• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Buổi ghi hình cuối cùng cũng kết thúc, Yumi hỗ trợ nhóm người bên kỹ thuật thu dọn, Akayo cùng với Sato thì đang nói chuyện với ông Nogo, còn Takehiko không biết đã rời đi từ lúc nào.
Yumi thu dọn xong, cô cầm theo đồ của mình đi đến lễ phép gật đầu chào ông Nogo.
“Rất cảm ơn sự họp tác của mọi người trong hai ngày qua.” Akayo nói.
Ông Nogo cười, “Không có gì, đôi bên cùng có lợi mà.”
Theo kế hoạch thì đáng lý Akayo sẽ mời mọi người đi ăn trưa nhưng thấy ông Nogo từ chối vì còn việc bận, anh quay sang nói với Sato và Yumi, “Thôi tôi cũng về công ty đây, hai người tự đi ăn đi nhé.”
Sato tất nhiên không có ý kiến, chỉ có Yumi âm thầm kéo Akayo sang một bên nói, “Anh Sato là khách mời đó, sao anh phân biệt đối xử vậy?”
Akayo nhìn cô cười cười, “Vậy thì tôi giao ‘vị khách’ đó cho cô tiếp đó, nhớ tiếp ‘khách’ cho chu đáo.”
Yumi khó hiểu hỏi, “Là sao?”
Akayo vỗ vai cô “Tôi nghĩ cả hai người đều không muốn tôi đi ăn cùng đâu, cô cũng không còn nhỏ nữa, mau chóng có bạn trai đi.” Một câu nói không đầu không đuôi nhưng giọng điệu của Akayo lại giống như một người anh trai đang khuyên bảo em gái mình vậy.

Nắng ở Nhật không gắt, lẩn trong ánh nắng còn có những làn gió lành lạnh thổi qua, Yumi vén lại mái tóc đã bị gió thổi loạn, mà cô hình như cũng đã hiểu ý của Akayo, cô mỉm cười tinh nghịch, “Vậy thì tôi sẽ nhớ cầm hóa đơn về cho công ty.”
Akayo bật cười chỉ chỉ tay vào cô, “Cô thật là giỏi.”
Việc ghi hình quảng cáo sản phẩm đã xong, bây giờ chỉ còn đợi đoạn quảng cáo được chỉnh sửa, cắt ghép lại rồi mới đăng lên wedsite của công ty, số việc còn lại đó đều giao lại hết cho phía công ty Akayo, còn Yumi thì sắp sếp quay về làm dự án của mình.

Sau lần gặp nhau không mấy vui vẻ gì ở trường đại học Kyoto, Yumi không còn gặp lại Takehiko nữa, anh cũng không nhắn tin hay gọi điện thoại cho cô.

Yumi tưởng anh giận cô việc không xem tin nhắn, cô do dự mãi đến ngày sắp trở về mới dám chủ động nhắn tin cho anh.
Yumi sắp xếp từ ngữ trong đầu mình xong mới chậm chạp soạn tin nhắn gửi đi, “Sếp, anh vẫn còn giận sao?”
Màn hình điện thoại hiển thị đối phương đã nhận được tin nhắn nhưng Yumi chờ mãi vẫn không thấy tin nhắn trả lời, đợi đến khi cô lên xe chuẩn bị quay về thì điện thoại mới reo lên.
Takehiko vẫn lạnh nhạt như cũ nhưng Yumi cảm thấy hình như tâm trạng của anh không tốt, Takehiko nhắn “Tôi không phải trẻ con.” Ngụ ý chính là không còn giận cô nữa.
Yumi chậc lưỡi một cái, đang định nhắn tin lại thì bỗng màn hình hiện lên cuộc gọi, mà người gọi đến lại là Sato.

Yumi vui vẻ nhấn nút trả lời, “Xin chào.”
Tiếng Sato cười nhẹ ở đầu dây bên kia, “Đã lên xe chưa?” Hai người vốn dĩ đã hẹn sẽ cùng nhau quay về nhưng Sato lại có việc đột xuất phải về trước nên Yumi đành phải về sau một mình.
Cả khuôn mặt Yumi tràn đầy vẻ rạng ngời, cô mỉm cười đáp, “Lên xe rồi ạ, hẹn chú bốn tiếng sau gặp nhau ở nhà em.” Cô đã sớm tính toán thời gian rồi, cô về đến nhà thì trời cũng vừa tối, Sato vừa hay cũng xong việc, hai người có thể cùng nhau ăn tối ở nhà cô rồi.
Giọng Sato có vẻ bất mãn “Chú???”

Yumi vội vàng sửa lời, “Hẹn anh buổi tối gặp lại…” Suýt nữa thì cô quên mất việc mình phải sửa lại xưng hộ với Sato.
Sato hài lòng cùng cô nói thêm vài câu nữa mới tắt máy, trước khi tắt còn dặn dò cô ở trên xe nghỉ ngơi một chút, nếu đói bụng thì bảo tài xế ngừng lại tìm gì đó mà ăn.
“Được rồi em biết rồi, anh nói nhiều quá đi.” Lời nói ra là vậy nhưng miệng cô lại cười rất vui vẻ.
Hai người tuy rằng vẫn chưa xác định hẹn hò với nhau nhưng lời nói và cử chỉ lại giống như một đôi tình nhân.

Sato đối với Yumi rất dịu dàng cùng bao dung, hết thảy đều giống như muốn bù đắp lại khoảng thời gian lạnh nhạt với cô trước kia.
Yumi cầm điện thoại trên tay, cô đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ xe, môi không tự chủ được mà nở một nụ cười.

Không lâu trước đây cô còn cảm thấy lo lắng bởi vì sự tỏ tình đột ngột của Sato, cô rất sợ Sato vì áy náy nên mới biểu lộ với cô như vậy.

Nhưng khi nhìn thấy những cử chỉ gần đây của anh cô lại xiêu lòng.
Thật ra trong mối quan hệ tình cảm dù biết người nào yêu nhiều sẽ khổ nhiều, nhưng có nhiều chuyện dù mình không muốn thì nó vẫn sẽ xảy ra.


Yêu một người không có lỗi, nếu có lỗi thì cũng chỉ là có lỗi với bản thân mình, cứ vì người ta mà quên mất đi cảm nhận của chính mình.

Yumi từng ở trong hoàn cảnh đó, nhưng cô luôn tự biện hộ cho Sato, cô tin anh không phải người xấu, nếu đến cuối cùng anh vẫn không chấp nhận cô thì chỉ vì cô không tốt, không phù hợp với anh mà thôi.

Nghe có vẻ như cô quá yếu đuối, nhưng sự thật lại chính là như vậy.

Bởi vì cô yêu thích Sato, đối với cô anh là một người hoàn hảo không có khiếm khuyết, cô xem anh giống như mặt trăng còn mình là một ngôi sao trong rất nhiều ngôi sao khác trong vũ trụ, ngôi sao có thể có nhiều loại nhưng mặt trăng thì chỉ có một mà thôi..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK