Tô Vũ và Tô Tuyết Dung ngồi trên ghế sa lon màu vàng sẫm bằng da thật, Diệp quản gia lên lầu, Tô Vũ nghe được một trận tiếng bước chân, một nhóm năm, sáu người từ trên lầu đi xuống.
Đi đầu là người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi, khí chất vương giả, phía sau hắn là một người phụ nữ đoan trang xinh đẹp, trên mặt luôn mở nụ cười nhẹ nhàng, phía sau hai người là một nam một nữ, nhìn qua khoảng chừng mười lăm, mười sáu tuổi, cũng không xê xích với Tô Vũ bao nhiêu, cách ăn mặc toát lên dáng vẻ của đám thiếu gia và tiểu thư nhà giàu.
Diệp quản gia đưa tay, nói: “Lão gia, phu nhân, đây chính là Tam tiểu thư và Tô phu nhân!”
Cả người Tô Tuyết Dung run rẩy cả lên, bà miễn cưỡng khống chế bản thân để đừng khóc ra nước mắt, phải mất một lúc lâu mới khống chế lại cảm xúc của mình, run giọng nói: “Diệp, Diệp tiên sinh, đây là con gái ngài, con bé tên là Tô Vũ, hi vọng ngài có thể đối xử tốt với nó!”
Ánh mắt Diệp Thiên Hạo rơi vào trên người Tô Tuyết Dung, đã nhiều năm không gặp Tô Tuyết Dung, khuôn mặt vẫn xinh đẹp như xưa, nhưng lại mang đến cảm giác tang thương, sau một hồi lâu, Diệp Thiên thở dài một cái, nói: ”Tuyết Dung, những năm này, em cực khổ rồi, chung quy là anh có lỗi với em, ai. . . . . .”
Tô Tuyết Dung không nhịn được nữa, nước mắt ào ào chảy ra, bà liều mạng lắc đầu:“ Diệp tiên sinh, chuyện của quá khứ tôi đã không còn nhớ rõ nữa, ngài không nên nhắc lại, không nên nhắc lại nữa!”
Hơn mười năm trước, lúc đó Tô Tuyết Dung chỉ mới mười bảy mười tám tuổi, bà một thân một mình lưu lạc đi tới thành phố Tây Giang, khó khăn lắm mới xin vào học việc ở một tiệm bánh mì nhỏ, sau đó, trong một lần giao bánh gatô ngẫu nhiên gặp được Diệp Thiên Hạo, Diệp Thiên Hạo nhất kiến chung tình với Tô Tuyết Dung, mạnh mẽ theo đuổi, Tô Tuyết Dung chỉ là một người làm thuê, không nơi nương tựa, đột nhiên bị một người khác phái có sức hấp dẫn theo đuổi, không lâu sau, liền sa vào lưới tình của Diệp Thiên Hạo.
Sau khi hẹn hò được hai tháng, Tô Tuyết Dung phát hiện mình có thai, bà vui vẻ nói cho Diệp Thiên Hạo biết tin này, nhưng khi hỏi đến việc kết hôn, Diệp Thiên Hạo thế nhưng ấp úng nói không rõ ràng, tâm trạng của Tô Tuyết Dung ảm đạm, mơ hồ có dự cảm không tốt, tiệc vui chóng tàn, liền có một người phụ nữ tìm tới cửa, sau đó Tô Tuyết Dung mới biết, hóa ra Diệp Thiên Hạo đã có vợ từ lâu, còn có hai đứa con, mà vợ của Diệp Thiên Hạo là tiểu thư Tạ gia ở thành phố Tây Giang, tuy Tạ gia không phải là gia tộc có quyền thế, nhưng có bối cảnh hắc đạo thâm hậu, có người nói Tạ gia còn có giao tình với trùm buôn thuốc phiện ở Tam Giác Vàng, ngay cả những gia tộc quyền thế cũng phải cho mấy phần mặt mũi, hai người chính là một đôi môn đăng hộ đối.
Lúc Tô Tuyết Dung nghe được tin này, liền có cảm giác ngũ lôi oanh đỉnh*, bà xấu hổ không chịu nổi, nội tâm vô cùng đâu đớn, mang theo cái thai mấy tháng, suốt đêm rời khỏi thành phố Tây Giang, trở về trấn Thanh Sơn. Mười mấy năm trôi qua, Diệp Thiên Hạo không hề liên lạc gì với Tô Tuyết Dung, mãi đến mấy tháng trước, Tô Tuyết Dung bỗng nhiên nhận được điện thoại của Diệp Thiên Hạo, muốn Tô Tuyết Dung mang con gái trở về Diệp gia, vì để con gái có một tương lai rộng mở, Tô Tuyết Dung chỉ có thể đồng ý .
*ngũ lôi oan đỉnh: sét đánh trên đỉnh đầu
“Tuyết Dung, anh vẫn muốn nói một tiếng xin lỗi với em, năm đó anh còn trẻ vô tri, phạm phải sai lầm lớn, làm khổ em!”
Vẻ mặt Diệp Thiên Hạo xấu hổ, lại nói: “Tuyết Dung, em yên tâm, anh sẽ không để cho em chịu thiệt đâu, anh sẽ bù đắp cho mẹ con em, hi vọng em có thể chấp nhận lời xin lỗi của anh, có được không?”
Khuôn mặt Tô Tuyết Dung thấm đẫm nước mắt, nức nở nói: “Diệp tiên sinh, tôi không trách ngài, tôi chưa từng trách ngài, chỉ cần ngài có thể đối xử tốt với Tiểu Vũ, tôi sẽ cảm tạ ngài cả đời!”
Diệp Thiên Hạo khẽ gật đầu, nói: “Diệp quản gia, ông đưa cho Tuyết Dung một vạn đi, Tuyết Dung mới đến, không có nơi để ở, nhà bên khu Đế Vương vừa mới trùng tu xong, hãy đưa Tuyết Dung đến đó!”
“Không, không!” Tô Tuyết Dung luống cuống vung tay, nói: “Diệp tiên sinh, không cần phải phiền toái như vậy, tôi chỉ muốn ở bên cạnh Tiểu Vũ, tìm một chỗ gần trường học rồi mở một tiệm bánh mì là được rồi, số tiền của ngài quá lớn, tôi thật sự không thể nhận!”
Tô Vũ thở dài, gia đình này mang đến cho cô cảm giác giả tạo, giống đang diễn trò vậy, chẳng qua, những gia đình trong giới thượng lưu đều như vậy, cũng không có gì kỳ quái , chỉ cần diễn không quá tệ là được, hơn nữa Diệp Thiên Hạo này là loại cáo già, tuy nhìn qua như đang đối xử tốt với mẹ mình, nhưng dăm ba câu lại ngăn cản không cho mẹ ở lại Diệp gia, còn dáng vẻ của mẹ thì lại cảm động đến rơi nước mắt, hoàn toàn không phải là đối thủ của Diệp lão hồ ly.
Diệp Thiên Hạo cũng không kiên trì thêm, nói: “Được, Tuyết Dung, em muốn như thế nào cũng được, anh sẽ để Diệp quản gia an bài!”
“Diệp tiên sinh, không cần đâu!” Tô Vũ nhẹ nhàng đứng dậy, nói.
Cô sẽ không tiếp nhận bất kỳ sự giúp đỡ gì của Diệp gia, nếu không, trong lòng mẹ cô nhất định sẽ cảm thấy thiếu nợ ân huệ của Diệp gia, Tô Vũ lại nói: “Diệp tiên sinh, cảm tạ sự quan tâm của ngài, thế nhưng, hiện tại mẹ tôi với ngài đã không còn quan hệ gì, không thể không minh không bạch tiếp nhận sự trợ giúp của ngài, mẹ con chúng tôi cũng có tích trữ một số tiền nhỏ, thuê một chỗ rồi bắt đầu lại từ đầu cũng không phải việc gì khó, không cần ngài nhọc lòng!”
Ánh mắt của Diệp Thiên Hạo cuối cùng cũng chuyển qua Tô Vũ, đến khi nhìn thấy rõ ràng, Diệp Thiên Hạo cảm thấy kinh ngạc vô cùng.
Đúng lúc này, phu nhân phía sau Diệp Thiên Hạo đi lên, bà chính là vợ của Diệp Thiên Hạo, con gái Tạ gia, Tạ Văn Hoa.
Diệp phu nhân thân mật kéo tay Tô Vũ, nói: “Con là Tiểu Vũ phải không, đã lớn như vậy rồi, sau này, con chính là Tam tiểu thư của Diệp gia. Để dì giới thiệu cho con một chút, đây là cha của con, chủ tịch kiêm tổng giám đốc tập đoàn Diệp Thị, còn đây là anh hai con, tên Diệp Hồng Khải, đây là chị hai của con tên là Diệp Hồng Tuyết, anh và chị của con hiện đang học ở một trường quốc tế tốt nhất thành phố Tây Giang, dì nghe Diệp quản gia nói, con vừa thi trung khảo, đúng không? Qua hai tháng nữa, dì sẽ kêu Diệp quản gia sắp xếp cho con đến đó học, có được không? Nhớ kỹ, sau này con chính là Tam tiểu thư của Diệp gia, con phải gọi Diệp Thiên Hao là cha, không được gọi là Diệp tiên sinh.”
“Đã biết, cảm ơn phu nhân đã nhắc nhở!” Tô Vũ gật đầu, mặc kệ thế nào, công phu ngoài mặt của Diệp phu nhân cũng không tệ.
Diệp phu nhân khẽ mỉm cười, thân mật sờ đầu Tô Vũ, lại nói: “Thật là một đứa con gái ngoan biết nghe lời, ngoài Diệp gia chúng ta ra còn có nhà cô của con, hôm nay bọn họ bận tham gia dạ hội, vì thế không có ở nhà, chỉ còn lão phu nhân, hiện tại lão phu nhân đang ngủ, đợi sáng ngày mai, con hãy đi thăm hỏi lão phu nhân, những điều dì vừa nói là một chút tình hình của nhà Diệp gia, con phải nhớ kỹ, những phép tắc sau này con cũng phải chậm rãi học, con ở địa phương kia như thế nào thì dì không cần biết, nhưng nếu đã đến Diệp gia, thì giơ tay nhấc chân cũng phải có phong độ của thiên kim tiểu thư, biết không?”
“Dạ!” Tô Vũ gật đầu, đáp một tiếng.
Tô Tuyết Dung vui mừng đến nỗi khóc thành tiếng, bà đang lo lắng Diệp phu nhân không thích Tô Vũ, nhưng bây giờ nhìn thấy Diệp phu nhân thân thiết với Tô Vũ như vậy, trái tim cuối cùng cũng được thả xuống, con gái, hẳn là có thể tiếp tục sống khỏe mạnh ở Diệp gia!