• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chung ba mẹ vì con gái ưu sầu bạc tóc. Đây không phải nói bậy, đều có vết tích để lại.


Lúc Chung Minh đến trường một lòng chuyên tâm học tập, học đến mức mất ăn mất ngủ. Đáng tiếc, chuyện học hành không giống như chuyện tình yêu, muốn hai bên tình nguyện thật sự là rất khó. Tuy rằng Chung Minh toàn tâm toàn ý học tập nhưng thành tích vẫn rất thấp. Đường Đường hoài nghi chỉ số thông minh của Chung Minh, mà Chung ba mẹ hiền lành chỉ cảm thấy con gái thông minh nhưng do phương pháp dạy không đúng thôi. Ba mẹ luôn luôn cổ vũ, Chung Minh đã muốn vạch trần quỷ kế của ba mẹ, hiểu được bạn thân nhà mình nói đúng, cho nên bình bể không cần gìn giữ, hơn nữa kéo dài đến lúc đi làm cũng không có ý tiến thủ, biến thành dấu vết không thể xóa nhòa của Chung Minh.


Hai mươi tuổi cùng người cũ bắt đầu kết giao, mãi đến hai mươi lăm tuổi, con gái tuổi xuân tuy rằng nói đang yêu, nhưng đối tượng là cùng giới, cho dù yêu đến chết đi sống lại cũng không mặt mũi nào đem về cho ba mẹ xem, cho nên trong lòng Chung ba mẹ cho rằng con gái chính là một đứa nhỏ đáng thương không ai chịu làm bạn. Chung ba mẹ khuyến khích Chung Minh giao tiếp với bạn bè nhiều hơn một chút, nếu thích liền đem về nhà ra mắt. Chung Minh rất muốn nói con gái hai người tệ đến mức đó sao, cũng có người thích không phải sao? Nếu ba mẹ có thể chấp nhận con dâu thì không phải là con đã cấp tốc mang vợ về nhà sao? Đáng tiếc lời này vẫn còn cất giấu không dám nói, cho nên Chung Minh giả độc thân sống rất vất vả.


Một chuyện nghề, một chuyện yêu, làm cho hai người già tiều tụy.


Nhưng hôm nay họ chào đón một chuyện đặc biệt ngạc nhiên.


"Ba mẹ." Chung Minh ỉu xìu giới thiệu người cao to đồ sộ bên cạnh nói, "Đồng nghiệp của con, Tống Thạch Sơn."


"Chú dì khỏe, làm phiền! Sinh nhật Tiểu Minh, con đến thăm hỏi một chút." Tống Thạch Sơn biểu tình hoa xuân xán lạn khắp nơi, còn học nói giỡn, giơ lên bánh kem trong tay nói: "Con không phải là người giao bánh nha!"


Chung Minh ảm đạm thê lương: Tống tiên sinh, trò đùa của anh thật khó cười.


Tuy rằng không thể cười, nhưng không hề gây trở ngại Chung ba mẹ tươi cười rạng rỡ, khách khí giống như chiêu đãi con dâu, đưa một đôi dép lê mời vào cửa.


Đáng lẽ Chung Minh phải đem dép cho Tống Thạch Sơn, nhưng lại lạch bạch đi đến phòng khách, ngồi lên sô pha không rên một tiếng. Chung mẹ nhẹ giọng trách một chút :"Đứa nhỏ này...."


"Không sao không sao, Tiểu Minh có chút mệt mỏi." Tống Thạch Sơn còn giảng hòa, Chung Minh rất muốn phun trào: Ai là Tiểu Minh a! Chỉ do anh chặn trước cửa mà thôi, cứng rắn đòi theo tôi đi về nhà ăn sinh nhật cái quái gì..... Ai muốn cùng ăn sinh nhật với anh! Cố tình cái tên ngu ngốc chết tiệt kia ngay cả bóng dáng cũng không có, hẳn phải là ngu ngốc đó mang theo bánh ôn tồn xuất hiện mới đúng! Sinh nhật cái gì một chút cũng không vui! Cầu nguyện gì đó cũng không linh nghiệm! Nguyện vọng nho nhỏ như vậy ông trời cũng không thỏa mãn cho tôi, khó trách lúc nhỏ cầu cao lên một mét bảy cũng không thực hiện! Tất cả đều là kẻ lừa đảo lừa đảo!


Chung Minh càng nghĩ càng khổ sở, Bạch Cẩn Niên mấy ngày nay dường như biến mất, điện thoại vẫn trong trạng thái tắt máy, lúc nào cũng không gọi được. Một hai lần còn cảm thấy không tiện bắt máy, nhiều lần như vậy là do nguyên nhân gì?


Chung Minh cũng không biết xấu hổ nói, mấy ngày nay đều ngủ không được, nghĩ đến Bạch Cẩn Niên có lẽ sẽ biến mất không bao giờ..... Xuất hiện trước mặt nữa, cả người cảm thấy rét run, cảnh tượng lúc trước khắc khẩu qua lại hoặc từng chi tiết ngọt ngào đều sụp đổ, Bạch Cẩn Niên cười hay nhăn mày đều giống axit sunphuric ăn mòn tâm can Chung Minh, làm tâm vỡ nát, đau đến rơi lệ. Chuyện khóc lóc này tuyệt đối không thừa nhận, không để cho người khác biết, tất cả chuyện này vì mặt mũi mà không muốn bày tỏ với ai. Không thừa nhận sẽ không tồn tại sao? Tự lừa gạt bản thân là chuyện khó khăn nhất trên đời.


Không thể phủ nhận, Chung Minh đã quen có Bạch Cẩn Niên bên cạnh, cùng cãi nhau để Chung Minh được náo loạn cả ngày, loại thói quen đáng sợ này khi đối phương mất tích sẽ phóng đại cùng cực. Chỉ cần đầu óc rảnh rỗi sẽ nghĩ đến người kia, không thể quên, thử hỏi Chung Minh làm sao có khả năng cợt nhã với người khác trong lúc tâm tình tồi tệ như thế này? Chung Minh thật sự không làm được.


Mặc kệ Tống Thạch Sơn với ba mẹ nói gì, Chung Minh nhất quyết không đem đầu trong đất rút ra, đà điểu thì đà điểu*, hiện tại Chung Minh vô tâm đi ứng phó với bất cứ chuyện gì, bất cứ kẻ nào.


Nhưng ba mẹ cũng không buông tha Chung Minh, nhìn qua như là không biết ai đã dạy con gái tiếp đãi khách như vậy, đi tới thật ôn hòa nói: "Tiểu Minh con mệt sao? Không tinh thần như vậy à? Nhưng bạn đến nhà con phải đến đây tiếp đón một chút."


"Là tự anh ta đến không phải con ép anh ta đến." Chung Minh cũng không nhìn mẹ mình một cái.


Chung mẹ hạ giọng uy hiếp nói: "Con tại sao không hiểu chuyện như vậy? Có người nào lại làm như vậy? Nhanh đứng lên!"


"Già này không dậy nổi!" Chung Minh phản kháng.


"Già? Ai già? Ta mới già! Người ta có gì không tốt mà con ghét bỏ nó? Mẹ thấy chàng trai đó rất lanh lợi a."


"Mẹ thích anh ta như vậy thì mẹ nói chuyện với anh ta là tốt rồi a!"


"Nói cái gì! Con là nữ nhân hồ đồ...." Chung mẹ đang ngạo kiều, đột nhiên nghe thấy tiếng chuông cửa.


"Đến đây. Xin hỏi là ai vậy?" Chung ba nói qua microphone, "...... À? Chúc mừng sinh nhật Chung Minh? À à, họ Bạch a...."


Họ Bạch? Chung Minh trong lòng hô to một tiếng, lập tức nhảy dựng trên sô pha, đột nhiên phấn khích đến trình độ này làm Chung mẹ phản ứng không kịp, thiếu chút nữa đầu cả hai đụng vào nhau.


Bạch Cẩn Niên đến đây? Tên ngu ngốc kia làm sao lại đột nhiên xuất hiện? Bạch Cẩn Niên không phải chơi trò biến mất luôn sao? Hồi dương ngay ngày sinh nhật? Ai nói với Bạch Cẩn Niên hôm nay là sinh nhật mình?


Đứng trên sô pha đầu tóc còn lộn xộn kết hợp với biểu tình kinh ngạc, càng kéo chỉ số thông minh của Chung Minh xuống. Ba mẹ và Tống Thạch Sơn đều kinh ngạc nhìn Chung Minh, mà Chung Minh lại nhìn cánh cửa.


Cửa mở, bước vào thật sự là Bạch Cẩn Niên. Bạch Cẩn Niên mặc đồ công sở, váy ngắn bó sát người kết hợp với tất đen cùng giày cao gót, như mới trở về từ hội nghị, tương đối phong trần mệt mỏi. Tay trái cầm một cái hộp lớn, với không khí này thì cái hộp đó chỉ có thể là bánh kem; tay phải là một túi trái cây nặng, quai túi siết lấy làm ngón tay trắng cũng đỏ lên. Chung Minh còn đang ngẩn người nhìn Bạch Cẩn Niên, Bạch Cẩn Niên đứng tại chỗ mở miệng, cười so với trước kia còn xán lạn hơn rất nhiều nói: "Tiểu Minh, mau tới giúp tôi, thật là nặng."


"A! Ừ!" Chung Minh dép cũng không mang, hai ba bước đã phóng tới trước mặt Bạch Cẩn Niên, bước đi kia giống như đã ở Thiếu Lâm Tự tập khiêng thùng nước hai ba tháng.


"Cám ơn." Chung Minh nhận lấy đồ từ hai tay Bạch Cẩn Niên, Bạch tổng giám ít nhất mang giày cao tám phân, tao nhã nói với Chung Minh lời cảm ơn, tóc vốn ở phía sau tai mềm mại rũ xuống, cái tai xinh xắn bị che khuất, nhưng đôi mắt đen kia càng thêm sáng ngời, làm cả khuôn mặt trở nên diễm lệ hơn.


Bạch Cẩn Niên khi cười lực sát thương quả nhiên rất lớn, cười tươi một cái, Chung Minh cảm thấy cả người run lên.


Không biết có phải do nhiều gặp không gặp cộng thêm nhung nhớ hay không, lúc này Chung Minh nhìn thế nào cũng thấy Bạch Cẩn Niên thuận mắt, mang theo một chút hơi thở xa lạ cũng đặc biệt kích thích, so với trước kia Bạch Cẩn Niên nói chuyện ngữ khí càng thêm ôn nhu, Chung Minh càng thêm hưởng thụ.


"Bạch tổng giám...." Tống Thạch Sơn quả thật phải nôn ra hai lít máu tươi, nữ ma đầu này tại sao lại đến đây đánh trận? Tại sao mỗi lần chuyện tốt sắp hoàn thành cô ấy đều từ trời giáng xuống?


Tống Thạch Sơn có dự cảm, lần này lại thất bại!


"Tổng giám sao?" Chung ba mẹ nghe thấy danh hiệu này chạy nhanh đến, sẵn sàng đón quân địch, "Tổng giám mau tới ngồi!"


Bạch Cẩn Niên cầm tay Chung mẹ nói: "Dì không cần khách khí như vậy, gọi con Tiểu Cẩn là được rồi."


Thiếu chút nữa Chung Minh phụt ra tiếng -- Tiểu Cẩn là cái gì a! Hơn nữa Niên ngu ngốc kia còn có biểu tình chồn hôi đi chúc tết gà* là như thế nào?


"Tiểu Cẩn!" Hiển nhiên là mẹ của Chung Minh, thoáng cái đã bị bộ dạng ngoan ngoãn của Bạch Cẩn Niên mua chuộc, lôi kéo Bạch Cẩn Niên, hai người tay trong tay không tách rời, quả thật rất giống như là lôi kéo con gái ruột của mình. Chung Minh thật sự muốn đem Đường Đường đến nhìn cái gì gọi là con gái nhà lành.


Hai người thân thiết ngồi vào bàn, Chung Minh đem bánh kem vào. Bánh kem của Bạch Cẩn Niên đặt cạnh bánh kem của Tống Thạch Sơn rõ ràng lớn hơn một vòng, tay Bạch Cẩn Niên với Chung mẹ gắn bó còn chưa rút ra, hơn nữa cùng ba người nhà họ Chung nói chuyện thật vui, ngay cả Chung Minh vừa rồi vẫn uể oải không phấn chấn cũng đột ngột hưng phấn ngồi cạnh Bạch Cẩn Niên, giống như con thỏ nhỏ ngoan ngoãn ngồi nhìn Bạch Cẩn Niên nói chuyện.


Cho nên, Tống tiểu ca đã hoàn toàn bại trận sao?


Tống Thạch Sơn nản lòng thoái chí cáo từ, Bạch Cẩn Niên đứng lên, giống như chủ nhà, đặc biệt "Chân thành" hỏi han: "Muốn đi sao? Không ăn bánh kem?"


Chung Minh hôm nay mới phát hiện Bạch Cẩn Niên có bản lĩnh khẩu phật tâm xà, nếu không biết rõ thì Chung Minh cả đời cũng không phát hiện Bạch Cẩn Niên có vẻ mặt chính trực ngay thẳng hóa ra là đang diễn trò, hơn nữa biểu diễn cũng không để lại một chút dấu vết giả vờ!


"Không được không được, tôi còn có chút việc." Tống Thạch Sơn đem xấu hổ bi thương chôn xuống, tươi cười nói.


Chung Minh trong lúc nhất thời không biết làm sao, Bạch Cẩn Niên "Ừ" một tiếng nói: "Vậy hẹn gặp lại."


Chung ba từ phòng bếp đi ra mới phát hiện Tống Thạch Sơn về rồi, cầm trong tay chai rượu, tiếc hận: "Vốn định cho tên tiểu tử kia uống rượu với ta."


"Không sao đâu chú, con cũng có thể uống cùng chú." Bạch Cẩn Niên rất nhanh nói tiếp.


"Thật sao? Tiểu Cẩn cũng uống được rượu?" Tốt thôi, lại thêm một người gọi Tiểu Cẩn như đã thân thiết từ lâu.


"Là do ba con cũng thích uống rượu, trong nhà chỉ có một đứa con gái, nên ba cảm thấy cô đơn khi thường xuyên uống rượu một mình, cho nên con thử uống cùng ba con." Hôm nay Bạch Cẩn Niên đặc biệt ngoan ngoãn làm cho người ta khó có thể tưởng tượng, đây là sinh vật kì quái gì? Thật sự là Bạch Cẩn Niên sao? Người bình thường hay nói lời lạnh nhạt hoặc trêu chọc đi nơi nào rồi? Tình huống gì mà người lớn trong nhà đều hướng hết tâm trí vào người này vậy.


"Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi, đến đây cùng nhau uống một chút." Vợ với con gái trước giờ vẫn chưa uống rượu cùng, Chung ba tâm tình rất tốt, cùng Bạch Cẩn Niên một bên uống rượu một bên nói chuyện phiếm. Chung Minh ngồi cạnh Bạch Cẩn Niên, nhìn Bạch Cẩn Niên lễ phép có thừa chậm rãi nói chuyện, buồn chán nhìn ba mình nói chuyện nhàm chán, hai người đặc biệt tập trung trò chuyện, so với con gái chính quy còn giống hơn.


Trong phòng khách tràn đầy không khí ấm áp dễ chịu của gia đình hạnh phúc, Chung Minh cũng uống vài hớp rượu, không dám uống nhiều, tim đập dần dần nhanh hơn. Chung Minh làm sao cũng cảm thấy mình giống như cô vợ nhỏ dẫn chồng tương lai đến gặp nhạc phụ nhạc mẫu đại nhân?


Loại cảm giác này thật sự là tốt đến mức hỏng bét nha.


Đến mười giờ đêm Chung ba cũng không muốn thả người, Chung Minh thấy Bạch Cẩn Niên dần dần lộ vẻ mệt mỏi, xem cách ăn mặc cũng biết Bạch Cẩn Niên đi công tác gấp gáp trở về, vì thế cánh tay hướng ra bên ngoài* bắt đầu kháng nghị: "Ba, ba cũng nói lâu lắm rồi, Tiểu Cẩn cũng mệt, người ta vừa đi công tác về." Hừ, mấy người gọi thân thiết như vậy tôi cũng không thể gọi tên khác a.


Chung ba nhìn đồng hồ treo tường nói: "A, trễ rồi sao, con xem, nói chuyện phiếm thời gian cũng quên mất."


Chung mẹ hiền lành cười, Bạch Cẩn Niên hòa giải: "Không sao a, nói chuyện với chú và dì rất vui vẻ. Nhưng mà con cũng nên về, không làm phiền chú với dì nghỉ ngơi." Tiện đà quay đầu hỏi Chung Minh, "Tiểu Minh có bằng lái không?"


Chung Minh: "Làm sao vậy?"


"Tôi uống một chút rượu, không thể lái xe trở về."


"Cái gì, cô lái xe tới tại sao còn uống rượu a...."


Chung ba Chung mẹ nói thẳng: "Vậy đêm nay ngủ lại đây đi. Phòng Tiểu Minh là giường đôi, có chỗ ngủ."


Chung Minh "Này" một tiếng: "Không, không tiện đâu?"


"Như thế nào không tiện? Đứa nhỏ này, đừng không hiểu chuyện như vậy."


"Đây không liên quan đến chuyện hiểu hay không hiểu a...." Chung Minh nhanh nhìn Bạch Cẩn Niên, muốn tìm biểu tình tương tự ngượng ngùng, nhưng ngoài dự kiến, Bạch Cẩn Niên giống như pho tượng thánh mẫu mỉm cười với Chung Minh, nụ cười kia giống như được dồn hết tâm sức điêu khắc ra, mỹ lệ khoan thai đoan trang rất..... Chỉ là Chung Minh cảm thấy, giờ khắc này, nụ cười kia bao hàm rất nhiều âm hiểm!


Cuối cùng Bạch Cẩn Niên thật "Khách khí" "Uyển chuyển" thêm "Ngượng ngùng" ở lại, đi vào phòng Chung Minh.


"Phòng cô thật sự có rất nhiều thú bông. Đây là cái gì, gối ôm chim cánh cụt?" Đóng cửa phòng Bạch Cẩn Niên liền khôi phục thái độ bình thường, bước thong thả đi đến giường, kéo "Bạn ngủ" chim cánh cụt trung thành của Chung Minh, nhìn Chung Minh trẻ con lắc đầu cảm thấy tiếc hận.


"Như thế nào! Cô đang chê nhà của tôi sao?" Chung Minh đoạt lại bạn ngủ chim cánh cụt âu yếm vô số ngày đêm, gắt gao ôm vào lòng, căm tức Bạch Cẩn Niên.


Bạch Cẩn Niên chậm rãi đi tới, mang theo nụ cười thật quỷ dị.


Da đầu Chung Minh run lên, lui về phía sau, lui lui đến lúc không còn chỗ lui, phía sau là tường chặn đường của Chung Minh.


Bạch Cẩn Niên càng lúc càng gần, Chung Minh sắp siết chết chim cánh cụt trong lòng.


Cơ thể Bạch Cẩn Niên nghiêng về phía trước, dùng giọng điệu trầm thấp, mang theo nụ cười hỏi: "Có nhớ tôi hay không?"


"Cái quỷ gì, tại sao tôi phải nhớ cô!"


"Nhiều ngày không gặp như vậy, không nhớ tôi?"


Này! Đây sẽ không phải là Bạch Cẩn Niên của mình đâu? Bị cái gì rồi?


Chung Minh muốn đẩy Bạch Cẩn Niên ra: "Cô uống nhiều quá, mùi rượu nồng nặc! Đi xa tôi một chút đi."


Ánh mắt Bạch Cẩn Niên lóe lên một chút, bị đẩy một cái nhưng chỉ bả vai lùi về sau mà thôi, đứng vô cùng vững vàng -- đây mới là cao thủ đứng tấn của Thiếu Lâm Tự.


Bạch Cẩn Niên tươi cười bất diệt, dùng những lời này đáp lại lý luận "Uống nhiều quá" của Chung Minh.


"Thật ra tôi không có lái xe đến."


Chung Minh mở to mắt, đang muốn nói không biết xấu hổ, nhưng khuôn mặt đã bị giữ lại, bây giờ là lúc thể hiện lợi ích của chiều cao, từ phía trên hạ xuống đặc biệt thuận tiện cho việc hôn môi.


Như lần hôn trong tuyết đó, Bạch Cẩn Niên hôn một cái, hai cái, ba cái..... Sau đó nhìn Chung Minh.


Trong mắt Chung Minh sương mù mênh mông, không dám đối diện với Bạch Cẩn Niên.


Hôn nồng nhiệt cuộn trào mãnh liệt, Chung Minh thật sự không biết Bạch Cẩn Niên là say hay không say.


Tác giả: Đi làm bị muộn rồi cho nên chưa ăn sáng, tác giả tỏ vẻ vô tội, ta không có viết tạp văn a, chương này cũng không biết phân làm sao, lại sợ mọi người oán giận nên ta mới viết dài như vậy T.T.....


Ôi chủ nhật, ôi ngày khủng khiếp của người độc thân đến rồi. Mọi người sắp xếp thời gian hôm nay chưa? Lúc tác giả phân bố thời gian tâm tình siêu phức tạp a......


Hôm nay 4K+ có một chút dấu hiệu tôn trọng người cô đơn...........


*Đà điểu rút đầu xuống cát: Từ năm 1891 bản tin Báo Baermor của Mỹ có viết khi đà điểu gặp nạn nếu không kịp chạy sẽ áp đầu xuống đất, rút vào trong cát, cho rằng không thấy gì sẽ bình an vô sự. Cho nên mọi người dùng từ này để chỉ người không dám nhìn nhận sự thật, tự lừa dối bản thân. Nhưng thực tế không có con đà điểu nào thật sự chui đầu vào cát nha, chỉ rụt cổ lại thôi :).


*Chồn hôi chúc tết gà: Là truyện nói về con chồn muốn hối lỗi nên đi thăm gà.


*Cánh tay hướng ra ngoài: Không phải chỉ hành động mà là nói con gái lớn chỉ suy nghĩ cho người mình thích ấy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK