Mái tóc màu nâu, làn da trắng mịn, ngũ quan có chút phảng phất nét ngoại quốc. Sau câu chào hỏi ban đầu, anh ta lập tức bắt đầu nói tiếng Anh với Tô Dương một cách thành thạo.
Điều khiến Từ Lập Trạch bất ngờ là khả năng nói tiếng Anh của Tô Dương rất tốt, với chất giọng chuẩn Anh London, không có chút nào giống giọng của người nước ngoài học tiếng.
Người đàn ông kéo Tô Dương nói rất nhiều chuyện, từ việc tốt nghiệp đến công việc hiện tại, rồi hỏi cô có quay lại làm việc ở "Túc Dạ" nữa không.
Tô Dương trả lời đầy đủ mọi câu hỏi, cho đến khi có khách gọi đồ uống, người đàn ông mới dừng lại.
Nhưng trước khi quay đi, anh ta vẫn không quên ôm hôn Tô Dương một cách thân mật, còn nhắc cô đừng quên giữ liên lạc với mình.
Tô Dương cười và thúc giục anh ta đi làm việc, rồi quay lại nhìn Từ Lập Trạch vẫn ngồi tại quầy bar mà không rời đi.
“Rượu đâu?” Đôi mắt Từ Lập Trạch thoáng hiện nét trầm tư nhưng biến mất nhanh chóng đến mức không ai nhận ra.
Tô Dương sắp xếp lại các chai rượu và dụng cụ, lau sạch tay rồi nhẹ nhàng đáp, “Tổng giám đốc Từ, đã lái xe thì không được uống rượu, uống rượu thì không lái xe.”
Từ Lập Trạch sững sờ, thấy Tô Dương đi về phía cuối quầy bar, đẩy cửa ra từ bên trong, anh lập tức sải chân dài tiến đến trước mặt cô.
“Vậy tức là, cô nợ tôi một ly rượu?”
Tô Dương dừng tay đang cởi bỏ áo vest, nghi hoặc ngước lên nhìn anh.
“Giám đốc Từ còn thiếu một ly rượu sao?”
Từ Lập Trạch nhìn về phía quầy bar với ánh mắt đầy ẩn ý, “Chỉ tò mò tay nghề pha chế của bà xã mình thôi, nghe nói đến nỗi khách hàng quay lại mãi không quên.”
Trong câu nói ngắn gọn ấy, anh đặc biệt nhấn mạnh hai từ “bà xã”.
Tô Dương cố tình lờ đi sự nhấn mạnh trong giọng nói của anh, chỉ nhẹ nhàng nhìn theo ánh mắt của anh.
Ở quầy bar, bà Vương đang cùng bạn thân của mình thổi nến sinh nhật.
Trên chiếc bánh kem nhỏ màu trắng ngà, một ánh sáng yếu ớt tỏa ra, dịu dàng chiếu lên hai gương mặt trang điểm tinh tế.
Tô Dương quay lại, treo chiếc áo vest và áo sơ mi vừa cởi lên giá treo ở góc, rồi tháo búi tóc cao của mình ra, nhẹ nhàng cười đáp, “Chỉ là khách hàng ưu ái thôi mà.”
Tô Dương như một bông hồng dại kiên cường bị mưa gió xô đổ nhưng vẫn tỏa ra sự dịu dàng mạnh mẽ từ sâu bên trong.
Từ Lập Trạch chợt nhận ra người phụ nữ nhỏ bé trước mặt mình có một khía cạnh hoàn toàn xa lạ mà anh chưa từng biết đến.
Đó là một sự bí ẩn vừa vặn, không thái quá, và đầy bản lĩnh.
“Đi thôi, quay lại ăn bò bít tết rồi về nhà.”
Tô Dương hơi ngạc nhiên, cô nghĩ Từ Lập Trạch sẽ tiếp tục hỏi thêm về chủ đề vừa rồi. Nhưng không ngờ anh lại dừng lại ở đó.
Dù đây là một cách dừng rất lịch sự và hợp lý nhưng không hiểu sao, Tô Dương lại cảm thấy trong lòng dâng lên một cảm giác kỳ lạ.
Khoảnh khắc khi bị anh kéo đi, cô thậm chí còn nghĩ, có lẽ mình mong muốn anh hỏi đến cùng hơn.
Nhưng anh không làm vậy.
Trong phòng bao, không khí vẫn còn náo nhiệt, người cầm mic hát đã đổi từ Khương Na sang Lục Nghiêm Kha.
Vừa bước vào phòng, Tô Dương lập tức nhìn thấy Trần Kỳ Xuyên ngồi ở vị trí trung tâm của chiếc ghế sofa. Cô khựng lại nhưng nhận ra rằng anh ta không hề biết cô là ai.