• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lương Đồng Tâm nhìn bóng lưng rời đi của Điền Duy Hoàng, có chút sững sờ.

Người đàn ông này mỗi lần tới đều nói những lời không thể giải thích được với cô, và sau đó vội vàng rời đi…

Thật ra, cho đến bây giờ cô vẫn không biết tên anh là gì, nhưng cô cùng anh đã làm chuyện thân mật vốn chỉ xảy ra giữa những người yêu nhau.

Hơn nữa, những hành động đó đối với anh dường như thành thói quen.

Sau khi người đàn ông đi khỏi, Lương Đồng Tâm cầm bảng vẽ trên sàn lên, tiếp tục ở trong phòng làm việc tự mình thiết kế.

Giờ đây, với cô, công việc quan trọng hơn bất cứ thứ gì.

Một chiếc xe địa hình màu xanh lá cây của quân đội đi sau đoàn xe cảnh sát đang hú còi, lao đi trên con đường nhựa đông đúc.

Trong xe, Điền Duy Hoàng thay áo chống đạn, trên tay ôm một khẩu súng bắn tỉa, mọi thứ đã chuẩn bị xong xuôi, anh lấy tấm lụa màu xanh lam của Lương Đồng Tâm từ trong túi ra, trước thời gian đến hiện trường, nhanh chóng đan nó thành một cái vòng khải hoàn rồi đeo lên tay trái của mình.

Anh nhận được tin báo rằng một cô gái đã bị bắt cóc ở ngoại ô bởi những tên côn đồ có súng, cần bộ đội đặc chủng đến giúp giải cứu con tin.

Mỗi lần anh nhận nhiệm vụ đều là loại mưa bom bão đạn, bọn tội phạm lại cực kỳ hung ác, có thể nguy hiểm đến tính mạng.

Trước đây, mỗi lần đi làm nhiệm vụ, anh đều không có ràng buộc gì.

Bây giờ anh lại có một nỗi bận tâm trong lòng, thế nên mới quý trọng mạng sống của mình hơn bao giờ hết.

Đồng đội Hàn Khánh Phương ở bên nhìn thấy dáng vẻ tâm sự nặng nề của Điền Duy Hoàng, không khỏi vỗ vai anh, nói đùa: “Cậu ấy à! Chính là kiểu đàn ông tự mua dây buộc mình!”

“Tôi thấy tự mua dây buộc mình cũng tốt mà.” Điền Duy Hoàng lạnh lùng bình tĩnh đáp.

Từ lần gặp gỡ đầu tiên, một nụ hôn bất đắc dĩ, một vài cuộc trò chuyện đơn giản, anh đã không thuốc chữa mà thích cô.

Thật ra, anh chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ phải lòng một người phụ nữ sớm như vậy.

Cảm giác thực sự lạ thường, thậm chí vi diệu đến mức không thể diễn tả bằng lời.

“Cậu Tư, cậu thích em dâu ở điểm nào?” Sau đó Hàn Khánh Phương cười hỏi, một người đàn ông chưa bao giờ gần gũi phụ nữ đột nhiên nói thích một người, điều này có thể không khiến anh ta tò mò sao?

Điền Duy Hoàng nhíu mày cầm lấy máy tính bảng trong tay, vừa kiểm tra kế hoạch giải cứu, vừa nghiêm túc chuyển đề tài: “Loại kế hoạch này không có lợi cho con tin!”

Ở ngoại ô phía đông của thành phố, có một tòa nhà đổ nát bỏ hoang có khung bê tông cốt thép màu xám lục lam, đứng sừng sững, độc lập giữa một đám cỏ dại cao hơn nửa người.

Một phần cỏ đã úa vàng, gió thổi xào xạc, bỗng một con chim trắng không tên phóng từ đám cỏ lên, phát ra tiếng kêu thé thé như từ địa ngục vọng lại, càng làm tăng thêm bầu không khí rùng rợn, kỳ lạ.

Cầu thang dẫn lên tòa nhà đang xây dở đã bị bọn côn đồ chặn bên trong, cảnh sát không thể lên lầu mà chỉ có thể bao vây.

Người bị bắt cóc là Quý Nhã San, con gái út của chủ tịch tập đoàn Quý Thị, bọn bắt cóc đòi chủ tịch Quý phải đưa 30 tỷ để chuộc người.

Do xung quanh không có tòa nhà nào khác nên chiếc máy quay không người lái bí mật được gửi đi đã bị bọn côn đồ bắn hạ nên họ không thể hiểu được chuyện gì đang xảy ra bên trong, tuy nhiên nhờ tia hồng ngoại từ xa có thể xác định có 5 tên côn đồ bên trong.

Sau khi nghe phân tích của nữ cảnh sát bên cạnh, Điền Duy Hoàng quyết định dùng tay không leo vào tòa nhà bỏ hoang này.

Tất cả các cảnh sát có mặt tại hiện trường đều hành động bình tĩnh, thận trọng và nhanh chóng, sau khi chuẩn bị xong mọi thứ, những bộ đội đặc chủng tuân theo mệnh lệnh của Điền Duy Hoàng, lần theo những cột bê tông của tòa nhà bỏ hoang, từng người một dùng dây leo, lặng lẽ leo lên toà nhà có người bị bắt cóc.

Bên trong chỉ có ba tên đàn ông trùm đầu bằng tất đen, cầm súng trên tay đứng trên mép tòa nhà theo dõi hành động của cảnh sát ở tầng dưới, hai tên đàn ông đeo tất đen khác mang súng đứng bên cầu thang.

Điền Duy Hoàng lặng yên không một tiếng động, tìm đến cô gái Quý Nhã San đang bị trói vào cột rất an toàn, đồng thời ra hiệu cho cô gái chớ lên tiếng.

Cô gái mới mười sáu mười bảy tuổi, còn đang mặc đồng phục học sinh, khuôn mặt hơi mập lấm lem bụi, hai mắt to trong veo, nhưng lại đầy vẻ sợ hãi và bất lực.

Điền Duy Hoàng tháo sợi dây trên người cô gái, lúc đỡ cô đứng dậy mới phát hiện ra có một quả bom hẹn giờ vẫn đang được buộc sau lưng cô.

Động tác đứng dậy của cô gái đã vô tình động tới đồng hồ hẹn giờ trên quả bom.

Điền Duy Hoành thấy vậy, lập tức lấy trong túi ra một con dao găm chém sắt như chém bùn, cắt đứt dây xích sắt buộc ở eo cô gái. Dù động tác có nhẹ nhàng đến mấy cũng đã kinh động đến bọn côn đồ.

Chiến hữu của anh cùng nhau xông lên, dẫn đầu là Hàn Khánh Phương, che chở cho Điền Duy Hoàng, bắt đầu cuộc đấu súng với 5 tên tội phạm.

Sau khi Điền Duy Hoành cắt bom hẹn giờ, anh chạy đến mép sàn với tốc độ nhanh nhất và dùng sức ném túi bom lên không trung.

Trong vòng mười mấy giây, quả bom nổ tung giữa không trung, “Bùm!” Một tiếng động kinh thiên động địa vang lên, sóng xung kích mạnh đánh vào mọi người trên tầng, và kèm theo đó là mặt đất rung chuyển tòa nhà, làn khói dầy đặc cuồn cuộn tản ra trên không trung.

Khi Điền Duy Hoàng ngã trên mặt đất, chỉ cảm thấy bên tai ầm ầm, ù tai đến choáng váng, không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào khác. Tuy nhiên, anh nhạy cảm nhận ra tấm sàn sát người anh đang phát ra âm thanh cộng hưởng.

Không hay rồi!

Điền Duy Hoàng là người đầu tiên nhận ra tình hình không ổn, hét lớn: “Mau rút lui!”

Tuy nhiên, ngay lập tức, tòa nhà rung nghiêm trọng hơn, bê tông rỉ sét rơi xuống, khói bụi khắp nhà.

Điền Duy Hoàng cách cô gái gần nhất, trong tiềm thức nhanh chóng đứng dậy khỏi mặt đất, chạy tới chỗ cô gái, cõng cô gái trên vai, đi thẳng tới cầu thang, chạy lên lầu.

Hàn Khánh Phương dẫn đầu đội, tóm gọn những tên tội phạm hung ác, cùng đồng đội chạy theo sau Điền Duy Hoàng.

“Ầm-” âm thanh một lần nữa bao trùm tất cả âm thanh khác, bụi tung mù mịt, ngay lập tức nuốt chửng bóng dáng của họ.

Dù còn sống hay đã chết, cảnh sát bên ngoài cũng chỉ có thể đứng nhìn tòa nhà bỏ hoang, trong chốc lát đã sụp đổ thành đống đổ nát.

Thời báo Sinh tử, trên màn hình LCD trên khắp đường phố, tin tức hiện tại đều là về vụ đánh bom bắt cóc trong tòa nhà bỏ hoang ở ngoại ô phía đông.

Sau khi Lương Đồng Tâm rời khỏi tòa nhà của tập đoàn Điền Thị, cô lên xe buýt. TV di động trong xe buýt cũng đang phát tin tức này.

Khung cảnh vô cùng hỗn loạn, trên màn hình hiện ra hình ảnh một tòa nhà sụp đổ, trong không khí, bụi bốc lên hình đầu lâu dày đặc, khiến người ta hoảng sợ.

Mọi người đang cầu nguyện cho lực lượng đặc chủng đã giải cứu con tin.

Các cô, dì trên xe bắt đầu cầu nguyện: “Cầu cho người tốt sẽ bình an vô sự!”

Khi Lương Đồng Tâm nhìn thấy hình ảnh trên màn hình TV, không hiểu sao lại nghĩ đến người đàn ông kia, tim đập mạnh khiến cô cảm thấy như có thứ gì đó lăn trong bụng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK