• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Hàn Nguyệt Dạ

Wattpad: Hazy_Moon_9

Bách Thảo tiên sinh xoay người đi về hướng đám người bên ngoài, Tử Đồng liền cất bước theo sau.

Mọi người đều nhìn ra vị này là một lão giả, liền tự động nhường ra một lối đi.

Tử Đồng bước đến phía sau hắn, vẫn không quên quay đầu nhìn mọi người, “Các vị muốn đi cùng chứ?”

Hai người có khổ khó nói nên lời, lại không thể làm gì được.

Thiên hạ này, chiếm phần đông là tinh võ sĩ, tinh thuật sư chỉ chút ít, là vạn hành khó cầu, tìm kiếm ngàn người chỉ có một. Một Bách Thảo tiên sinh đột phá thánh giai Đan Thánh, tai to mặt lớn như vậy, toàn bộ Bắc Châu đại lục không ai địch nổi. Đại nhân vật như thế, ngày thường bọn họ nịnh bợ còn không kịp, sao lại dám trở mặt với hắn.

Sắc mặt Vân Thủy Thiện coi như bình tĩnh, “Tiểu công tử khách khí, ta sẽ không quấy rầy nhị vị!”

Sắc mặt La Ẩn không tốt lắm, cũng không có lên tiếng.

Hai người trước coi như đã rút khỏi cuộc tranh đấu, còn mỗi Từ Đạt, thế nhưng vẻ mặt hắn rất thong dong: “Tiểu công tử, chớ quên ước định giữa chúng ta.”

“Từ lão bản, sau này còn gặp lại!”

Tử Đồng hướng hắn ôm quyền một cái, xoay người đuổi theo Bách Thảo tiên sinh.

Cứ như vậy, một già một trẻ, dưới ánh mắt của mọi người, càn lúc càng xa rồi dần biến mất khỏi tầm mắt họ.

“Không nghĩ tới, Bách Thảo tiên sinh thế mà nửa đường nhảy ra.”

Thẩm Thanh Sách mặc dù giận, giọng nói còn ngửi ra mấy phần nộ khí, nhưng cũng là bất đắc dĩ, ngay cả Vân Thủy Thiện đối với Bách Thảo tiên sinh cũng phải khách khí vài phần, huống chi là hắn.

“Ai!” Vân Thủy Thiện thở dài, "Trở về đi."

Đối diện, La Ẩn đã sớm tức giận, trở lại ghế ngồi, “Trở về điện!”

Vài phương nhân mã, đều là đi hồi phủ, chỉ cỗ kiệu màu tím kía, chủ nhân trong kiệu cũng nhàn nhạt mở miệng, “Hồi phủ.”

Lập tức, gã sai vặt liền nâng kiệu lên, một lát liền đưa cỗ kiệu rời xa.

*** nghịch - thiên - tiểu - cuồng - hậu ***

Tử Diệu Thành.

Thành Đông, trong một quán cơm nhỏ tầm thường.

Tiểu nhị lau lau bàn, sau đó liền đem mâm thức ăn bình thường bỏ lên trên bàn.

Tử Đồng liếc mắt, nhìn một bàn thức ăn kia, “Sư phụ, đây là mĩ vị thiên hạ ngài nói?”

"Hắc hắc!" Bách Thảo tiên sinh ngồi đối diện, cười một tiếng, “Không gạt ngươi, tối hôm qua uống rượu quá chén, cùng tiểu tử thúi đánh cược, tụ tinh giới ta mang theo cùng toàn bộ đồ vật bên trong đều thua bởi hắn, sư phụ ta hiện tại đúng là người không một xu dính túi, bữa này, cho ngươi thỉnh!”

Tử Đồng im lặng

Tụ tinh giới, là một loại pháp khí không gian, chính là dùng linh thạch phẩm cấp phi thường, từ luyện khí sư mà luyện chế thành, trân quý vô ngần, vị này thế mà cầm đi đánh cược?!”

Nàng có chút bận tâm hỏi, “Trong giới chỉ (tụ tinh giới hay nhẫn giới chỉ) ngoại trừ kim tệ còn có cái gì?”

Bách Thảo tiên sinh gắp lên một miếng thịt bỏ vào miệng, "Ngoại trừ kim tệ từ việc bán thuốc mấy năm nay, hình như còn có mấy trăm viên Thiên giai đan dược, vài chục viên Thánh giai đan dược... Con số cụ thế ta cũng không nhớ rõ!”

Người bình tĩnh như Tử Đồng cũng không nhịn được mà thay đổi sắc mặt.

Đừng bảo là là Thánh giai đan dược, cho dù là một viên Thiên giai đan dược ở phòng đấu giá, gắng sức bán ra thì cũng tính đến vài chục con số, càng không nói đến nhiều đan dược như vậy, giá trị không thể đo lường được, hắn thế mà thua cược toàn bộ?”

Vị sư phụ này, quả thực là phá gia chi tử điển hình! Nàng hiện tại thực hoài nghi, người sư phụ này có phải nàng nhận quá khinh suất không!

“Không cần phải lo lắng, thiên kim đến đến đi đi  đi lại đến, chỉ là mấy viên đan dược, không phải sư phụ ta muốn bao nhiêu liền có bấy nhiêu?!” Bách Thảo tiên sinh chính là bộ dáng chẳng hề để ý, “Huống chi, ta bị mất nhiều đồ như vậy, lại nhặt đến một cái đồ đệ bảo bối như ngươi, đó chính là mất chi ma lại nhặt đến dưa hấu, kiếm lời kiếm lời!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK