Nghe cái tin đó nó chợt thấy lo lắng không thôi, ngày mai là ngày cưới của nó nếu như hắn cũng mất tích như thế thì thế nào. Nó chấp tay sau lưng đi qua đi lại, ngày hôm nay nó không được gặp hắn do lễ nghi ở VN, trước ngày cưới hai người không được gặp mặt, Duyên thấy nó cứ đi tới đi lui thì bực mình nói:
- Mày làm cái gì mà đi tới rồi đi lui làm tao chóng mặt muốn chết.
Nó dừng lại một lúc rồi lại đi, mong là ngày mai sẽ một ngày tươi đẹp và hạnh phúc, mong là không xảy ra chuyện gì.
“ Đợp………….Đợp…………Rào……….rào”
Hôm nay ngày cưới của nó, một ngày đầy hạnh phúc và bất ngờ, một ngày đầy mưa, không biết dự báo thời tiết kiểu gì, hôm qua nói nắng hôm nay lại mưa, dù mưa nhưng nó vẫn cười tươi rạng rỡ vì dù sao hôm nay là ngày nó và hắn kết hôn mà. Mặc chiếc áo cưới màu trắng tinh khiết, nó bấu chặt hai tay mong trời sẽ tạnh mưa để hắn đến đây kịp giờ.
Mưa rơi càng ngày càng nặng hạt (mưa lớn), nó cầu mong mọi thứ sẽ qua, cho tới khi, nó chờ đợi 1h rồi 2h đến 3h, 3 tiếng đồng hồ, 3 tiếng đồng hồ mà hắn vẫn chưa tới, nó sốt ruột chạy tới nhà thờ bằng chân đất, không mặc áo khoác, không mặc áo mưa hay che dù gì cả, nó lao nhanh đến lễ đường thì ngay lúc đó mẹ hắn - Trần Tú Anh, người phụ nữ xinh đẹp, bà lên tiếng nói:
- Con trai tôi mất tích rồi! Làm sao đây?
Người nó ước sũng nước, nó chết đứng, hắn mất tích, sao lại thế? Không có hắn thì nó làm sao? Lòng nó thắt lại, mắt cay cay hoà vs nước mưa, mẹ nó đi tới ôm nó vào lòng nói:
- Con.....con....đừng....đừng....quá....đau...buồn!
Đừng đau buồn? Nó bây giờ gần kết hôn rồi mà lại xảy ra chuyện này? Người nó yêu thường nay lại mất tích bảo nó đừng đau buồn thì làm thế nào đây? Nó khuỵ người xuống, khóc ròng, đau là điều bình thường, ngoài cái đau có còn cái thất vọng và cảm thấy cả thế giới đang dần sụp đổ trước mắt, mẹ nó cố an ủi nó nhưng hoàn toàn vô ích, nó lại mất đi hắn rồi!
Một lúc sau, cả lễ đường im ắng, mọi người ngăn cản nó đi tìm hắn, mắt nó đỏ hoe còn đọng lại nước mắt, nó hoàn toàn không chấm nhận việc này. Nó không muốn chấp nhận việc hắn biến mất khỏi cuộc đời nó, việc đó quá tàn nhẫn vs nó, bầu trời mây đen mù mịt, con đường đầy nước mưa, nó xông ra cửa, mọi người cố ngăn lại nhưng nó vẫn chạy, chạy và chạy. Nó không biết nó chạy đi đâu, nó không biết nó nên đi đâu, nó chợt nhớ lúc nó và hắn quen nhau thì hắn thường dẫn nó đến cánh đồng hoa ( hoa gì không biết nên tg không nói), nó chạy ào đến đó, trời bất đầu tối đen, nó chạy tới nơi thì mọi thứ đen đi trông thấy, nó không thấy gì nữa, nó mò mẫm trong bóng tối, nó lại chợt khóc, khóc đúng là không giải quyết được vấn đề nhưng không biết tại sao nó lại khóc, nó ngồi bịt xuống cánh đồng hoa rồi oà khóc như một đứa trẻ thì đột nhiên nó cảm nhận được tiếng bước chân cùng một hơi thở quen thuộc, cảm giác này khiến nó nín khóc, tự nhiên một giọng nói vang lên:
- Có biết anh đợi em lâu lắm không hả?
Nó thoáng nhận ra người này là ai, giọng nói này, hơi thở này, cảm giác này...là...là hắn. Hắn đang đứng trước mặt nó hay sao? Ngay lúc đó đèn được mở lên, khuôn mặt hắn lộ ra, vẫn gương mặt ấy, vẫn nụ cười ấy, hắn trong bộ đồ trắng, nhìn như bạch mã hoàng tử, hắn quỳ gối dâng bó hoa lên tặng nó, nó xúc động ôm lấy khuôn mặt đầm đìa nước mắt, một tay ôm lấy bó hoa, hắn mỉm cười ôm lấy vòng eo của nó, hắn nói:
- Em có biết là anh ở đây đợi em hết 5h rồi không?
Hắn kéo nó vào lòng rồi hôn lấy đôi môi nó, nó nhẹ nhàng tiếp nhận, nhấm mắt lại cảm nhận sự ngọt ngào, sự ấm áp mà hắn mang lại.
**********************
Tại lễ đường:
Mẹ hắn lau nước mắt, mặt tươi cười nói:
- Ba xui mà thấy tui diễn có đạt không?
Mẹ nó gật đầu, thiệt ra mọi việc điều do hắn sắp đặt từ việc thấy tivi có tin tức chú rễ mất tích cho tới việc nhà thờ rồi tới cánh đồng hoa, hắn muốn một lệ cưới lạ đời là cô dâu phải đi rước chú rễ chứ không phải chú rễ rước cô dâu.