Trong một nhà hàng lớn nhất nhì ở trung tâm thành phố, phòng ăn cao cấp được bao riêng, bên trong có bảy người, ngoại trừ Sato, Meiko và chủ tịch Liên đoàn bóng đá Nhật ra còn thêm bốn vị lãnh đạo khác nữa.
Chủ tịch liên đoàn là người hòa ái nhưng cũng rất tinh ý, nhìn thấy dáng vẻ bồn chồn của Sato ông liền lên tiếng, “Sato, cậu có việc gì sao?”
Sato bị ông gọi tên, anh có hơi kinh ngạc nhưng rồi vẫn giữ bình tĩnh trả lời, “Cũng không có việc gì quan trọng ạ.”
“Nếu cậu có việc bận thì cứ về trước đi, không cần phải đi theo mấy người già bọn tôi, đối với mấy người trẻ các cậu sẽ có chút nhàm chán.” Lời chủ tịch nói ra nghe có vẻ như đang trách cứ nhưng thật ra lại là lời nói bình thường giữa một trưởng bối nói với con cháu nhà mình.
Meiko ngồi bên cạnh kéo lấy tay ông, “Anh Sato không có bận việc gì đâu bố đừng giận.”
Chủ tịch quay đầu nhìn cô con gái cưng của mình, ông nghiêm giọng nói, “Làm sao con biết được cậu ta không bận? Bố nói này, bố không ngăn cản hai đứa tiến thêm một bước, nhưng con phải nhớ tất cả đều phải là tình nguyện.
Bố của con trước giờ đều công tư phân minh, con đừng có ỷ vào chức vụ của bố mà bắt ép người khác làm theo ý mình.” Những người trong phòng ăn đều là người thân thiết trước giờ nên cũng xem như là trưởng bối của Meiko, vì vậy nên ông chủ tịch mới không kiên dè mà nói thẳng.
Mà sở dĩ ông nói mấy lời này là vì ông nhìn ra được Sato đối với ‘chức vị’ con rể ông không hề có hứng thú, nếu ông còn im lặng mặc kệ chỉ sợ người tổn thương cuối cùng lại là con gái ông.
Sato lên tiếng ngăn lại lời răng dạy của ông, “Dạ không có chuyện bắt ép gì đâu ạ, Meiko cũng không làm gì sai nên xin chủ tịch đừng trách cô ấy nữa.”
Một vị lãnh đạo bên trái bật cười chen vào, “Cái cậu này, sao lúc nào tôi cũng thấy cậu ăn nói khách sáo như vậy thế?”
Ở Nhật không thiếu trọng tài giỏi nhưng người được ưu ái đi cùng với bọn họ thì chỉ có một mình Sato, nguyên nhân thì những người ở đây đều biết rõ, ngoại trừ năng lực của Sato rất tốt ra anh còn là người mà con gái chủ tịch liên đoàn chú ý đến, trong mắt mọi người đều cho rằng tương lai anh nhất định sẽ trở thành con rể của chủ tịch.
Nếu là người khác thì đã sớm vui vẻ gọi ngay một tiếng ‘ba vợ’ rồi, nhưng Sato lại hết lần này đến lần khác tỏ ra khách sáo còn luôn miệng gọi là ‘chủ tịch’, mọi người đều thấy rất kinh ngạc.
Sato tỏ vẻ khó xử, cũng may chủ tịch lại lên tiếng, “Ông đừng nói như vậy, Sato là người như thế nào các ông cũng biết mà, thật ra tôi cảm thấy cậu ta như vậy là rất tốt, tôi cũng không thích người nịnh bợ hay có chủ ý không tốt đối với tôi hay với con gái của tôi.” Câu nói thành công khiến những người có mặt hiểu ý không nhắc đến chuyện này nữa.
Sato biết chủ tịch không phải bênh vực anh mà là có ý nhắc nhở, nhắc anh đừng bao giờ có ý nghĩ muốn dựa vào ông để phát triển sự nghiệp.
Câu nói cũng chứng tỏ chủ tịch là người nghiêm túc, ông cũng rất tin tưởng vào cách làm người của Sato.
Tan tiệc thì cũng đã tối muộn, Sato nhìn tin nhắn trong điện thoại mà nhíu mày, vì phép lịch sự nên trong suốt bữa tiệc anh không hề mở điện thoại, giờ này xem ra Yumi có thể đã đi ngủ rồi.
Sato suy nghĩ vài giây rồi soạn tin nhắn “Xin lỗi em, chủ tịch liên đoàn đến đột xuất nên tôi không về nhà được.” Tin nhắn vừa gửi đi, Sato còn chưa kịp nhìn màn hình điện thoại thì phía sau đã vang lên tiếng nói chuyện của chủ tịch và mấy người lãnh đạo đi chung.
Nhìn thấy Sato chủ tịch liền nói, “Cũng muộn rồi cậu mau về nhà đi, nghỉ ngơi nhiều vào, sắp tới có lẽ sẽ rất bận đó.”
Chủ tịch và mấy người lãnh đạo ở khách sạn đối diện nên chỉ cần đi bộ qua là tới, Meiko và Sato tiễn mấy người họ vào trong thang máy rồi mới quay người đi ra.
Nhìn thấy Sato cầm chìa khóa xe, Meiko liền nói, “Anh đưa em về với được không?” Sau mấy lời của chủ tịch Meiko cũng thu bớt dáng vẻ của mình lại, cô đối với Sato cũng không dám nhiệt tình như trước nữa.
Sato nhíu mày chần chừ một lúc nhưng vẫn gật đầu đồng ý, anh khởi động xe, đợi cho Meiko thắt xong dây an toàn mới lái xe rời đi.
Bầu không khí trong xe rất tĩnh mịch, tâm trạng của Meiko có vẻ không được tốt, cô cũng không ồn ào hay nói những lời khiến Sato đau đầu nữa.
Xe dừng ở trước khách sạn mà Meiko ở, Sato không hỏi vì sao cô không ở cùng khách sạn với bố mình mà lại ở đây.
Nhưng Meiko lại tự nói,“Em có lịch quay quảng cáo ở gần đây, khách sạn này là bên nhà tài trợ chuẩn bị cho em.”
Sato hờ hững gật đầu, “Ừm”
Meiko quay đầu nhìn Sato, trong mắt cô hiện lên một tia buồn bã, cô nhỏ giọng hỏi, “Những lời bố em nói lúc nãy…em…em không phải là muốn ép anh đâu.”
Sato thở dài, cuối cùng cũng quay sang nhìn cô, “Meiko này, chúng ta quen biết nhau cũng nhiều năm rồi.
Vấn đề giữa em và anh, anh cũng đã nói rất nhiều lần, sau này anh sẽ không nói nữa.
Anh rất cảm ơn vì em đã thích anh, nhưng anh thật sự không phải là người phù hợp với em, hi vọng em đừng tốn thời gian với anh nữa, nó sẽ ảnh hưởng xấu đến em rất nhiều.”
Giọng nói của Sato trầm thấp, vốn dĩ câu nói chỉ là một lời từ chối tinh tế nhưng khi qua giọng của anh lại giống như thêm một phần sát thương nữa, khiến cho sắc mặt Meiko ngày càng tái đi.
Meiko mím môi, giọng nói mang theo một chút nức nở, “Em biết rồi, sau này em sẽ không làm phiền anh nữa.” Nói xong liền mở cửa xe đi ra ngoài.
Sato nhìn theo bóng lưng của cô, cảm giác muốn nói lại thôi, thật ra Sato rất muốn nói đây không phải lần đầu Meiko nói câu này, mỗi lần bị anh từ chối cô đều giận dỗi nói như vậy, sau vài tháng lại giống như quên hết chuyện cũ, lại tiếp tục chạy đến tìm anh.
Sato thở dài một cái đành khởi động xe quay trở về nhà..
Danh Sách Chương: