Kiến Ninh kêu lên: “Xin lỗi xin lỗi, có việc gấp có việc gấp!” rồi vội vàng bám chặt lấy cổ con ngựa, nỗ lực để bản thân không bị rơi xuống.
Nhớ lại lời của tiểu nhị, Kiến Ninh thầm nghĩ: “Cứu người mà lại dám huy động thị vệ, ngoài ta ra có thể là ai chứ? Chẳng lẽ lão Tứ thấy ta không có ở trong phòng, liền nghĩ ta bị bắt đi rồi?…Này, tại sao không ai nghĩ tới việc tìm trong nhà vệ sinh a. Ngu ngốc…Khoan đã, tiểu nhị còn nói hắn hỏi bến tàu ở đâu, theo lẽ thường mà nói, nếu không thấy ta, hắn cũng không thể biết chính xác ở bến tàu có thể tìm được. Một khi đã như vậy, chẳng lẽ có ai nói với hắn ta ở bến tàu sao? Rốt cuộc kẻ này là ai? A, không lẽ…không xong rồi.”
Trong lòng nàng bỗng nhiên nhớ lại chuyện mình đã lo sợ kia, khiến Kiến Ninh run cả người: “Chết rồi, là người của Thần Long giáo. Tại sao lại đến nhanh như vậy chứ…Hơn nữa…”
Vừa miên man suy nghĩ, nàng vừa giục ngựa đi về phía bến tàu. Chẳng bao lâu sau, đã thấy xa xa bóng dáng Tứ gia đang dẫn quân đi tới bờ biển, trên bờ, một con thuyền đang đợi sẵn.
Kiến Ninh vội hô to: “Này! Này! Ở đây!”
Gió biển thổi rất mạnh, khiến âm thanh của Kiến Ninh không truyền xa được. Không còn cách nào khác, nàng đành đánh con ngựa thêm cái nữa, quát: “Mau mau!”
Con ngựa càng thêm tăng tốc, bốn vó tung bay khiến Kiến Ninh ngồi trên ngựa khổ không tả nổi.
Đến lúc nàng gần tới được bờ biển, rốt cục cũng có một tên thị vệ nghe thấy tiếng vó ngựa mà quay đầu. Vừa nhìn rõ được người trên ngựa là ai, tên thị vệ liền kinh ngạc kêu to: “Quế công tử, mau nhìn! Là công…”
Tứ gia quay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy một con ngựa to lớn đang chở một thiếu nữ tóc tai xõa xượi không nhìn rõ mặt mũi, nhưng dựa vào quần áo cũng có thể biết được đó chính là Kiến Ninh.
Kiến Ninh kêu lên: “Mau mau quay lại!” Tứ gia ngẩn ra một lát, mà chính lúc này, đằng sau lưng hắn lại vang lên âm thanh: “Tiểu Bảo, Tiểu Bảo!”
Nghe thấy giọng nói của Song Nhi, Tứ gia theo thói quen quay đầu lại, đã thấy nàng đang ở trên thuyền, bị một người kề đao vào cổ.
Sau đó, lại có một kẻ khác từ trong thuyền vọt ra, lao về phía Tứ gia. Tứ gia phản ứng mau lẹ, rất nhanh lùi lại vài bước. Đáng tiếc, võ công của hắn không bằng kẻ kia nên nhanh chóng bị bắt.
Bọn thị vệ đứng bên cạnh kinh hãi, vội rút đao ra bao vây lấy kẻ đó. Nhưng kẻ này không những không lo lắng, ngược lại rất nhanh điểm huyệt ngủ của Tứ gia rồi ném hắn cho người trên thuyền tiếp lấy.
Giờ phút này, Kiến Ninh đã vọt tới sát mép nước, nàng vội luống cuống tay chân muốn kìm cương ngựa lại, không ngờ con ngựa chạy nhanh quá, theo quán tính hất nàng lên cao. Kiến Ninh sợ hãi hét lên một tiếng, lần này chỉ sợ là chết không phải nghi ngờ.
Trong thời khắc sinh tử này, người vừa rồi tiếp lấy Tứ gia lại xông ra, đỡ lấy Kiến Ninh rồi khinh công bay trở lại thuyền. Gã ném nàng vào trong khoang, cười ha ha.
Bọn thị vệ thấy công chúa cũng bị bắt, càng thêm xiết chặt vòng vây đối với kẻ trên bờ. Không ngờ kẻ này võ công quá cao cường, chẳng mấy chốc đã đánh bại đám thị vệ, thong dong bước lên thuyền. Lúc bọn thị vệ đứng dậy được thì con thuyền kia đã giương buồm ra khơi tự lúc nào.
Trong khoang thuyền, ánh đèn dầu hiu hắt cộng hưởng với bóng hoàng hôn nặng nề trên mặt biển. Thấy trời sắp tối, hai cao thủ kia liền mang cơm vào trong khoang, đặt lên bàn.
Ngoại trừ Song Nhi bị điểm huyệt thì Kiến Ninh và Tứ gia đều được giải huyệt ngay, có lẽ nguyên nhân là bởi hai người họ không có võ công.
Kiến Ninh cúi đầu nhìn bát cơm lạnh tanh lạnh ngắt, bên trên chỉ có một ít rau xanh, thì tức giận, trừng mắt nhìn Tứ gia: “Ngươi thật sự là càng ngày càng khốn nạn, tìm không thấy tiểu tình nhân của mình lại dám qua mặt lão nương, dẫn thị vệ của lão nương đi cứu người. Uổng công lão nương đi tìm ngươi, thật sự là tiền mất tật mang! Đồ khốn nạn đê tiện!”
Song Nhi nghe Kiến Ninh mắng Tứ gia, vừa hổ thẹn lại vừa vui mừng. Hổ thẹn là vì tại nàng mà liên lụy Tiểu Bảo bị mắng, rồi lại có chút vui mừng vì Tiểu Bảo hóa ra không quên nàng, vì nàng mà không tiếc sinh mệnh bản thân xông tới cứu.
Mà Tứ gia bị mắng thì khổ không nói nổi nên lời. Hắn vốn dĩ giống như suy đoán ban đầu của Kiến Ninh, không thấy người trong phòng thì đi hỏi đám thị vệ. Nhưng đám thị vệ cũng không thấy Kiến Ninh, vì vậy hắn mới cuống lên, sợ chuyện không hay xảy ra với nàng.
Ai biết được đây hóa ra lại chỉ là một sự nhầm lẫn? Kiến Ninh hoàn toàn không sao, người bị bắt chỉ có Song Nhi.
Tứ gia vốn định giải thích cho Kiến Ninh hiểu, nhưng nghĩ nghĩ một hồi lại không mở miệng.
Lại nói tới tâm tư của Kiến Ninh, nàng thật ra cũng biết Tứ gia hẳn phải là vì nàng. Chỉ là, khi nhìn thấy Song Nhi trên thuyền, Kiến Ninh không khỏi hơi có chút nghi ngờ “đạo đức nghề nghiệp” của Tứ gia: “Nếu thằng nhãi này thật sự tới vì Song Nhi, hừ, con mẹ nó, mặc kệ mi là nam chính hay nam phụ, lão nương cũng quyết giết chết ngươi.” Đột nhiên, nàng lại nghĩ tới thân phận hiện giờ như con cá nằm trên thớt của mình, Kiến Ninh không nhịn được mà cau mày ảo não.
Lần này ra khơi, Kiến Ninh đã biết rõ điểm đến. Chẳng phải chính là Thần Long đảo sao? Không ngờ bọn chúng tới nhanh như vậy.
Trong Lộc Đỉnh Ký, vốn dĩ Vi Tiểu Bảo mắc mưu lên thuyền chính là bởi Phương Di dùng sắc đẹp dụ dỗ hắn. Hiện giờ thì sao chứ, Phương sư tỷ đã chầu trời từ lâu, cứ tưởng Tứ gia sẽ không bị lừa, ai ngờ giữa đường lại nhảy ra một Song Nhi.
Quả thật là tạo hóa trêu ngươi, muốn trốn cũng không trốn được.
Mà chuyến này đi, nàng càng tức giận là bởi một lí do rất cá nhân: bình sinh Kiến Ninh trời không sợ đất không sợ, chỉ sợ những loài thân mềm, ví dụ như rắn, như sâu, vân vân và vân vân. Ngày thường chỉ cần nhìn thấy một con sâu nhỏ cũng đủ khiến nàng chết khiếp, huống chi trên đảo Thần Long khắp nơi toàn rắn là rắn? Quả thực là địa ngục chốn trần gian.
Kiến Ninh càng nghĩ càng uất, hai mắt phun lửa nhìn chằm chằm kẻ đầu sỏ Tứ gia. Nếu như ánh mắt có thể giết người được thì e rằng giờ khắc này Tứ gia đã sớm chết ngàn lần vạn lần.
Lại nói, nếu như Tứ gia chịu xuống nước giải thích với Kiến Ninh thì có lẽ Kiến Ninh cũng có thể thông cảm, thế nhưng hắn lại câm như hến, khiến Kiến Ninh càng thêm tin rằng hắn chính là vì chuyện “nữ nhi tình trường” mà không quan tâm đến đại cục.
* Nữ nhi tình trường: chuyện tình yêu nam nữ
Bị Kiến Ninh hiểu lầm như vậy, Tứ gia trong lòng cũng rất không vui. Chỉ là hắn thực sự…không biết phải giải thích thế nào, chỉ biết chửi thầm kẻ chủ mưu đứng đằng sau chuyện này. Hắn vốn dĩ là người bình tĩnh khôn ngoan thận trọng, không hiểu tại sao động tới chuyện của Kiến Ninh thì cuống lên, làm việc không suy nghĩ như vậy. Thực sự là rất khó hiểu.
Ngọn đèn chợt lóe chợt tắt, trong khoang nồng nặc mùi cá tươi tanh tưởi. Kiến Ninh vuốt cổ họng, cố giữ cho mình không nôn ra còn khó, làm sao có thể nuốt trôi bát cơm này đây. Nàng đẩy bát cơm ra xa, kêu lên: “Thứ này để cho người ăn sao, mang đi đi!”
Người bên ngoài nói vọng vào: “Xin quý khách dùng tạm, đường đi còn rất xa, nếu không ăn sẽ đói bụng.”
Kiến Ninh tức tối quát: “Này, tốt xấu gì cũng đang trên biển mà, bắt mấy con cá lên nướng ăn đi!”
Người bên ngoài im lặng không đáp, bọn họ ở trên biển lâu như vậy, ăn cá đến phát ngán rồi, tất nhiên không có ý định hầu hạ vị khách khó chiều Kiến Ninh.
Tứ gia sợ Kiến Ninh chọc giận kẻ xấu, liền nói nhỏ với nàng: “Cố gắng nhẫn nại tạm thời.”
Kiến Ninh trừng mắt nhìn hắn, quát: “Cút!”
Tứ gia trước giờ chưa từng bị ai nói như vậy, ngay lập tức mặt đen như đáy nồi.
Mà Song Nhi thấy Kiến Ninh tức giận thì cúi đầu nói: “Hai người đừng cãi nhau, đều là lỗi của ta.”
Song Nhi không nói thì thôi, nàng vừa mở miệng thì Kiến Ninh còn giận hơn. Kiến Ninh vỗ bàn chát một cái, cáu kỉnh nói: “Ta có cần tìm chỗ cho các ngươi bái đường thành thân không! Như vậy cũng coi như ta làm chuyện tốt, thỏa mãn tâm nguyện thành đôi uyên ương cho các ngươi trước khi chết.”
Tứ gia cau mày, nhưng không hé răng nói thêm lời nào.
Song Nhi vội vàng nói: “Ninh đại nhân, người đừng nói vậy, đừng tức giận mà, chúng ta bình tĩnh nghĩ cách.”
Kiến Ninh thấy Tứ gia không nói, lửa giận dâng lên gấp bội, nàng đứng phắt dậy, kêu to: “Đúng vậy đúng vậy, các đại gia à, các người thả chúng ta đi, có người còn muốn thành thân sinh đứa nhỏ a! Phá hỏng nhân duyên của người khác sẽ bị trời phạt đó!”
Nàng kêu la vài câu, cổ họng càng nghẹn lại, hơn nữa thuyền chòng chành khiến Kiến Ninh choáng váng không thôi. Nàng lảo đảo một cái, suýt nữa té dập mặt, may mà Tứ gia sớm thấy sắc mặt nàng không tốt, nhanh tay lẹ mắt ôm lấy eo Kiến Ninh, hỏi: “Làm sao vậy?”
Kiến Ninh vẫn còn tức, trừng mắt nhìn Tứ gia, lại cảm thấy ấm ức không thôi, nàng “oa” một tiếng khóc nấc lên.
Tứ gia đỡ Kiến Ninh ngồi xuống. Kiến Ninh dỗi: “Không cần ngươi giả làm người tốt.”
Tứ gia nhìn nàng, thấy nàng nước mắt đầm đìa, sắc mặt lại trắng bệch, cực kì đáng thương thì thở dài, rút khăn tay trong ngực ra, ngâm qua nước lạnh rồi lau mặt cho Kiến Ninh: “Ngươi tội gì phải như vậy? Ta biết ngươi cũng hiểu ta không phải là bởi vì nàng ấy mà đuổi theo. Ngươi cứ quá lo lắng thế này, cuối cùng chịu khổ lại chính là bản thân mình.”
Kiến Ninh ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn Tứ gia.
Tứ gia lại nói: “Chẳng lẽ ta lại là loại người háo sắc hay sao mà ngươi không tin tưởng ta?”
Kiến Ninh vốn rất khó chịu, nhưng nghe Tứ gia nói câu kia, trong lòng bỗng nhiên chua xót, muốn nói mà lại không biết nên nói gì. Nàng cắn cắn môi hồi lâu: “Hừ, chẳng lẽ ngươi không giống sao? Mỗi ngày soi gương mà không nhìn ra bản chất của mình à. Bộ dạng rõ ràng là sắc lang vô lại.”
Tứ gia thấy nàng vẫn cố mạnh miệng, liền cười, nói: “Được rồi, cứ cho là vậy đi. Nhưng ngươi chưa từng nghe câu ‘ruột bông rách bề ngoài, bên trong là vàng ngọc’ hay sao?”
* Ruột bông rách bề ngoài, bên trong là vàng ngọc: Ý muốn nói con người bề ngoài có thể xấu nhưng bên trong thì tốt.
Kiến Ninh bật cười khúc khích: “Cái gì là ‘ruột bông rách bề ngoài, bên trong là vàng ngọc chứ’. Ta thấy ngươi rõ ràng là ‘bên ngoài vàng ngọc, bên trong thối rữa’ a…”
* Bên ngoài vàng ngọc, bên trong thối rữa: câu này ngược với câu trên. Ý là con người bề ngoài tốt đẹp nhưng bên trong xấu xa.
Lúc nói tới đây Kiến Ninh mới kịp nhận ra, Tứ gia chẳng qua đang cố chọc nàng vui lên, vì vậy liền lắc đầu, nói: “Ta không sao.”
Tứ gia thấy Kiến Ninh đã bình ổn cảm xúc, mới nói: “Mặc kệ là vì lí do gì, họa lần này quả thực là do ta mà nên, là do ta nhất thời sốt ruột, còn tưởng ngươi xảy ra chuyện không hay rồi…Ngươi yên tâm, tương lai có thế nào, ta cũng nhất định sẽ dốc toàn lực để bảo vệ ngươi.”
Kiến Ninh nghe Tứ gia hứa hẹn, sống mũi cay cay, vội quay đầu đi, ép nước mắt không được chảy ra, hồi lâu mới quay đầu lại, nói: “Nói thật dễ nghe, ai biết đến lúc đó ngươi sẽ thế nào? Ta nghe nói có một câu thế này ‘nam nhân mà đáng tin thì heo mẹ cũng có thể leo cây’.”
Tứ gia ngẫm nghĩ một lát rồi nói: “Heo mẹ thực sự có thể leo cây a, ta nghe nói đã từng xảy ra chuyện này.”
Nhìn bộ dạng nghiêm trang y như thật của Tứ gia lúc nói lời hoang đường, Kiến Ninh nhịn không được mà cười ha ha.
Trong khi Tứ gia tìm cách an ủi Kiến Ninh, Song Nhi ở ngay bên cạnh, nghe câu được câu không, nhưng lúc Tứ gia nói sẽ dốc toàn lực để bảo vệ Kiến Ninh thì nàng nghe rõ ràng từng từ từng chữ.
Song Nhi trong lòng đau xót, thầm nghĩ: “Tiểu Bảo vậy mà lại nói dối ta, vị Ninh đại nhân này rõ ràng là một cô nương. Tiểu Bảo đối với nàng tốt như vậy, không giống như hắn đối với ta, có thể thấy hắn thực thích Ninh đại nhân. Mà vừa rồi Ninh đại nhân liều mạng tới cứu ta, cũng cho thấy nàng là người tốt, tuy rằng tính tình có chút đại tiểu thư.”
Song Nhi ngây thơ khờ dại, luôn luôn nghĩ tốt cho người khác. Tứ gia đối với nàng chỉ tốt năm phần, nàng đã đối với hắn tốt cả mười phần, cho nên khi thấy Tứ gia thích vị “Ninh đại nhân” này, Song Nhi liền thầm nghĩ: “Như vậy cũng tốt, nếu Tiểu Bảo thích Ninh đại nhân thì khi bọn họ thành thân, nếu họ cần ta ở lại làm nha hoàn thì ta sẽ ở lại, còn nếu không ta sẽ đi tìm Trang thiếu nãi nãi. Theo hướng nào thì tương lai của ta cũng tốt đẹp cả.”
Thuyền rời bến được hai ba ngày, Kiến Ninh đã gầy đi một vòng. Đến lúc lên tới bờ, thì cả người nàng mệt mỏi, bước đi không vững. Tứ gia đành phải đỡ nàng đi lên bờ.
Đi sâu vào đất liền, dần dần nghe được tiếng “tê tê” trong không gian, khiến Kiến Ninh vốn đang mơ mơ màng màng tỉnh táo hẳn, cảnh giác nói: “Tiếng gì vậy?”
Tứ gia nhìn xung quanh, nhang nhác trông thấy trên nhành cây có một con độc xà thì cả kinh, vội vàng ôm chặt lấy Kiến Ninh nói: “Đừng sợ.” Mới nói tới đây, đã nghe Kiến Ninh hét thảm một tiếng, Tứ gia theo phản xạ ngẩng đầu.
Vừa ngẩng lên, đã thấy trên đỉnh đầu một nhành cây mọc ngang, trên đó một con rắn lục quấn quanh, đang mở rộng cái mồm đỏ như máu, lộ ra hai chiếc ranh năng sắc bén.
Tứ gia không chút nghĩ ngợi, vươn tay ra chắn, chỉ càm thấy cánh tay đau đớn khôn cùng.