Kỳ Lạc Hi vẫn không nhúc nhích, hắn mặc kệ tiếp tục hôn hít lấy môi Hạ Như Thanh, nhưng lại gia tăng vài phần lực đạo, tay phải kéo chặt cái ót của Hạ Như Thanh.
“Bạo quân, người trong hoàng thất các ngươi đều vô sỉ như vậy sao?” Hạ Như Thanh dùng sức cắn môi của hắn, đến khi xuất hiện mùi máu tanh, Kỳ Lạc Hi mới bằng lòng chầm chậm thối lui.
“Hoàng hậu tâm thật sự là quá ác độc a. . . . . .” Kỳ Lạc Hi làm bộ đáng thương sờ lên nơi mới vừa bị đánh, nhưng lại nhìn không ra chút bất kỳ tức giận nào.
Hạ Như Thanh không để ý đến hắn, giận liếc trừng Kỳ Lạc Hi, ngước mắt lên phía trên xem xét, quả nhiên thấy được một cái lỗ to như vậy, thật sự là hết hy vọng không thay đổi a, lại muốn dùng đến phương pháp này, hoàng đế đều nhàm chán như vậy sao?
Kỳ Lạc Hi hiển nhiên không thèm để ý sự căm tức của Hạ Như Thanh, hắn mập mờ liếm liếm khóe môi nơi có máu, mang theo một tia cười nhẹ như có như không: “So với thương thế kia, trẫm vẫn cảm thấy hoàng hậu chính là cái hôn kia càng làm cho người ta muốn ngừng mà không được a! Khi nào trẫm mới có thể được âu yếm nữa đây?”
Kỳ Lạc Hi vô sỉ cười xấu xa , lúc này hoàng đế rõ ràng như tên du côn bình thường, đùa giỡn Hạ Như Thanh.
“Ngươi muốn đến vậy sao?” Hạ Như Thanh hơi nghiêng con mắt bạc, ôm lấy khóe môi, mang theo một chút tiếng nói không rõ đắc ý.
Bàn chân Hạ Như Thanh trắng nõn đứng ở trên giường vua, nàng cúi người khinh thường bạo quân, cánh tay xinh đẹp vũ động, nâng cái cằm trơn bóng của hắn, “Đã muốn vậy Bổn cung liền cho ngươi rồi, bất quá đây chỉ là trả thù ngươi vừa rồi là bất kính đối Bổn cung!”
Nàng không nói gì bá đạo hôn xuống, môi lạnh như băng dán lên môi mỏng của Kỳ Lạc Hi, môi chạm môi , ướt át lẫn nhau , Hạ Như Thanh cuồng dã xâm lấn hôn Kỳ Lạc Hi, mà khóe mắt lại gắt gao theo dõi hắn.
“Bạo quân, đã như vầy, Bổn cung phong ngươi làm nam phi được không?” Hạ Như Thanh khẽ cười, hơi nghiêng khóe môi, ba phần cuồng ngạo, bảy phần xinh đẹp.
Kỳ Lạc Hi hơi híp con mắt, nữ nhân này vẫn là cường thế trước sau như một, thật sự là giáo huấn cũng giáo huấn không được!
” Được trẫm đáp ứng!” Kỳ Lạc Hi sảng khoái đáp một tiếng, nhưng mà lại lẳng lặng dừng ở Hạ Như Thanh, có âm mưu gì sao?
Hạ Như Thanh hiển nhiên cũng bị hắn sảng khoái đáp ứng như vậy lại có chỗ kinh ngạc một chút, bạo quân này rõ ràng lại đáp ứng! Nàng nhăn lại đôi mi thanh tú một chút, khẳng định không có phát sinh chuyện gì tốt. . . . . .
“Đã như vầy, bản nam phi có phải là cũng có thể kết thúc trách nhiệm của phi tử?” Kỳ Lạc Hi cười xấu xa , nhanh chóng bổ nhào vào Hạ Như Thanh, trước bị nàng đùa giỡn sau vốn muốn có lợi mà muốn đòi lại từng cái.