• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lão hoàng gia mãi sau mới tìm lại được giọng nói: “Ngươi…Ngươi vừa nói gì?”

Kiến Ninh quỳ trên mặt đất, nhìn lão hoàng gia, nói: “Hoàng A Mã, nhi thần là Kiến Ninh đây, là Kiến Ninh công chúa a. Người, người không nhận ra ta sao?” Nói xong, nước mắt của nàng liền lã chã rơi xuống.

Lão hoàng gia giang hai tay, chần chừ một lát rồi nắm chặt bả vai Kiến Ninh, nói: “Ngươi…ngươi là Kiến Ninh?”

Kiến Ninh gật đầu, nước mắt như mưa. Tay Lão hoàng gia run lên, nói: “Ta…Ta…Lúc trước khi ta bỏ đi, ngươi còn rất nhỏ. Không ngờ bây giờ ngươi lại lớn như vậy rồi, cho nên ta mới không nhận ra…Ta không nhớ.”

Mấy câu nói đó của Lão hoàng gia vừa tang thương, lại vừa ẩn ẩn mang theo chút nghi ngờ. Kiến Ninh ngước mắt lên, nói: “Hoàng A Mã, Kiến Ninh nằm mơ cũng muốn nhìn thấy người, trong lòng luôn thầm nghĩ không biết Hoàng A Mã trông như thế nào. Hôm nay cuối cùng con cũng gặp được người rồi.”

Nàng ôm lấy Lão hoàng gia, nghẹn ngào. Bất tri bất giác, diễn trò chỉ còn ba phần, mà bảy phần là tình cảm chân thực.

Lão hoàng gia Thuận Trị trước kia sủng ái Đổng Ngạc phi vô cùng, thậm chí còn vì ái phi chết mà chán nản đến độ quyết định xuất gia đi tu, mai danh ẩn tích, cho tuyên bố với thiên hạ là tiên đế đã băng hà.

Thuận Trị trước khi đi tu ở núi Ngũ Đài, trong lòng mang nặng nghi ngờ mẹ đẻ của Kiến Ninh, Hiếu Huệ Chương hoàng hậu cố ý sát hại ái phi của ông, vì vậy mới ngầm sai Hải Đại Phú ở lại trong cung điều tra rõ chuyện này. Thuận Trị không ưa Hiếu Huệ Chương hoàng hậu là thật, nhưng không có nghĩa là ông cũng giận lây sang đứa con gái nhỏ của mình.

Huống chi Hải Đại Phú đã chết, chưa kịp đem tin tức Thái hậu là giả mật báo cho Thuận Trị, vì thế nên Thuận Trị hoàn toàn tin tưởng Kiến Ninh chính là con đẻ của mình.

Thuận Trị nói: “Kiến Ninh, sao con lại tới đây? Con là công chúa, không phải là nên ở trong cung sao?”

Kiến Ninh nói: “Hoàng A Mã, sau khi người rời khỏi hoàng cung, Hoàng đế ca ca và ta đều rất nhớ người, đều tưởng rằng người đã thật sự…băng hà. Nhưng gần đây Hoàng đế ca ca nghe nói đám Lạt ma có dấu hiệu bất thường, bởi vậy phái người tới xem xét. Con cũng nhân cơ hội đó đi ra khỏi cung. Lúc con tới đây, liền nghe tin rất nhiều Lạt ma đang lên núi, mà con lại vừa vặn bắt được một tên, kẻ đó nói chuyện này cho Kiến Ninh nghe. Kiến Ninh cảm thấy mặc kệ hắn nói có đúng hay không, cho dù chỉ còn một cơ may nho nhỏ cũng tốt, vì vậy mang kim bài Hoàng đế ca ca cho ta ra, mượn hai ngàn binh mã ở địa phương.”

Thuận Trị gật đầu, nói: “Kiến Ninh, không ngờ con lại gan dạ sáng suốt thông minh như vậy, quả không hổ là công chúa của Mãn Châu ta.”

Kiến Ninh nói: “Con mới không thèm làm công chúa Mãn Châu, con chỉ muốn làm con gái của Hoàng A Mã thôi. Hơn nữa, Hoàng đế ca ca xuất sắc như vậy, làm sao con có thể chỉ là một cái bình hoa di động được, Hoàng A Mã, người thấy Kiến Ninh nói có đúng không?”

Thuận Trị vui mừng cười: “Ngươi với Hoàng đế ca ca của ngươi đều lợi hại hơn ta.”

Kiến Ninh vội vàng nói: “Hoàng A Mã, người đừng nói vậy, người nói vậy Kiến Ninh sẽ tổn thọ mất. Tuy rằng Kiến Ninh xưa nay thích ba hoa, nhưng cũng chưa bao giờ dám nói mình hơn Hoàng A Mã. Hoàng A Mã, vất vả lắm Kiến Ninh mới tìm được người, người cùng Kiến Ninh quay về được không? Hoàng đế ca ca mà biết người còn sống, nhất định sẽ vô cùng cao hứng.”

Thuận Trị giật mình, nói: “Không được, ta không thể trở về.”

Kiến Ninh hỏi: “Vì sao ạ?”

Thuận Trị đáp: “Ta đã quyết sẽ xuất gia tu hành ở núi Ngũ Đài, không muốn quay về chốn hồng trần nữa.”

Kiến Ninh nói: “Hoàng A Mã, tại sao người lại như vậy? Hoàng đế ca ca và con đều muốn có người ở bên a.”

Thuận Trị nói: “Ngươi hiện giờ đã lớn vậy rồi. Huyền Diệp bây giờ cũng đã là hoàng đế tốt. Trên thế gian này, có người trời sinh không thích hợp để làm hoàng đế, có người trời sinh lại chính là thích hợp để làm công việc này. Hoàng đế ca ca ngươi chính là loại người sau, mà ta lại là loại người trước. Ta sớm nên chặt đứt liên hệ với thế gian này, tận tâm tu hành cầu phước cho giang sơn xã tắc mới phải.”

Kiến Ninh lau nước mắt, nói: “Vậy chúng con phải làm sao đây? Hoàng A Mã, Kiến Ninh không muốn rời xa người.” Nàng hít hít mũi, bộ dạng vô cùng đáng thương.

Thuận Trị nói: “Kiến Ninh, không được tùy hứng như vậy. Mau trở về đi, Hoàng đế ca ca có ngươi bên cạnh thì hắn cũng sẽ không cô đơn nữa.”

Kiến Ninh nhào tới ôm chặt Thuận Trị, kêu lên: “Hoàng A Mã, con rất vất vả mới tìm được người, sao người lại đuổi con đi? Con không muốn! Hơn nữa, nếu Hoàng đế ca ca biết người ở đây, Hoàng đế ca ca nhất định sẽ buông hết chuyện quốc gia đại sự xuống mà chạy tới đây gặp người.”

Thuận Trị đế cũng ôm lấy nàng, nói: “Ngoan, Huyền Diệp là hoàng đế, hắn phải biết chuyện gì nên làm, chuyện gì không nên làm. Hoàng đế ca ca ngươi trong lòng nhất định hiểu rõ đạo lý này, hơn nữa, ta cũng không hy vọng hắn vì ta mà vứt bỏ bá tánh trong thiên hạ. Nếu làm như vậy, hắn không chỉ có lỗi với ta, mà còn có lỗi với cả liệt tổ liệt tông Ái Tân Giác La.”

Kiến Ninh ngẩng đầu nhìn Thuận Trị. Thuận Trị thở dài, đưa tay lau nước mắt trên gò má nàng, ôn nhu nói: “Chúng ta lần này gặp được nhau, thứ nhất là bởi ngươi thông minh sáng suốt, mà thứ hai…chính là bởi tạo hóa an bài. Giống như sư phụ vừa rồi ở bên ngoài đã nói…Kiến Ninh, ngươi có hiểu không?”

Kiến Ninh lắc đầu, khóc ròng nói: “Kiến Ninh khong hiểu.”

Thuận Trị nói: “Sư phụ đạo hạnh cao thâm, ngay cả ta cũng không hiểu được. Nhưng mà, ta biết sư phụ cảm thấy ngươi tốt lắm, tương lai nhất định ngươi sẽ trở thành người quan trọng…Có lẽ ngươi chính là người mà ông trời sắp đặt ở bên cạnh Hoàng đế ca ca, để giúp hắn làm một hoàng đế tốt, tạo phúc cho thiên hạ a.”

Kiến Ninh nói: “Kiến Ninh cái gì cũng không hiểu, Kiến Ninh muốn Hoàng A Mã trở về giúp Hoàng đế ca ca a.”

Thuận Trị nói: “Không được nói như vậy, biết không? Chuyện ta ở đây, ngoại trừ Hoàng đế ca ca ra, ngươi không được kể cho ai, nếu không nhất định sẽ mang tới rắc rối cho Thanh Lương Tự.”

Kiến Ninh nói: “Hoàng A Mã, đám Lạt ma kia…Bọn họ có phải muốn lợi dụng Hoàng A Mã để gây bất lợi cho Hoàng đế ca ca không? Hoàng đế ca ca nói Tây Tạng nhiều lần gây hấn với chúng ta, thực là vô cùng đáng giận!”

Thuận Trị nói: “Hoàng đế ca ca ngươi ngay cả chuyện này cũng để tâm, có thể thấy hắn vô cùng lợi hại. Yên tâm, Tây Tạng Mông Cổ cũng thế, mà Tam phiên cũng vậy…bọn chúng đều không phải là đối thủ của Hoàng đế ca ca ngươi đâu.”

Kiến Ninh nói: “Ta biết Hoàng đế ca ca rất lợi hại, ta còn biết Hoàng đế ca ca rất nhớ Hoàng A Mã.”

Thuận Trị thở dài, nói: “Từ trước đến nay mọi chuyện không thể vẹn cả đôi đường. Khi ta lựa chọn con đường này thì sẽ không bao giờ quay đầu lại. Cũng giống như Hoàng đế ca ca của ngươi, khi hắn lựa chọn ngồi lên ngai vàng kia, thì tương lai hắn chỉ có thể trở thành hoàng đế mà thôi. Kiến Ninh…”

Kiến Ninh gật đầu, nhưng trong mắt vẫn có chút không phục. Thuận Trị xoa đầu nàng: “Ngươi nghe lời ta đi.”

Kiến Ninh khụt khịt mũi, nói: “Hoàng A Mã, người như vậy bảo con sau khi trở về phải ăn nói với Hoàng đế ca ca thế nào đây? Chẳng lẽ con lại nói con đã gặp được Hoàng A Mã, nhưng không có cách nào mang Hoàng A Mã về sao. Làm như vậy nhất định Hoàng đế ca ca sẽ mắng con.”

Thuận Trị lắc đầu, nói: “Ngươi yên tâm, hắn sẽ không mắng ngươi” rồi thò tay vào trong ngực, lôi ra một quyển sách, đưa cho Kiến Ninh nói: “Kiến Ninh, quyển sách này, ngươi thay ta giao cho Hoàng đế ca ca của ngươi đi.”

Kiến Ninh cúi đầu nhìn, quả nhiên là “Tứ thập nhị chương kinh”. Nhưng khi ngẩng đầu lên, Kiến Ninh vẫn giả vờ tỏ vẻ khó hiểu nhìn Thuận Trị.

Thuận Trị nói: “Ngươi đưa quyển sách này cho Hoàng đế ca ca của ngươi, nói với hắn, ta trông chờ hắn trở thành hoàng đế tốt, như vậy ta mới không thất vọng. Nếu có thể tạo phúc cho thiên hạ đương nhiên là tốt nhất, nhưng nếu thiên hạ không quy thuận chúng ta, vậy thì chúng ta đến từ đâu vẫn có thể trở lại nơi đó.”

Kiến Ninh ngẩn ngơ, kêu lên: “Hoàng A Mã!”

Thuận Trị trời sinh là người thiếu quả quyết, cho nên không có đủ tố chất trở thành hoàng đế tốt, nhưng những phương diện khác Lão hoàng gia vẫn khiến người ta phải tôn trọng.

Thuận Trị thấy nàng sùng bái nhìn mình thì mỉm cười, nói: “Ta thực vui mừng khi thấy các ngươi đã khôn lớn. Nhớ rõ, sau khi về phải đưa cuốn sách này cho Hoàng đế ca ca của ngươi, bảo hắn cứ theo những gì ta viết trong sách mà làm.”

Kiến Ninh gật gật đầu, nói: “Hoàng A Mã, con biết rồi.”

Hai người nói chuyện hồi lâu, mãi cho đến khi nến cháy sắp hết, chân trời đã rạng thì Thuận Trị mới nói: “Kiến Ninh, đến lúc quay trở về rồi.”

Kiến Ninh cả đêm nghe Thuận Trị kể chuyện ngày xưa trong hoàng cung, lại cũng kể cho Lão hoàng gia nghe không ít chuyện dở khóc dở cười của mình, hai phụ tử trong lúc đó hòa thuận vui vẻ, khiến Kiến Ninh có chút không nỡ xa rời. Nàng nói: “Hoàng A Mã, không bằng người để ta ở lại thêm vài ngày nữa đi.”

Thuận Trị lắc đầu: “Không thể, mau trở về đi, nếu không Hoàng đế ca ca của ngươi sẽ lo lắng.”

Kiến Ninh nói: “Nhưng Hoàng A Mã, còn người thì phải làm sao, bây giờ đám Lạt ma đều chắc chắn người ở trong Thanh Lương Tự rồi.”

Thuận Trị nói: “Ngươi yên tâm, nơi này đã có sư phụ ta lo, có lẽ ta cũng không còn ở đây lâu nữa.”

Kiến Ninh nói: “Hoàng A Mã, người định đi đâu?”

Thuận Trị nói: “Mọi chuyện nghe theo sư phụ. Kiến Ninh, ngươi cứ yên tâm.”

Kiến Ninh thầm nghĩ: “Ta đương nhiên biết người sắp tới sẽ thế nào…Quên đi, thiên hạ này có bữa tiệc vui nào mà không tàn, đi thì đi. Dù sao để đàn bà con gái ở lại nơi thiền tự cũng không ổn.”

Thuận Trị tiễn Kiến Ninh ra khỏi phòng. Mặt trời vừa lên, ánh sáng chiếu vào khiến Kiến Ninh bị chói mắt, hơn nữa cả đêm không ngủ, nước mắt của nàng nhất thời chảy ra. Mà Thuận Trị thấy nàng như vậy, còn tưởng rằng Kiến Ninh không nỡ chia tay mình, lại một lần nữa nhẹ nhàng an ủi.

Ngoài cửa, Ngọc Lâm thiền sư đã đứng đợi sẵn, nói: “Thí chủ phải đi rồi sao?”

Kiến Ninh hít hít mũi, lại lau nước mắt đi, nói: “Thiền sư, nơi này không nên ở lại lâu, không biết thiền sư đã có chuẩn bị gì chưa?”

Ngọc Lâm nói: “Tứ đại kim cương sẽ hộ tống chúng ta tới Thiếu Lâm Tự.”

Kiến Ninh nói: “Để ta phái người đưa thiền sư đi.”

Ngọc Lâm nói: “Không cần. Thí chủ cứ an tâm, mọi chuyện đều là tùy duyên.”

Kiến Ninh cúi đầu: “Một khi đã như vậy, tại hạ xin nhờ thiền sư chiếu cố nhiều cho đại sư.”

Kiến Ninh quay đầu lại nhìn Thuận Trị, thấy Thuận Trị gật đầu, liền chậm rãi nhắm mắt lại, nói: “A Di Đà Phật.”

Tứ gia và Trương Khang Niên cũng đã tới, Kiến Ninh ngẩng cao đầu, cố nở nụ cười, nói: “Thanh sơn bất cải lục thủy trường lưu, nếu có duyên sẽ gặp lại.” Nàng đi được vài bước thì quay đầu lại, phất tay với Thuận Trị, mãi cho đến khi Lão hoàng gia đi vào phòng mới dừng tay.

* Thanh sơn bất cải, lục thủy trường lưu: non xanh không đổi dời, nước biếc còn mãi chảy. Ý nói chia tay ắt có ngày gặp lại.

Kiến Ninh mang theo binh mã xuống núi trước, theo sau là Tứ gia cùng mười mấy thị vệ, Trương Khang Niên, Triệu Tề Hiền, Song Nhi.

Thấy Kiến Ninh và Tứ gia một trước một sau sóng vai mà đi, Song Nhi vốn định giục ngựa đuổi kịp, lại bị Trương Triệu hai người kéo lại.

Song Nhi nói: “Vì sao không cho ta đi theo Tiểu Bảo?”

Triệu Tề Hiền nói: “Song Nhi cô nương, vì sao ngươi lại gọi Quế công tử là Tiểu Bảo?”

Song Nhi nói: “Bởi vì trước kia ta gọi hắn như vậy.”

Trương Khang Niên lại hỏi: “Song Nhi cô nương, cô có quan hệ rất tốt với Quế công tử sao?”

Song Nhi nói: “Đúng vậy, chúng ta từ nhỏ lớn lên bên nhau mà. Có chuyện gì sao?”

Trương Triệu hai người lấm la lấm lét cười, khe khẽ thì thầm: “Quế công công diễm phúc thật dày, đáng tiếc lại là thái giám a.”

Song Nhi nghe không rõ lắm, liền hỏi lại: “Sao các ngươi lại cười cổ quái như vậy?”

Trương Triệu hai người lắc đầu nguầy nguậy, liên hồi nói: “Không có gì, không có gì.”

Lại nói tới Tứ gia đang đi đầu đoàn người. Hắn nhìn đôi mắt sưng húp hồng hồng của Kiến Ninh, liền hỏi: “Không biết đêm qua công chúa và đại sư đã nói những gì mà công chúa lại khóc nhiều như vậy?”

Kiến Ninh nói: “Ngươi muốn biết sao?”

Tứ gia nói: “Công chúa muốn nói thì nô tài sẽ muốn nghe.”

Kiến Ninh hừ một tiếng: “Nếu ta nói ta tố cáo ngươi làm ta khóc với đại sư, ngươi tin không?”

Tứ gia ho khan một hồi, lập tức khôn ngoan chuyển chủ đề: “Không biết công chúa ra khỏi cung như thế nào, Hoàng Thượng có biết không?”

Kiến Ninh đột nhiên nghĩ tới một chuyện, liền cười gằn nói: “Cần ngươi quản sao, hừ, không phải là đột nhiên thấy bản cung xuất hiện nên chột dạ chứ?”

Tứ gia nói: “Nô tài vì sao phải chột dạ?”

Kiến Ninh nghiến răng nghiến lợi, quay đầu lại, nói: “Các ngươi từ từ mà đi.”

Trương Khang Niên, Triệu Tề Hiền trăm miệng đáp ứng, một tay thì giữ chặt Song Nhi đang định đuổi theo Tứ gia lại.

Mà Kiến Ninh dặn dò xong thì giục ngựa chạy nhanh hơn, nói: “Đi theo ta!”

Tứ gia vội vàng chạy theo nàng. Đi đến một chỗ khuất, Kiến Ninh chờ Tứ gia đỡ nàng xuống ngựa liền giơ tay kéo lỗ tai hắn, nói: “Hừ, đồ chết tiệt, trước khi đi ta đã nói với ngươi cái gì? Ta bảo ngươi ra ngoài đừng có hái hoa dại, ngươi có nghe vào lỗ tai không? Tại sao mới ra ngoài một hai ngày thôi, bên cạnh lập tức đã có Sương Nhi Băng Nhi rồi, ngươi định làm ta tức chết đấy hả!”

Người ta thường nói diễn trò diễn tới nghiện, quả thực là một chân lý. Kiến Ninh cảm thấy mình đã thăng cấp lên làm diễn viên chuyên nghiệp rồi, lần giả “ghen” này diễn rất tự nhiên, không hề có chút áp lực nào.

Tứ gia bị Kiến Ninh véo đâu, lại không dám gạt tay nàng ra, đành nói: “Công chúa, ta và Song Nhi không có gì mà! Nàng chỉ là…phải rồi…là bạn bè trước đây của ta thôi!”

Kiến Ninh buông tha cho lỗ tai của Tứ gia, nói: “Trên đời có loại bạn bè đó à? Tốt thôi, để ta hôm nào hỏi tên cúng cơm của Trương Khang Niên, Triệu Tề Hiền rồi gọi nhé. Ngươi cảm thấy thế nào? Sẽ tin tưởng chúng ta chỉ là ‘bạn bè’ sao?”

Tứ gia không dám tưởng tượng ra cảnh công chúa cành vàng lá ngọc lại thân mật gọi tên một gã thị vệ tầm thường, liền nói: “Công chúa, nếu người không thích, ta bảo Song Nhi trở về là được. Dù sao ta cũng không thể mang nàng ấy vào cung được.”

Kiến Ninh nói: “Không cần! Nhìn bộ dạng luyến tiếc của ngươi, ta liền biết ngươi không bỏ được mà! Cứ để nàng trong tầm mắt của ta có khi còn tốt hơn, hừ, đừng tưởng ta không biết đám thái giám hầu hạ trong cung cũng có nuôi vài nữ nhân bên ngoài, huống hồ ngươi lại chỉ là thái giám giả…”

Tứ gia cười khổ, nói: “Công chúa, ta thực sự không có ý kia với Song Nhi…”

Hai người nói tới đây thì đoàn người phía sau đã lững thững đi tới. Song Nhi tinh mắt liếc thấy Tứ gia liền kêu to: “Tiểu Bảo, Tiểu Bảo!”

Kiến Ninh nghe vậy thì nói: “Chậc chậc, oanh thanh yến ngữ, gọi đến nao lòng người!”

* Oanh thanh yến ngữ: Thanh âm như chim oanh, lời nói như chim yến

Tứ gia còn muốn giải thích, đột nhiên một bóng người xông tới, nhanh như chớp khống chế Kiến Ninh, kêu to: “Tứ thập nhị chương kinh đâu, mau mau giao ra đây!”

Xa xa, Song Nhi và mọi người nhìn thấy thì kinh hãi, vội vàng giục ngựa phóng tới. Mà Kiến Ninh lại thầm nghĩ: “Ghen tuông gây họa mà…Mụ nội nó, báo hại ta quên mất còn có chuyện này…"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK