“Tiểu Lương đang tưởng niệm cô nương nhà ai? Chẳng lẽ là Bổn cung?” Hạ Như Thanh vô ý hướng Bách Lý Lương trêu ghẹo nói, nhưng lại trùng hợp nói trúng tâm sự của Bách Lý Lương.
“Hiện tại nghe lén mới là chuyện quan trọng nhất. . . . . .” Bách Lý Lương có chút khiêm tốn nhìn Hạ Như Thanh, bóng đêm hoàn hảo đủ kín rồi, Hạ Như Thanh không phát hiện trên mặt Bách Lý Lương thoáng đỏ ửng.
Hạ Như Thanh cũng thuận theo biểu lộ nghiêm túc, cùng Bách Lý Lương cùng một chỗ vịn vao bên cửa sổ mà nghe lén .
“Lần này vời ta tới này có chuyện gì?” Một nam tử thần bí ngồi ở trong phòng, nhưng ánh sáng quá mờ đã gây trở ngại, nhìn không thấy dung mạo của hắn, chỉ cảm thấy thanh âm của hắn hết sức khàn khàn gợi cảm, khí chất lại phần lười biếng .
“Có chuyện quan trọng bẩm báo, trong đội ngũ đi sứ lần này, hoàng hậu của Kỳ Liên Quốc cũng tới. . . . . .” Tể tướng lo âu thấp thỏm hướng tên nam tử kia hồi báo .
“Đại nhân, có thể hay không chuyện của chúng ta đã bị Kỳ Liên Quốc có chỗ hiểu rõ rồi?” Tể tướng nhìn chằm chằm hắn, hi vọng hắn có thể cho một cái trả lời thuyết phục chuẩn xác.
“Ngươi gần đây nhất có hành động gì khác thường không ?” Nam tử thần bí nâng lông mày, không vui mà nói ra.
“Không có, hết thảy như cũ, có thể là ta đa tâm a. . . . . .” Tể tướng lau lau giọt mồ hôi trên trán, thật sự hi vọng là mình quá nhạy cảm.
“Nếu như ngươi lo lắng mà nói…, vậy. . . . . .” Nam tử thần bí làm một dấu hiệu chém đầu, lòng dạ hai người đều biết rõ.
Chính là lòng của Tể tướng vẫn còn sợ hãi, hoàng hậu cũng không phải là dễ đối phó, dù sao hắn vẫn là muốn ở tại giang sơn của Kỳ Liên Quốc, tốt nhất cẩn thận làm việc.
“Lần này Hà phi có cùng đi hay không?” Nam tử thần bí đột nhiên mở miệng hỏi.
“Nghe nói có an bài khác. . . . . .” Tể tướng bẩm báo chi tiết.
“Có cái tình huống gì mới nhất hãy lập tức bẩm báo, như vậy ngươi đi xuống đi. . . . . .” Nam tử thần bí phất phất tay, ý bảo Tể tướng lui ra.
Nhưng mà đây hết thảy đều bị bọn người Hạ Như Thanh nghe trộm được.