• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Bưng trà rót nước an ủi bạn thân tê tâm liệt phế*, Chung Minh bị Đường Đường gây sức ép, cả đêm ngủ không ngon. Ngày hôm sau còn phải đi làm, đôi mắt đau muốn chết.


Có cuộc sống đặc sắc như vậy bạn thân quả thật bị đả thương không dậy nổi.


Vì tiền thưởng cuối năm Chung Minh cố biểu hiện tốt một chút, công việc không thể chậm trễ, còn phải ứng phó với Bạch Cẩn Niên thường thích đùa giỡn, tan tầm tiếp tục bôn ba ra ngoài cùng Đường Đường tìm phòng. Vài ngày lăn lộn cả người gầy thấy rõ.


Hôm đó ở công ty Bạch Cẩn Niên đi ngang qua Chung Minh, phát hiện có gì đó không đúng nên quay trở lại, nhéo mặt của Chung Minh nhìn trái nhìn phải, sau đó vô cùng bất mãn nói: "Sao gầy như thế? Mặt tròn đâu cái này không thể được. Đem gấu mèo muội muội trả lại cho tôi a." Bạch Cẩn Niên rất không kiêng kị ở trước công chúng bày tỏ tình cảm với cấp dưới, loại tác phong so với tác phong bình thường lạnh nhạt, giả đứng đắn cũng thật phù hợp. Tuy rằng Bạch Cẩn Niên có thể không biết xấu hổ, nhưng Chung Minh vẫn phải giữ mặt mũi. Chung Minh gạt tay Bạch Cẩn Niên, đưa lưng về phía đồng nghiệp, quay mặt về phía Bạch Cẩn Niên, trừng mắt nghiến răng nghiến lợi, dùng âm thanh ngọt ngào nói: "Cám ơn Bạch tổng giám quan tâm! Nhưng tôi thấy mặt trái xoan vẫn đẹp hơn!" Bạch Cẩn Niên vỗ vỗ bả vai Chung Minh nói: "Đừng nghĩ nhiều, cho dù em không phải mặt tròn hay mặt trái xoan cũng không có vấn đề gì." Chung Minh mắng trong lòng một tiếng: Chẳng lẽ mặt tôi hình ngũ giác mới được sao?


Bạch Cẩn Niên biết gần đây Chung Minh hỗ trợ Đường Đường, tan việc cũng không có thời gian đi ăn cơm hay xem phim, chỉ chớp mắt đã dùng công phu chạy mất hút, muốn bắt về cũng không biết đi đâu bắt. Bạch Cẩn Niên trong lòng khó chịu nhưng có thể giống Chung Minh chuyện gì cũng trưng lên mặt sao? Chuyện ngốc như vậy Bạch Cẩn Niên làm không được.


Nhưng Bạch Cẩn Niên vẫn thật tỉnh táo. Dưới có chủ trương trên có đối sách, đối sách chính là đem chuyện Đường Đường phải ra ngoài thuê phòng nói cho Trần Tịnh Nhất nghe.


"Thật vậy sao!" Hai mắt Trần Tịnh Nhất sáng lên.


"Đúng vậy, hiện đang tìm phòng." Bạch Cẩn Niên nói, "Cậu gần đây không phải rất nhàn rỗi sao? Không lợi dụng cơ hội này đi xum xoe sao? Nếu ân cần phục vụ tốt nói không chừng sẽ được cùng một chỗ."


"Đúng, rất đúng! Cám ơn Bạch Bạch cung cấp thông tin tình báo quý giá cho mình!" Trần Tịnh Nhất thân thiết nắm tay Bạch Cẩn Niên, thiếu chút nữa lệ rơi đầy mặt, giống như cảnh tượng người già Nam Bắc Hàn gặp nhau.


"Không có việc gì, đây là chuyện mà chị em tốt nên làm." Bạch Cẩn Niên ngoài mặt một bộ biểu tình, trong lòng là một kiểu biểu tình khác.


Bạch Cẩn Niên phái Trần Tịnh Nhất ra ngoài, tuy rằng Đường Đường ngoài mặt rất không thoải mái, miệng cũng luôn nói lăn xa một chút, nhưng chỉ là nói miệng thôi, hành động lại khác. Đường Đường cũng không từ chối làm bạn với Trần Tịnh Nhất, lí do Trần Tịnh Nhất có khả năng mang vác mà Chung Minh lại hoàn toàn không có năng lực này. Vì thế rất tự nhiên, Chung Minh đã được giải thoát.


Gần đến thời gian tan tầm, Bạch Cẩn Niên đem hai vé xem phim đặt lên bàn Chung Minh. Chung Minh đang sắp xếp dự án mới, thấy Bạch đại nhân ban thưởng hai tấm vé, không có lời hẹn hò nào, chỉ nói "Cất kĩ", điều này làm cho cô gái có lòng tham như Chung Minh bị đả kích. Không thể hiện tình cảm yêu đương còn chưa tính, chẳng lẽ còn phải đối mặt với một người ngu ngốc, một câu ôn nhu cũng không có sao?


Chung Minh dùng thanh âm cực nhỏ dường như chỉ là khẩu hình miệng nói: "Chị xem đây là thái độ hẹn hò gì....... Nói cho chị biết, lão nương hiện tại bận rộn muốn chết không nhận lời mời của chị."


Bạch Cẩn Niên cúi người xuống, khủy tay chống lên bàn, bàn tay nâng cằm, lộ ra ngọt ngào tươi cười nói: "Người yêu, em buổi tối có rảnh không? Tôi muốn cùng em xem phim nha."


Chung Minh không ngờ Bạch Cẩn Niên lại dùng bộ dáng làm nũng hấp dẫn ở đây, trong lúc nhất thời không biết nói gì cho phải, lại bị nhéo mặt, nháy mắt ngữ khí Bạch Cẩn Niên trở về nguyên bản, giọng điệu đông cứng: "Ngốc, em hi vọng tôi nói như vậy sao?"


"A........" Chung Minh đỏ mặt cúi đầu, rất nhanh nói, "Chị thần kinh a, trong phòng làm việc chị muốn làm gì!"


Bạch Cẩn Niên tỉnh bơ thẳng lưng, dùng ánh mắt quét qua phòng làm việc, phát hiện mọi người có hơi hơi tình nghi ghé nhìn.


"Ừ, Chung tiểu thư, nộp kế hoạch cho tôi càng sớm càng tốt." Bạch Cẩn Niên điều chỉnh lại giọng nói, cũng không chớp mắt, hơn nữa thanh âm đặc biệt vang dội.


"Ngu ngốc." Chung Minh nhỏ giọng mắng một câu, cầm vé xem phim trong tay, lại nở nụ cười. Chung Minh nhìn Bạch Cẩn Niên khinh bỉ trừng mình một cái, sau đó rất có khí chất hất tóc đi về phòng, trong lòng ấm áp, cảm giác đặc biệt hạnh phúc, thậm chí là lãng mạn!


Chung Minh cảm thấy suy nghĩ của mình thật sự đáng sợ, ngu ngốc kia không biểu tình, không tình thú còn giả ân cần mà bản thân vẫn thấy lãng mạn? Đây là tự ngược phải không phải không?


Nhưng không thể phủ nhận, cho dù Bạch Cẩn Niên tiếp tục không thú vị, không thích đùa giỡn, Chung Minh vẫn thật sự thích Bạch Cẩn Niên. Không biết tình yêu được sinh ra như thế nào, nhưng nó thật sự quá thần kì. Thích hoặc ghét chỉ kém nhau một lằn ranh, lúc trước Chung Minh đáng ghét nơi nào cũng muốn làm Bạch Cẩn Niên của mình khó xử, mỗi ngày đều kêu gào phân rõ giới hạn với nữ nhân đáng ghét, kết quả đi qua cái tuyến kia, bị giam giữ bởi một loại cảm giác "Thích" không biết từ nơi nào rơi xuống. Loại thích này, đã thoát li ra khỏi cảm giác yêu thích tiếp xúc cơ thể.


Chung Minh và Bạch Cẩn Niên cho đến giờ cũng không thảo luận khi nào thích đối phương, vì sao thích đối phương. Chung Minh nhìn tướng mạo cũng biết Bạch Cẩn Niên sẽ không thích thảo luận vấn đề này, thậm chí cả hai cũng không định nghĩa rõ ràng chuyện kết giao. Đây là một loại cảm giác thần kì, đại khái chính là truyền thuyết tỉnh táo cùng với kìm lòng không được. Nhao nhao ầm ĩ nảy lửa xẹt tia chớp phóng điện, hai người ở chung càng ngày càng tốt hơn, càng ầm ĩ càng hiểu rõ đối phương thích ghét cái gì.... Chung Minh tin chắc đây là lợi ích từ việc hai người hay cãi nhau mở màn, loại này thẩm thấu cực nhanh, làm cho cả hai trong thời gian ngắn có thể nhanh chóng hiểu biết đối phương.


Đây là cãi nhau thần kì a.


Nếu Chung Minh mở lớp dạy tình yêu cho bọn nhỏ, nói về cách thức để bắt được nữ thủ trưởng xinh đẹp tài giỏi, Chung Minh khẳng định sẽ viết một chữ "Cãi" thật to trên bảng đen. Đương nhiên, lúc cãi nhau mọi người cũng phải biết liếc mắt đưa tình.


Tan tầm Chung Minh ra công ty trước, dọc theo tòa nhà đi ra đường lớn, đi qua một con phố Bạch Cẩn Niên mới chạy xe tới. Chung Minh ngồi vào xe, vén tóc trước trán Bạch Cẩn Niên lên hỏi: "Vết thương đỡ hơn chút nào không."


Bạch Cẩn Niên chỉ chỉ trán: "Em nói đi?"


"Có còn đau hay không! Tôi đang nghiêm túc hỏi chị!" Chung Minh hung hăng đánh cánh tay của Bạch Cẩn Niên vài cái.


Bạch Cẩn Niên mặt không chút thay đổi nói: "Vốn không đau, bị em đánh đập nên tay tôi rất đau."


"Ai kêu chị không đứng đắn trả lời vấn đề của tôi."


"Đều bị em nói là giả đứng đắn, tôi không để ý nếu bị nói thêm một lần."


"A!" Chung Minh mắt trợn trắng, "Da mặt thật là dày."


Tới rạp chiếu phim, như trước là rạp Vanda, như trước là nước ngọt và bỏng ngô. Khác ở chỗ lần này là phim tình yêu.


Vài năm trở lại đây, ngày càng có nhiều tác phẩm nổi tiếng được chuyển thể thành phim, mặc dù, biên kịch không được nhiều lợi lắm, nhưng hiệu quả chính là càng ngày càng hấp dẫn được nhiều ánh mắt.


Chung Minh thích xem phim, Bạch Cẩn Niên ngáp dài lại thích đọc sách. Chung Minh cho là phim biểu đạt thế giới - cái mà sách vở không thể hiện được, mà Bạch Cẩn Niên lại nói ánh mắt bị cảnh tượng hoa lệ hấp dẫn thì chiều sâu sẽ dễ dàng bị rút gọn. Chung Minh phản bác nói ưu thế của phim là khung cảnh được hiện ra, đó chính là ngôn ngữ của điện ảnh. Bạch Cẩn Niên thở dài nói đúng đúng đúng em nói đều đúng.


"Phụ họa cái khỉ a!"


Bạch Cẩn Niên mệt mỏi tựa vào ghế, ánh sáng trên màn ảnh chiếu rọi lên da thịt ngọc ngà của Bạch Cẩn Niên, ánh sáng vờn quanh thân thể, phụ trợ khuôn mặt càng thực tế hơn không gian ba chiều. Rạp chiếu phim ấm áp làm Bạch Cẩn Niên chậm rãi tiến vào giấc ngủ, Chung Minh không dám làm phiền, cởi áo khoác phủ thêm cho Bạch Cẩn Niên. Mặc dù Chung Minh rất muốn lay Bạch Cẩn Niên dậy để chỉ trích, vì sao mệt như vậy còn muốn hãm hại người xem phim, còn không bằng về nhà ngủ đi.


Nhưng ý tưởng của Bạch Cẩn Niên chẳng lẽ Chung Minh không hiểu sao?


Ở thành phố hiện đại mọi người bề bộn nhiều việc, mỗi ngày nói này mệt kia mệt, nếu có thời gian thư giãn, cùng người mình thích ở một chỗ, cho dù chỉ là xem phim, hay là nói chuyện linh tinh, cũng là một cách thức để tinh thần và thể xác được nghỉ ngơi.


Cho nên Chung Minh im lặng nhìn Bạch Cẩn Niên ngủ, xem người ngủ còn thú vị hơn xem phim gấp trăm lần.


--------------


*Tê tâm liệt phế: Đau khổ tột cùng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK