Tô Dương lặng lẽ đi về chiếc ghế sofa bên cửa sổ lớn và bắt đầu ăn bò bít tết.
Lớp vỏ bánh của món Wellington đã hơi nguội nhưng may mắn là miếng thịt bò bên trong vẫn còn mềm, tay nghề của đầu bếp thực sự rất tốt.
Vừa ăn, Tô Dương vừa lướt điện thoại một cách buồn chán.
Bất ngờ, cô thấy Triệu Tĩnh Huyên vừa cập nhật một dòng trạng thái trên mạng xã hội – dòng chữ viết: "Sự mong đợi của hai người, xuất hiện thành viên thứ ba..."
Bức ảnh đi kèm là một bữa tối dưới ánh nến, trong đó có hình ảnh một bàn tay nam và một bàn tay nữ nắm chặt lấy nhau.
Tô Dương nhìn chằm chằm vào bức ảnh vài giây, định gửi nó cho Phương Thư Cầm để hỏi thăm tình hình. Nhưng trước khi cô kịp làm điều đó thì Triệu Tĩnh Huyên đã xóa dòng trạng thái ấy, chỉ trong chưa đầy một phút.
Tô Dương còn chưa kịp phản ứng thì có người nhẹ nhàng vỗ vào vai cô.
Cô ngước lên, bắt gặp một đôi mắt cười.
“Chào cô, tôi là Khương Na.” Khương Na nói rồi đưa tay ra.
Tô Dương vội bỏ điện thoại xuống, đứng lên bắt tay cô, “Tôi là Tô Dương.”
Khương Na gật đầu, kéo một chiếc ghế nhỏ lại ngồi sát bên cạnh cô, thân thiết hỏi, “Cô thật sự đã đăng ký kết hôn với Tam ca rồi à?”
Tô Dương nhất thời không kịp phản ứng.
Trước đây, cô cũng từng nghe Lục Nghiêm Kha gọi Từ Lập Trạch là "Tam Ca", bây giờ Khương Na cũng gọi vậy nhưng cô vẫn không hiểu tại sao lại có cách xưng hô này.
Dường như Khương Na đã nhận ra sự bối rối của cô, cô ấy lập tức giải thích.
“Anh trai tôi và mấy người đó quen biết nhau từ nhỏ, chơi với nhau rất thân. Sau này, khi lên đại học, họ cùng nhau khởi nghiệp, không biết ai đã đưa ra ý kiến này trước nhưng họ bắt đầu gọi nhau theo thứ tự tuổi tác: Đại ca, Nhị ca, Tam ca... Gọi nhiều thành quen, cuối cùng trong giới, ai cũng biết đến danh xưng "Ngũ thiếu gia của Hải Thành".”
Ngũ thiếu gia của Hải Thành...
Tô Dương lặng lẽ lặp lại cái tên nghe có phần trẻ con ấy trong lòng, cô cố nén cười và hỏi, “Vậy Từ Lập Trạch là người đứng thứ ba trong nhóm à?”
Khương Na không trả lời, chỉ dùng ánh mắt đầy ý vị nhìn cô một cái.
Tô Dương cảm thấy khó hiểu và có chút ngượng ngùng, cô vô thức đưa tay chạm vào mặt mình, hỏi, “... Mặt tôi dính gì à?”
Khương Na lắc đầu, “Hiếm khi tôi nghe ai gọi thẳng tên Tam ca như vậy.”
Tô Dương hơi ngẩn ra, cảm thấy không khí có chút khó xử, “... Tên sinh ra là để người ta gọi mà, đúng không?”
“Vậy là cô thật sự đã đăng ký kết hôn với anh ấy rồi sao?” Khương Na vẫn không buông tha.
Tô Dương liếc nhìn Từ Lập Trạch đang ngồi trên ghế sofa, cúi đầu nói chuyện với Trần Kỳ Xuyên, rồi quay lại nhìn Khương Na, hỏi ngược lại, “Từ Lập Trạch đã nói với các người thế nào?”
“Anh ấy?” Khương Na cũng nhìn theo ánh mắt của Tô Dương, rồi nhún vai, “Tam ca của tôi kín miệng lắm, đến giờ vẫn chưa chính thức giới thiệu cô cho chúng tôi.”
Tô Dương thu lại ánh mắt, cầm lấy cốc nước ngọt không đường đã hết ga và uống một ngụm, che giấu sự lúng túng, “Vậy, cô là em gái của Từ Lập Trạch à?”
Cô nghĩ chắc là như vậy nhưng Khương Na lắc đầu, “Anh trai tôi là Trần Kỳ Xuyên.”
...
Khi bước ra khỏi phòng VIP cùng Từ Lập Trạch, Tô Dương vừa đi vừa chào những người quen mà cô gặp dọc đường, hoàn toàn trái ngược với vẻ rụt rè của cô lúc mới vào.
Từ Lập Trạch chỉ im lặng quan sát.
Khi họ vừa đi qua đại sảnh, người bartender đã ôm Tô Dương trước đó bỗng nhiên từ đâu xuất hiện.
“Sue, sao về sớm thế? Hiếm khi gặp lại, cô không muốn ở lại chơi chút nữa sao? Đợi tôi và Tiểu Hạ tan làm, chúng ta đi ăn đồ nướng nhé?”
Người đàn ông cúi đầu, một tay tự nhiên đặt lên vai Tô Dương.
Tô Dương cười, lắc đầu, chưa kịp nói gì thì cả người đã bị kéo vào vòng tay rắn rỏi, đầy quen thuộc.
“Cô ấy không rảnh.” Giọng nói của Từ Lập Trạch vang lên.
Trong khoảnh khắc đó, Tô Dương cảm nhận rõ ràng bàn tay của Từ Lập Trạch như có ý muốn "trừng phạt" nhẹ mà nhấn vào eo cô, không đau nhưng đủ để khiến cô cảm nhận được.
Mờ ám và đầy nguy hiểm.