thư cũng còn không chịu bỏ xuống.
- Tâm tình bé không tốt là bé có thể đánh bậy đánh bạ người ta sao, thế còn vương pháp nữa không?
Thiếu niên bị đá nhìn thấy Yến Tịnh tướng mạo xinh đẹp dị thường, trong lúc nhất thời không khỏi sững sờ một chút, cô nàng này so với ả “người đô, trán dô chân tay thô” bên cạnh mình hơn rất nhiều lần a. Nhìn chung quanh một chút, thấy cô nàng này hình như chỉ một mình, xung quanh lại không có ai giúp đỡ, hắn to gan “hé hé” cười nói:
- Người đẹp à, kỳ thực anh cũng là kẻ tao nhã thương hoa tiếc ngọc, như vậy đi, bé cho anh nick QQ (1) của bé nha, lần sau mời anh lên mạng coi như xong.
Yến Tịnh bắt gặp trước mắt hai thằng học sinh dáng vẻ lưu manh, quần áo lôi thôi, bên tai trái còn xỏ cả khuyên, trong lòng biết bọn này cùng gã tiểu lưu manh Sử Hạo là cùng một dạng, liếc mắt nhìn bọn chúng, rồi không để ý tới nữa, chặn luôn một chiếc taxi để chuẩn bị đi tới trường.
"Pang "
Gã học sinh kia bước một bước dài, tiến lên phía trước, một tay kéo lấy y phục của Yến Tịnh, lôi nàng vẫn còn chưa kịp chui vào trong xe ra, một tiếng vang lớn, cửa xe bị đóng xập lại.
- Vị bạn học này, bé một tiếng xin lỗi cũng không có, muốn chuồn sao?
Yến Tịnh chán ghét liếc mắt nhìn bọn chúng, bĩu môi, hô to về phía cổng trường:
- Tiểu lưu manh, vác cái xác qua đây cho ta.
Các anh em đọc xong nhớ sang topic bình luận vài câu nhé, topic vắng vẻ quá.....
(1) QQ: Chương trình Chat QQ / Mạng xã hội QQ rất phổ biến tại TQ đại lục.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK