Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: J.Cent

Beta: girl_sms

“Ngươi làm gì?”

Trì Thanh như thế nào cũng không nghĩ rằng Bạch Lâm sẽ vào lúc này xông vào, thậm chí ngay cả cửa cũng không gõ. Ở trong lòng nàng, Bạch Lâm là người trầm ổn, cực kỳ lễ phép. Lúc này, việc làm của Bạch Lâm lại khiến nàng có cái nhìn đổi mới.

Thấy người kia vẫn đứng trước cửa, thẳng tắp nhìn mình, một cái chớp mắt cũng không có, Trì Thanh cảm thấy cảm giác quái lạ đang len lỏi trong lòng mình. Đó là nhiều loại tình cảm hợp lại, không thoải mái, không yên lòng, có ngượng ngùng. Nhưng nhiều hơn, là một loại vừa lòng khó hiểu.

Đều là nữ nhân, lại là mẹ con, Trì Thanh cũng không để ý đến việc thân thể của mình bị Bạch Lâm nhìn thấy. Không ngại là một chuyện, có thích hay không lại là chuyện khác. Tầm mắt Bạch Lâm giờ phút này quá mức nóng rực, cảm giác thận trọng trong ngày thường hoàn toàn bất đồng. Liếc mắt nhìn thấy quần áo bệnh viện bị mình ném vào thùng rác, còn có áo tắm vừa để trong phòng tắm.

Trì Thanh lúc này không tìm thấy vật gì có thể che thân, nàng chỉ có thể lựa chọn hoặc là đi vào phòng tắm dưới cái nhìn chăm chú của Bạch Lâm, hoặc là đuổi Bạch Lâm đi ra. Thực hiển nhiên, với sự quan hệ của hai người lúc này, nàng không cần phải tuyệt tình mà lựa chọn phương án thứ hai. Huống hồ, trong lòng nàng, cũng không muốn làm tổn thương Bạch Lâm nữa.

“Thật xin lỗi, ta không phải cố ý.” (E hèm, cố tình thôi hả Tiểu Lâm:v)

Qua hồi lâu, Bạch Lâm mới từ trong khiếp sợ phục hồi tinh thần. So với Trì Thanh chỉ có kinh ngạc cùng bất mãn thì Bạch Lâm lại phức tạp hơn ngàn vạn lần. Thân thể thì nóng, lỗ tai cũng nóng, hai chân cũng vì kích động mà run rẩy.

Bạch Lâm cảm thấy mình như một con thuyền phiêu bạc trong gió, nghiêng trái ngả phải, không được an bình. Mà người tạo thành kích động cho nàng vẫn không hề hay biết ~ không thể nghi ngờ, người đó chính là Trì Thanh.

Nếu nói, sự xuất hiện của một mỹ nhân là kỳ tích, vậy Trì Thanh chính là kỳ tích trong kỳ tích. Nàng là khác biệt, là nghệ thuật, thậm chí là trân bảo mà Bạch Lâm tha thiết ước mong. Dáng người Trì Thanh hoàn mỹ, có diện mạo vô cùng tốt. Thân cao 1m75, dáng người tiêu chuẩn mà hoàn mỹ, so với rất nhiều nữ nhân Châu Á càng cao gầy hơn.

Bời vì luyện võ hằng năm, lại thường bảo dưỡng, làn da Trì Thanh mịn màng mà co dãn, trắng nõn không mất đi sự hồng hào. Căn bản không giống cơ thể của nữ nhân 37 tuổi, mà giống một 28 tuổi cô gái, mỗi lỗ chân lông đều tràn ngập sức sống.

Ngoài ra, dáng người còn tràn đầy mị hoặc, hai đùi thon dài thẳng tắp phá lệ bắt mắt. Có thể nói, trên người Trì Thanh sẽ luôn xuất hiện những kỳ tích mà không người có thể tưởng tượng được. Nàng chính là một nữ nhân hoàn mỹ, ngay cả ngón chân cũng vô cùng mượt mà, không hề có điểm tỳ vết nào.

Là một nữ nhân vạn mê người, thì chắc chắn phải có hai vị trí đặc biệt được chú ý. Ngực của Trì Thanh không phải rất lớn cũng không phải nhỏ, cao ngất mà xinh đẹp, ngay cả nhan sắc của tiểu hồng đậu trên ngực cũng duy trì màu sắc thuần túy ~ phấn hồng.

Là con gái của Trì Thanh, Bạch Lâm cũng không được nuôi nấng bởi sữa mẹ, trước đây, nàng cũng không biết đó là cái gì. Nhưng tuổi tác càng lớn, tình cảm đối với Trì Thanh cũng từ từ biến chất. Không thể phủ nhận, Bạch Lâm từng có ảo tưởng thân mật đối với Trì Thanh. Thậm chi khát khao đến điên cuồng muốn cùng Trì Thanh thân mật, ôm hôn. Không chỉ có hôn môi nàng, còn muốn hôn những vị trí tư mật.

Mỗi khi ý tưởng này hiện lên trong đầu, trong lòng Bạch Lâm đều chửi mắng mình dơ bẩn, sau đó tự phỉ nhổ bản thân. Nàng tồn tại vốn là một tội ác, lại còn dám có ý tưởng như vậy sao? Tất cả mọi thứ trở thành một con ác ma cường đại, mỗi phút ăn mòn tâm tư của Bạch Lâm. Làm cho nàng đêm không thể ngủ, ngày không được bình yên.

Tình huống như vậy, liên tục duy trì cho đến khi trở về bên cạnh Trì Thanh mới giảm bớt. Bạch Lâm cũng biết, trong lòng nàng có bao nhiêu thích, bao nhiêu yêu Trì Thanh. Một ánh mắt, một cái ôm, thậm chí chỉ là lơ đãng đụng vào, cho dù một chút thôi, cũng khiến nàng mừng rỡ như điên.

Bạch Lâm cảm thấy, mình chết mất. Chết vì khát vọng đối với Trì Thanh, chết vì nội tâm tự khiển trách, hoặc là chết vì áp lực của chính mình. Có lẽ, đường sống duy nhất của nàng là rời đi Trì Thanh, rời đi người khiến nàng trở nên phát cuồng. Nhưng Bạch Lâm cũng biết, cho dù mình có đi bao xa, mình cũng sẽ quay về bên người Trì Thanh.

Làm nữ nhân của nàng, nữ nhân của nàng.

“Ừh, người có thể rời đi.”

Nghe thấy Bạch Lâm giải thích, lại thấy nàng ta không có ý muốn rời đi, Trì Thanh thấp giọng nói, xoay người đi vào phòng tắm. Nàng không muốn bị Bạch Lâm nhìn chằm chằm như vậy, ánh mắt này, không giống như nàng ta ngày thường, mà giống như một người theo đuổi lâu năm lộ ra.

Chính xác là cảm giác gì, Trì Thanh giải thích không được. Nàng chỉ có thể xác nhận, Bạch Lâm nhìn mình bằng ánh mắt này, không giống như con gái nhìn mẹ của mình. Trì Thanh tuy rằng đối với dáng người của mình rất tự tin, lại luôn cảm thấy, bị Bạch Lâm nhìn thấy là một việc rất tu nhân.

Nàng vừa đi vào phòng tắm vừa suy nghĩ, cái lỗ tai bởi vì suy nghĩ miên man mà nổi lên màu đỏ ửng. Ngay tại lúc Trì Thanh sắp khóa cửa, lại bởi vì thất thần mà không lưu ý đường đi, bị vấp ngay ở cửa.

“Cẩn thận.”

Thân thể chợt mất cân bằng, hai tay Trì Thanh có thương tích không thể bám vào khung cửa. Ngay khi nàng cho rằng mình sẽ ngã sấp xuống, thanh âm Bạch Lâm mang theo chút run rẩy từ phía sau truyền đến. Trong nháy mắt, nàng bị Bạch Lâm từ phía sau ôm lấy, thân thể hai người dính sát vào nhau.

Trì Thanh chỉ mặc một chiếc quần lót, nàng có thể cảm thấy nhiệt độ thân thể của Bạch Lâm so với bình thường nóng hơn rất nhiều. Nhận thấy hai tay Bạch Lâm đan vào nhau đặt trên bụng của mình, ngón tay bóng loáng lạnh lẽo cọ qua da thịt mình. Thân thể Trì Thanh chợt lạnh, không tự chủ được run lên một chút.

Nàng phản ứng như vậy bị Bạch Lâm cảm thấy rõ ràng. Không kịp nghĩ nhiều, Trì Thanh từ trong lòng ngực Bạch Lâm thoát ra, im lặng đứng trong phòng tắm, thậm chí cũng không quay đầu lại.

“Thật xin lỗi, ta chỉ sợ ngươi ngã xuống mà thôi.”

Nhìn ra Trì Thanh mất hứng, Bạch Lâm thấp giọng nói. Nàng đem âm thanh phóng ra thật nhẹ, đồng thời cũng đem đầu cúi xuống thật thấp. Rõ ràng là làm chuyện tốt, ngược lại phải nói lời xin lỗi. Có lẽ, trên đời này không ai có thể hành động như Bạch Lâm.

“Không có việc gì, ngươi có thể ra ngoài.”

Nghe xong Bạch Lâm giải thích, Trì Thanh cũng không tiếp tục truy cứu tiếp, mà lạnh giọng mệnh lệnh cho Bạch Lâm đi ra. Bạch Lâm có thể nghe ra trong lời nói không cho phép từ chối. Nếu như bình thường, Bạch Lâm đã sớm đi ra ngoài. Nhưng hôm nay, Bạch Lâm cũng không dễ dàng thỏa hiệp.

“Úy Lai tỷ nói vết thương của ngươi không thể chạm nước, cẩn thận vẫn hơn…”

“Bạch Lâm, ngươi cho rằng ngươi là ai?”

Bạch Lâm còn chưa nói dứt lời, liền bị Trì Thanh đánh gãy. Thấy đối phương xoay người lại, Bạch Lâm không có tâm tình cũng không có can đảm thưởng thức thân thể hoàn mỹ của Trì Thanh nữa. Bởi vì nàng cảm nhận được, người trước mắt đang tức giận.

“Thật xin lỗi, ta không có ý muốn cãi lời ngươi, ta chỉ lo lắng cho ngươi.”

“Sao? Lo lắng cho ta? Lo lắng cho ta cái gì? Lo lắng miệng vết thương sẽ bị nhiễm trùng? Hay là lo lắng ta vô năng đến mức tắm rửa cũng không làm được? Bạch Lâm, đừng tưởng rằng ta cho ngươi đến gần ta, thì ngươi có thể tùy ý làm bậy. Trong lòng ta, ngươi như cũ vẫn không là cái gì hết.”

“Ta hiểu nhưng ta không thể để ngươi lấy thân thể ra đùa giỡn.”

Mặc dù trong lòng vì câu nói không là cái gì của Trì Thanh mà đau đớn như nát ra, nhưng trên mặt Bạch Lâm vẫn duy trì vẻ lạnh nhạt như ngày thường. Nàng cong thắt lưng xuống, cầm lấy tay trái của Trì Thanh, để lên má mình nhẹ nhàng vuốt ve. Khuôn mặt nhìn nghiêng dưới ánh đèn chiếu rọi có vẻ phá lệ nhu hòa, làm cho Trì Thanh nhìn đến mức tim đập thình thịch.

Giật mình bởi sự thất thần của Bạch Lâm, Trì Thanh rút tay trở về, do quá sốt ruột, không nắm giữ được lực đạo, nên móng tay nàng xoẹt mạnh qua mặt Bạch Lâm. Khuôn mặt trắng nõn của Bạch Lâm hiện lên một vệt sưng đỏ.

Cánh tay vì động tác vừa rồi ẩn ẩn đau, nhưng làm Trì Thanh cảm thấy khó chịu chính là ánh mắt Bạch Lâm nhìn mình. Mặc dù khuôn mặt bị mình làm cho bị thương, Bạch Lâm cũng không biểu hiện ra một chút bất mãn. Nàng như trước chăm chú nhìn mình, thậm chí kiểm tra một chút vết thương trên mặt cũng không làm.

Cặp mắt kia cùng mình giống nhau như khuôn cũng lóe ra một chút ánh sáng. Lần này làm bị thương Bạch Lâm, không phải Trì Thanh cố ý muốn làm. Nàng chỉ là không muốn đối mặt với Bạch Lâm, chỉ muốn một người im lặng thôi.

Cuộc sống có nhiều lúc không thể đoán trước, Trì Thanh vốn nghĩ bản thân trải qua rất nhiều khúc chiết, bất cứ điều gì cũng sẽ không lay động được nàng. Nhưng gần đây xảy ra nhiều thứ khiến nàng mê man không biết phải làm sao, tất cả những hoang mang này, chính là do cô gái đứng trước mặt nàng – Bạch Lâm mang lại.

Dục vọng là một tính từ, nó bao hàm rất nhiều nghĩa, cũng thể hiện rất nhiều hàm ý. Ở đâu có người, ở đó sẽ có dục vọng. Đối với tiền tài, dục vọng có tên là tham tài, đối với danh lợi, dục vọng có tên là tham hư vinh, đối với mỹ vị, dục vọng có tên là tham ăn, đối thân thể, dục vọng có tên là tham sắc.

Người yêu, người nhà, người bạn. Duy nhất chỉ có thể dùng ba loại quan hệ này để chứng minh dục vọng. Con người sẽ không sinh ra dục vọng đối với người nhà, cũng sẽ không sinh ra dục vọng đối với bằng hữu. Chỉ có người yêu mới có thể sinh ra dục vọng mãnh liệt, đó cũng là cảm tình độc nhất vô nhị.

Mới vừa rồi bị Bạch Lâm ôm lấy trong nháy mắt đó, từng thoa thuốc cho Bạch Lâm, từng ôm lấy nàng ta, Trì Thanh khẳng định, mình đối với nàng ta đã sinh ra dục vọng. Đã từng, Trì Thanh không dám thừa nhận sự thật này, nhưng lúc này đây, nàng không thể không thừa nhận.

Sự việc này nghe thật hoang đường, nhưng thật sự đã xảy ra. Trì Thanh không biết mình như thế nào lại có ý nghĩ như vậy, cũng không dám tưởng tượng Bạch Lâm biết ý nghĩ này sau đó sẽ phản ứng như thế nào. Duy nhất chính là, ý nghĩ này là căn bệnh, thậm chí làm cho bản thân nàng thấy ghê tởm.

Dù như thế nào, Trì Thanh cũng không thể để cho Bạch Lâm biết được mình đối với nàng ta có ý nghĩ như vậy. Nàng sợ hãi đứa bé này sẽ vì điều đó rời đi nàng. Sẽ cảm thấy mẹ của mình không những tâm ngoan thủ lạt, còn là một nữ nhân có tâm lý dơ bẩn xấu xa. Nghĩ như vậy, Trì Thanh nhìn Bạch Lâm, một khuôn mặt như đúc từ mình ra, làm ra một quyết định.

Có lẽ, nàng cô đơn lâu lắm, mới có ý niệm quỷ dị như vậy. Cũng đến lúc tìm một người làm bạn với mình, chỉ có như thế, mới chặt đứng đươc niệm tưởng với Bạch Lâm.

“Ngươi…”

Bình ổn tâm trạng, Trì Thanh mới mở miệng. Thanh âm nàng như trước vẫn trầm ổn, mang theo chút khàn khàn. Nàng muốn nói Bạch Lâm đi ra ngoài, chính mình có thể tự tắm rửa. Nhưng lúc này, nàng chưa kịp nói hết lời thì…

“Làm ơn, đừng bắt ta rời đi. Thương thế của ngươi không thể dính nước, để cho ta giúp ngươi, được không?”

PS: Rồi, Bạch Lâm đã lấy lại được tất cả đậu hũ mình đã mất, sắp tới còn được tắm cho Thanh mama =)) Hiểu Bạo viết truyện hay ghê, đoạn nói về dục vọng là đoạn hay nhất mà mình từng thấy *chấm nước mắt*, chương sau chắc sắc tình:”> Chờ đi mấy bạn =)) chờ đợi là hạnh phúc:”>

Dạo này có phải mấy bạn cảm thấy buồn vì mình ko viết ps tự kỉ phải không? Mình biết mà:( nhưng để mấy bạn thất vọng chơi nên hôm nay mình cũng không viết đâu =)) Không biết có phải do ăn ở quá tốt không mà iết cũng bị rủa, không viết càng bị rủa hơn bởi cái #teamhongps =))

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK