Chương 54: Cậu bé, tôi cổ vũ cho cậu.
Nhóm dịch: Ngạo Thiên Môn
Nguồn: Vip.vandan
Nhìn khuôn mặt Sử Hạo vốn tri thức nhỏ nhắn lại đang vặn vẹo đau đớn đến quái dị, nhưng tuyệt đối không nghe hắn kêu dù chỉ một tiếng, quả tim Yến Tịnh giật thót lại, vội vàng chạy đến khụy xuống bên cạnh Sử Hạo vẫn đang không nhúc nhích, thần sắc trên trán tràn đầy lo lắng: "Tiểu lưu manh, ngươi... ngươi không sao chứ." Do căng thẳng quá, nàng đã thuận miệng gọi hắn là "tiểu lưu manh."
Khuôn mặt Sử Hạo chẳng chút thay đổi nhìn nàng, hắn không nói gì, đây chẳng phải là “hỏi vô nghĩa, nói nhảm nhí” sao, đau đến hộc cả máu ra mà còn bảo không sao chắc?
"Té ra là thế, ta còn tưởng mi rất lợi hại." Thiếu niên đột nhiên xuất thủ nọ hậm hực rít, cũng chẳng thèm liếc Sử Hạo.
Người chung quanh cũng chẳng có phản ứng tỏ ra kinh ngạc nào cả, bọn họ đều đã biết qua chiến tích huy hoàng một đấm thủng quả bóng của Sử Hạo, theo lý thuyết nếu xuất hiện tình huống như này ắt hẳn sẽ sợ hãi đến xanh mặt, nhưng học sinh chung quanh lại không có chút kinh ngạc nào.... Vẻ mặt tất cả đều phảng phất một việc dường như là điều tất yếu đương nhiên, ngoại trừ việc tin vào thực lực cực cao của thiếu niên kia, còn những cái khác đều không thể giải thích một cách hợp lý.
"Chung Long, đừng quậy nữa." Từ đầu tới giờ, sắc mặt Hoa Diệc Sơn lần đầu tiên mới có cơ hội tỏ ra chút lạnh lẽo, lúc thì hắn mỉm cười vô cùng thân thiện, lúc thì hắn lại lãnh khốc đến đáng sợ, hai loại khí chất hoàn mỹ kết hợp chuyển đổi làm cho người ta phát rét.
Thiên niên vừa xuất thủ nọ hừ lạnh một tiếng, nhưng không phản bác, xoay người hờ hững liếc mắt nhìn Sử Hạo, khinh thường nói: "Tiểu tử, đừng có tưởng mới học được dăm ba chiêu mèo cào rồi tự ình là vô địch thiên hạ, mày hẵng còn kém lắm." Gã ta tuy rằng không phải là hội trưởng CLB võ thuật, nhưng lại là một con bài quan trọng, hai lần vô địch đại hội Huyện, CLB võ thuật Nhất Trung có thể liên tục hai lần vô địch giài toàn Huyện đó, công lao của gã không hề nhỏ, tuy rằng gã cực kỳ kiêu ngạo, nhưng đúng là một tay võ học kỳ tài khó kiếm, thậm chí rất nhiều bậc sư phụ cũng không phải là đối thủ của gã, thực lực đó không thể khinh thường được.
"Con bà nó gấu." Sử Hạo nổi giận gầm lên một hơi, cùng lúc đó hai chân trên mặt đất đột nhiên phát lực, sức bật cơ thể tuôn ra xối xả, cường đại đến không thể dự liệu, lại thêm hồi nhỏ Sử Hạo đã trải qua huấn luyện, mượn lực hai chân, thân thể tung lên không trung xoay nghiêng ba trăm sáu mươi độ rồi vững vàng hạ xuống mặt đất, ngọn lửa tức giận mang theo khí thế điên cuồng trong nháy mắt lan tràn khắp toàn thân hắn, từng tấc, từng tấc, mỗi một giọt máu trong cơ thể tựa hồ cũng sôi trào cả lên.
Điên cuồng, tức giận, nỗi tức giận mà trước nay chưa từng có, cơ hồ khiến hắn mất đi lý trí, cơn đau nhức toàn thân đã bị hòa tan bởi ngọn lửa, hắn cấp tốc vọt tới phía Chung Long kẻ mới vừa rồi động thủ, bởi vì mới vừa rồi bị Chung Long sút trúng một cước, lúc này hai bàn tay hắn phát không ra lực, cả hai bên lắc lư không thể khống chế, nhưng đôi mắt vẫn khinh thường nhìn Chung Long, ánh mắt Sử Hạo đột nhiên trở lên ngoan độc, con mắt hiện ra đầy tơ máu bắn toán loạn giống như quang mang của một con thú hoang khiến người ta sợ hãi. Lúc này trong lòng hắn chỉ có một ý nghĩ, đó là phải đánh gục gã địch nhân trước mặt, dù có phải trả bằng bất cứ giá nào.
Lúc này Sử Hạo đã tiến vào trạng thái nửa điên nửa cuồng, lực công kích ra chắc hẳn có thể hiểu.
Với dạng cao thủ như Chung Long mà nói, ở trong lòng hắn Sử Hạo căn bản không tạo ra một chút uy hiếp nào, với hắn kẻ đã mất đi năng lực phán đoán bình thường, bất quá cũng chỉ là kẻ thuộc giới mãng phu mà thôi, gã khinh thường cười khẩy, cánh tay hời hợt khua ra một quyền.
Đối mặt với một quyền của Chung Long, Sử Hạo không tránh không né, liều mạng để mặc ột quyền nguy hiểm của Chung Long đánh vào mặt mình, Sử Hạo tung một cước đá mạnh vào lồng ngực gã, Chung Long bất ngờ không kịp đề phòng bị ăn trọn một cước, nhưng quả đấm của gã nhất thời cũng đã nện trúng mặt Sử Hạo.
Chung Long bay ngược lại mấy thước, ngã xuống đất, bộ ngực toát ra một trận đau đớn, lỗ mũi Sử Hạo cũng xối xả tuôn ra máu tươi, thân thể thẳng tắp bắn ngược về phía sau, thân mình hắn bay lơ lửng trên không trung, nhưng ánh mắt ác độc vô tình đó làm người ta vẫn không dám nhìn trực diện.
Vầng mặt trời của ngày thu làm cngười ta ý loạn thần mê đang lặng lẽ chìm vào một ngọn núi, để lại đó một mảnh nắng chiều tà cùng một cơn gió đêm thê lương đến thảm thương mà chả ma nào thưởng thức, thổi tung bay làn tóc, thổi rối loạn tâm tư.
Thêm lần nữa Sử Hạo bò dậy, cho dù máu từ trong mũi vẫn chảy ra, nhưng hắn không hề do dự, hắn lại vọt tới, vẫn là lực công kích của đôi bàn chân lại lần nữa đá về phía Chung Long đang bò dậy, Chung Long thoáng nghiêng người rồi rồi tung một thế chém tay mạnh mẽ bổ xuống ngay chính giữa bắp đùi Sử Hạo, một âm thanh "răng rắc" khiến cho người ta nghe thấy mà răng cửa va cả vào nhau, đau đến ê ẩm, điều đó đã chứng minh xương bàn chân trái Sử Hạo đã gãy, tuy nhiên bàn tay Chung Long vẫn đang nắm chặt phía sau chân Sử Hạo, Sử Hạo bỗng nhiên vọt người nhảy lên, thân thể lăng không hướng mặt Chung Long tung ra một cước, thân thể Chung Long không chịu được bay ngược ra ngoài, thêm một lần nữa cả hai lại lưỡng bại câu thương.
Xương chân trái Sử Hạo đã gãy khiến cho gã phải khụy một gối xuống đất, nhưng vẫn không hề kêu lên một tiếng, khuôn mặt vặn vẹo biến dạng dữ tợn do sự đau nhức của vết thương suýt nữa khiến hắn muốn bất tỉnh, nhưng điều đó không đủ để ngăn cản quyết tâm của hắn.
Chỉ còn một chân, vậy là còn có thể công kích, hắn dựa vào bàn chân còn lại, cố gắng đứng dậy, thêm một lần nữa, hắn liều lĩnh vọt tới, cho dù biết sẽ làm bản thân gánh thêm thương tích, cho dù biết cứ như vậy có thể sẽ mất mạng, nhưng tín niệm kia vẫn vững vàng trong lòng hắn, phải bảo hộ cho sự tôn nghiêm của chính mình.
Cả người đau nhức, đầu Chung Long cũng bị Sử Hạo đánh cho tóe máu, chảy ròng ròng, ánh mắt gã nhìn Sử Hạo cũng giống như dã thú, trong lòng cảm thấy có một tia khí lạnh, mẹ kiếp, thằng điên, lão tử lần đầu tiên bị một đứa học sinh đánh cho thê thảm như vậy, thằng ranh con này tuyệt đối là thằng điên.
Cuộc sống trong một gia đình đặc thù, ngay từ nhỏ đã chịu sự huấn luyện đặc thù, gã không sợ sệt bởi gã chịu khổ so với Sử Hạo cũng chẳng ít hơn.
Đôi chân Sử Hạo làm mọi người không đành lòng, ánh mắt hướng về phía khuôn mặt Sử Hạo, khóe miệng Sử Hạo cười nhạt nhẽo, cái lúc mà một cước kia sắp đánh trúng đầu hắn, hắn mạnh mẽ gập thân né tránh, một cước sắc bén như dao của Chung Long lướt qua da đầu hắn, thậm chí cả tóc hắn cũng bị mang luôn theo dưới tác động kình phong của đôi chân kia.
Một cước thoáng qua của Chung Long, Sử Hạo dựa vào lực chân phải đột nhiên phi thân nhảy lên, thân trên không trung, đầu gối điên cuồng nhắm thẳng mặt Chung Long nện tới, Chung Long tựa hồ có chút ý khinh địch, có lẽ đã nói qua thói kiêu ngạo của bản thân gã, gã không tính tới trong tình huống thân thể đã bị thương nặng như vậy mà phản ứng và thân thủ của Sử Hạo vẫn nhanh nhẹn như thế, gã chợt hiểu muốn né tránh đã không kịp nữa, gã giơ chân phải lên không trung đạp về phía Sử Hạo.
"Phốc" "Phốc"
Hai tiếng vang nhẹ, cả hai đợt công kích của hai người đồng thời nện trúng người nhau, Chung Long ngửa mặt rơi thẳng xuống, khuôn mặt tóe ra một chùm máu tươi kinh dị, Sử Hạo trong mắt mọi người trở nên có chút đáng thương, nhỏ bé, cũng đang lơ lửng trên không trung tạo thành một đường hình cung thê lương nặng nề rớt đánh phịch xuống nền đất xi măng lạnh như băng.
Hắn thủy chung chưa từng buông xuôi, vì hắn phải chứng minh bản thân hắn, hắn phải phấn đấu hết sức.
Bất tri bất giác, mấy trăm người đã vây kín sân bóng rổ, trên khán đài, trên sân bóng, trên sân thượng khu giảng đường, tất cả mọi người chứng kiến đều không tự chủ được hướng ánh mắt về phía trước quan sát, tựa hồ muốn nhìn cho rõ chàng thanh niên này rốt cuộc ra làm sao, có một vài cô bé không đành lòng nhìn xuống, nhưng rồi lại không kìm được mà dõi theo từng cử động tiếp theo của thiếu niên này, tựa hồ có chút chờ mong, chờ mong hắn có thể đứng lên lần nữa. Vẻ bất khuất của Sử Hạo làm mọi người chứng kiến xúc động, bọn họ xúc động, có lẽ, đó là loại tín niệm xúc động của tiếng lòng yếu ớt nhất trong mỗi con người.
Đầu có chút choáng váng, Sử Hạo cảm giác mình sắp không chịu nổi nữa, hắn kỳ vọng cỗ lực lượng thần bí kia thêm lần nữa có thể bộc phát ra nhưng hắn đã thất vọng.
Dựa vào bàn chân còn lại hắn từ từ đứng lên, thân thể Sử Hạo lắc lư, cái chân gãy cũng run rẩy, hắn nhếch miệng cười cười, đúng vậy, hắn đang cười, cười rất khó coi, thằng ranh CLB võ thuật bức hắn đến tình cảnh này tựa hồ cũng không khá hơn là bao.
Một gối Chung Long quỳ trên mặt đất, cả người truyền đến cảm giác đau đớn xé tim xé phổi khiến gã không thể nhúc nhích được, gã dùng sức lắc lắc cái đầu, làm máu tươi vung vẩy ra khắp sàn, giống như ánh sao lóe lên trong đêm tối.
Chung Long có được thực lực như hôm nay, chịu khổ so với Sử Hạo còn nhiều hơn, gã đã tôi luyện được sự chịu đựng, cũng là hơn hẳn so với đám bạn cùng lứa , do đó thực lực của gã đã khiến Sử Hạo khiếp sợ, nhưng gã cũng không phải là không kinh hãi trước vẻ tàn nhẫn của Sử Hạo.
Sử Hạo cảm giác thần chí càng lúc càng mơ hồ, vừa mới có chút suy nghĩ cũng đã lại bắt đầu mơ hồ, bản thân hình như thực sự không chống đỡ nổi nữa, hắn dùng hết mọi sức lực toàn thân giơ cánh tay lên, móc ra Tùng Lâm Vương dấu ở bên hông. Thần sắc mọi người kinh ngạc đến hoảng sợ, không chút do dự hắn đem Tùng Lâm Vương vô cùng sắc bén rạch thẳng lên trên cánh tay mình lộ ra một đạo máu tươi chảy ròng ròng, thật đáng sợ, đúng là đã dùng máu tươi cùng sự đau đớn để kích thích thần kinh mình, điều đó giúp hắn trở lên tỉnh táo hơn, tâm chí tàn nhẫn đó thực sự đã choáng ngợp mọi người.
Người đàn ông, với người khác ác độc, đối vời mình còn ác độc hơn.
Sử Hạo nhếch môi liếm liếm máu tươi dính trên lưỡi dao, máu của chính mình, ha ha, mùi vị hình như cũng không tệ, khóe miệng hắn cười toe toét như cầu vồng, nụ cười điên cuồng và ánh mắt ác độc tạo cho hắn vẻ dữ tợn thoạt nhìn thật kinh tởm.
Hắn lấy răng cửa ngậm chặt Tùng Lâm Vương, tập tễnh vọt về phía Chung Long, chịu đựng nỗi đau đớn xé tim xé phổi cố gắng giơ cánh tay phải lên, cánh tay phải trên không trung không ngừng run rẩy nện xuống nhắm vào ngực Chung Long.
Ánh mắt Chung Long cũng trở nên ác độc, gã giận tím gan tím mặt, vẫn ở tại chỗ không nhúc nhích, tay phải phất mạnh một cái, chợt bắt được tay phải nện xuống của Sử Hạo, rồi ra sức mà vặn, một tiếng "Rắc!", cánh tay Sử Hạo tựa như xoay tròn đến một trăm tám mươi độ, đau đớn thối gan thối phổi làm cả người Sử Hạo đều run rẩy, hắn cắn chặt hàm răng, vẫn như cũ không hề rên một tiếng, tay phải gãy thì hãy còn có tay trái.
Lúc Chung Long bẻ gãy tay phải Sử Hạo, tay trái Sử Hạo đã tung ra, Chung Long bị thương so với Sử Hạo cũng không nhẹ hơn, phản ứng cùng thân thủ khẳng định ít nhiều bị ảnh hưởng. Một quyền tưởng chừng không tính là mạnh đó của Sử Hạo lại khiến gã ngã đập xuống đất, quay cuồng che lấy bộ ngực trên mặt đất, thật lâu sau không thể đứng dậy nổi.
Sử Hạo vẫn không buông tha cơ hội phản công, cái đó chính là "Tiên hạ thủ vi cường, hậu hạ thủ tao ương" (ra tay trước có lợi, ra tay sau gặp họa), lúc này chân phải cùng tay phải của hắn đều đã vô dụng, lực công kích cơ hồ là con số không, Sử Hạo tập trung lại chút trực giác của bàn tay trái ra sức nhằm vào Chung Long đang nằm trên đất mà đánh.
Bất quá tay trái hắn cũng đã chịu phải một đòn nghiêm trọng của Chung Long, sức lực đã giảm đi nhiều, bất quá đối với một kẻ bị thương, đòn công kích như vậy là đủ rồi. Nhưng Chung Long vẫn không né tránh, ương ngạnh đón lấy một quyền nện xuống bộ ngực mình, một quyền này cũng dường như khiến gã bất tỉnh nằm im tại chỗ.
Nhưng trước lúc mà Sử Hạo nền quyền xuống ngực Chung Long, hai tay Chung Long cũng đã kịp bấm thật mạnh vào cánh tay trái Sử Hạo, đột ngột phát lực, không chút chần chừ, theo đó lại là một tiếng xương cốt vỡ vụn. Cũng tuyên bố cánh tay trái của Sử Hạo đã bị phế.
Lúc ấy, trong khoảnh khắc mà Chung Long bẻ gãy cánh tay trái Sử Hạo, đầu Sử Hạo đã đụng mạnh vào ngực Chung Long, Tùng Lâm Vương ngậm trong miệng hắn rạch ra một vết thương thật dài trên bộ ngực Chung Long, tấm áo trắng trong nháy mắt bị máu tươi tuôn ra nhuộm thành màu đỏ.
Cho dù tứ chi không thể nhúc nhích, nhưng Sử Hạo vẫn phải cố lưu lại bằng được một vết thương trên người địch nhân, đây cũng là tâm tính của loài dã thú.
"Tao... Đm." Chung Long điên cuồng gào rống, giơ chân đạp tới, làm Sử Hạo bắn vọt ra ngoài, rơi phịch xuống nền sân bóng, thân thể hắn ngồi dựa nghiêng vào cái khung chống rổ, đầu cúi nhưng thân không gục, người đứng gần chợt phát hiện, hai mắt hắn đã nhắm, cũng đã bất tỉnh rồi.
Hắn mê man, nhưng vẫn như cũ vững vãng không chịu gục ngã, không ai có thể tưởng tượng nổi, đây rốt cuộc là loại niềm tin gì? Tại sao đã biết rõ sẽ lưỡng bại câu thương mà vẫn còn truy đuổi không chịu buông tha, sao mà lại ngu như vậy?
Có lẽ, là như vậy thật.
"Tiểu lưu manh... ngươi." Yến Tịnh kinh ngạc nhìn thiếu niên đã hôn mê rồi mà còn không chịu gục ngã, mang theo tròng mắt không ngừng tuôn ra hai hàng lệ thanh, nàng không thể tin được, cũng không dám tin, gã tiểu lưu manh luôn nở ra nụ cười tà lười biếng vô hại với cả người lẫn vận này là đây sao? Gã tiểu lưu manh luôn thích tròng ghẹo nữ sinh mà dường như có vẻ chưa bao giờ được trải qua tình yêu là đây sao? Tại sao ngươi cứ cố chấp nhất như vậy, chẳng lẽ vì cái thứ gọi là tôn nghiêm, mặt mũi sao, ngươi ngay cả mạng cũng không muốn giữ chắc? Tiểu lưu manh, ngươi thật...thật là ngu quá đi.
Hoa Diệc Sơn nhìn Sử Hạo nghiêng ngả dựa lưng vào cột, khóe miệng lộ ra một nụ cười nhạt, đó là một sự kính trọng đối thủ.
Tầm mắt ngày càng mơ hồ của Chung Long miễn cưỡng ngoái đầu lại, liếc nhìn Sử Hạo, không nói gì, cũng chẳng còn sức mà nói, gã thực sự rất mệt mỏi, toàn thân đã chẳng còn chút khí lực dư thừa nào nữa. Ngay sau đó, gã cũng hôn mê bất tỉnh, từ thân thể máu tươi không ngừng cuồn cuộn tuôn ra nhuộm đỏ cả mặt sàn, phảng phất như một đóa hoa hồng khổng lồ đang nợ rộ.
Trận chiến này, có lẽ có người sẽ nói bất phân thắng bại, nhưng kì thực là Sử Hạo đã thua, hắn đã phải sử dụng đến Tùng Lâm Vương.
Nhưng Sử Hạo thua cũng không oan, tuy rằng cơ thể hắn đã được cải tạo qua, nhưng năng lượng đó lại không được chuyển hóa cho bản thân hắn sử dụng, thực lực của hắn lúc này bất quá đều là do được Phương Nghị Thiên truyền thụ cho từ ba năm trước, vì thời gian nên hắn cũng chưa thể vận dụng thành thục được, đối phó với đám người thường thì không sao nhưng đã đụng đến cao thủ chân chính thì sẽ có một sự chênh lệch.
Không biết ai đi đầu vỗ tay, một vài tiếng vỗ tay lưa thưa, chỉ trong thoáng chốc đã như thủy triều tràn đến, mấy trăm con người không kìm được dùng hết sức mà vỗ tay, có vài cô bé đã không nhịn được cũng bắt đầu ríu rít nức nở, chẳng còn âm thanh nào khác, chỉ còn lại tiếng vỗ tay như biển gầm gào thét vang vọng trên khắp sân bóng rổ....