• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Diệu Diệu ngồi trên cành, hai tay ôm lấy nhánh cây, dần tiến tới chỗ Trì Ngọc.

"Muội đừng lại đây." Trì Ngọc vội ngăn lại: "Ở im đó, đừng nhúc nhích. Cẩn thận chúng ta cùng ngã xuống."

Diệu Diệu lập tức dừng lại, ngoan ngoãn ngồi im, hai chân nhẹ nhàng, cô nhìn xuống phía dưới mình, lòng bàn chân hơi đung đưa, lá cây xung quanh cũng phát ra tiếng kêu xào xạc. Nhớ ra Đại Hoàng đang ở ngay dưới gốc cây, Diệu Diệu thấy an tâm không ít.

Lúc này cô mới ngẩng đầu nhìn về phía Trì Ngọc.

"Nhóc con, ta còn chưa hỏi muội, sao tự nhiên muội lại trèo lên đây?" Trì Ngọc quan sát cô một lượt: "Muội nhìn nhỏ như vậy thì sao lại đến đây được?"

"Gia gia đưa muội tới đây." Diệu Diệu tò mò hỏi Trì Ngọc: "Vậy còn đại ca ca thì sao? Huynh đến từ đâu? Huynh là người kinh thành sao? Cũng là gia gia mang huynh tới à? Còn vì sao lại muốn chạy trốn?"


Trì Ngọc ngậm một cái lá: "Ta vốn không muốn tới. Nếu có thể chọn, ta còn lâu mới ở đây."

"Vì sao chứ?"

Trì Ngọc liếc nhìn cô một cái, nói: "Nhóc con, sao muội hỏi nhiều thế?"

Diệu Diệu nghĩ nghĩ, nói: "Bởi vì muội muốn biết."

"Ta không muốn nói chuyện với muội nữa, mau đi tìm bạn mà chơi đi." Trì Ngọc điều chỉnh lại tư thế, tiếp tục chui vào trong các lớp lá dày, thỉnh thoảng ngó xuống dưới quan sát xung quanh.

"Học viện của muội được nghỉ, bạn bè thì đều đi chơi xa, không ai chơi với muội, phụ thân lại rất bận nên gia gia mới dẫn muội đến đây." Diệu Diệu vui vẻ nói: "Sau đó thì muội gặp được đại ca ca!"

"Đại ca ca, muội tên là Diệu Diệu." Diệu Diệu nhích nhích cái mông nhỏ, nhỏ giọng hỏi: "Đại ca ca, huynh không phải tự nguyện đến, vậy là bị ép buộc sao?"


Trì Ngọc quay lại nhìn cô.

Tiểu cô nương ngồi trên cây, chân nhỏ còn đang đong đưa, khuôn mặt nhỏ nhỏ tròn tròn, trông có vẻ khá đáng yêu. Cậu đã chờ ở chỗ này rất lâu mà mãi không tìm được cơ hội, Trì Ngọc đang lên kế hoạch trốn khỏi quân doanh, cậu nghĩ nghĩ, cuối cùng luyến tiếc buông bỏ cơ hội, nói: "Phụ thân ta ép đến."

"Phụ thân huynh?" Diệu Diệu truy vấn nói: "Phụ thân huynh vì sao lại làm thế? Là muốn huynh trở thành một tướng quân oai phong sao?"

"Chắc vậy."

Mắt Diệu Diệu sáng lên, lập tức nói: "Tướng quân là uy vũ nhất!"

"Không tốt, không tốt, tuyệt đối không tốt." Trì Ngọc nói: "Muội thì biết cái gì chứ? Chắc chắn bị người nhà lừa rồi."

"Sao lại không tốt chứ?" Diệu Diệu cười tươi như rót mật: "Nương muội muốn muội được đọc sách biết chữ, đi học cũng rất vui vẻ, ở đó dạy cho ta rất nhiều điều hay, trời nóng còn được nghỉ, đương nhiên là rất tốt rồi!"


"Tốt cái gì mà tốt."

Diệu Diệu nhăn mày, không đồng ý nói: "Vậy không tốt chỗ nào chứ?"

Cô nhìn kĩ Trì Ngọc như đang nhìn một người chuyên nghịch ngợm, phá phách trong học viện, ví dụ như Lục Việt.

Sao lại không thích đi học chứ? Trong thôn Tiểu Khê có một tú tài, tất cả mọi người gặp ông ấy đều cung cung kính kính, cữu nương thì lúc nào cũng nghĩ cách kiếm ra nhiều bạc để giúp nhị biểu ca được đi học, mẫu thân cũng vậy. Mẫu thân chưa bao giờ lừa cô.

"Ta đương nhiên không phải nói cái này không tốt." Trì Ngọc gác một chân lên, cà lơ phất phơ nói: "Ta không muốn vào quân doanh, vậy mà cứ đi ép ta làm chuyện ta không muốn, đó mới là không tốt. Ai, con nhóc như muội thì hiểu cái gì?"

"Vậy vì sao huynh không nói cho phụ thân biết?"

"Nói chứ nhưng mà ông ấy không đồng ý."
Diệu Diệu nghĩ nghĩ, đề nghị "Vậy huynh cứ thử làm đại tướng quân đi? Đại tướng quân rất lợi hại, phụ thân muội chính là đại tướng quân!"

Diệu Diệu hận không thể cho tất cả mọi người biết phụ thân mình là oai phong, lẫm liệt nhất.

"Muội nghĩ làm đại tướng quân dễ sao?" Trì Ngọc hai tay gối ra sau đầu, thảnh thơi tựa vào trên cây: "Muội xem trong quân doanh này có bao nhiêu người? Nhưng có mấy tướng quân? Tướng sĩ cộng lại thì có cả trăm vạn nhưng người làm đại tướng quân thì vô cùng hiếm hoi cho nên cứ đi phí công vô ích làm gì?"

Hai mắt Diệu Diệu sáng ngời: "Vậy phụ thân muội đúng là giỏi nhất!"

"Đại ca ca, hay huynh muốn làm Trạng nguyên?"

"Không muốn."

"Thương nhân thì sao?"

"Không muốn."

"Vậy huynh muốn làm gì?"

Trì Ngọc đúng lý hợp tình nói: "Ta chỉ muốn làm một phế vật!"
Diệu Diệu sợ ngây người: "Phế, phế vật?"

"Đúng vậy, về phương diện học tập thì lại quá mệt mỏi, ta chỉ muốn ăn uống thỏa thích, ngủ đến khi mặt trời lên đến đỉnh đầu, cái gì cũng không phải lo, không phải làm gì hết." Cậu lòng đầy căm phẫn nói: "Nếu không phải phụ thân ném ta vào nơi này thì bây giờ ta đang được ngủ ngon trong nhà rồi!"

Diệu Diệu trợn mắt há hốc mồm.

Cô từ nhỏ cho đến giờ đã gặp rất nhiều người, có thông minh như Tuyên Trác, ba hoa như Lục Việt, cần cù như Đường Nguyệt Xu, trong học viện cũng có rất nhiều bạn bè tính cách khác nhau nhưng Diệu Diệu chưa từng gặp ai không có chí tiến thủ như thế này!

Cho dù là Lục Việt hay lười biếng không làm bài tập, miệng thì lúc nào cũng hay bốc phét nhưng lại muốn trở thành một người vĩ đại, vì thế mà luôn thích nói mình là người giỏi nhất toàn kinh thành.
Diệu Diệu lần đầu tiên gặp một người nói muốn làm phế vật!

Cái đầu nhỏ như dại đi: "Nhưng, nhưng là. . ."

Lắp bắp hơn nửa ngày, Diệu Diệu mới nói: "Muội muốn trở nên lợi hại, như vậy thì mới có thể bảo vệ được phụ thân."

Trì Ngọc liếc mắt một cái: "Nhóc con, muội có huynh đệ tỷ muội không?"

Diệu Diệu lắc đầu.

"Ta trên có huynh trưởng, dưới có ấu đệ, kế thừa gia nghiệp chắc chắn không tới lượt ta, làm rạng rỡ tổ tông cũng không cần ta, bọn họ người người đều xuất sắc hơn ta cho nên ta thấy không cần cố gắng, làm một kẻ ăn hại không phải rất tốt sao?" Trì Ngọc thản nhiên nói: "Ta có tiền có gia thế, lại không có người tới phá rối, quả là một cuộc sống tiêu dao!"

"Vậy phụ thân vì sao không đồng ý?" Diệu Diệu gãi gãi đầu: "Phụ thân không đồng ý thì chuyên huynh muốn chắc không phải chuyện tốt đâu?"
". . ." Trì Ngọc: "Nhóc con, ta không nói với muội nữa. Muội giúp ta một tay, thế nào? Giúp ta trốn khỏi đây, sau này ta mời muội ăn kẹo hồ lô, có được không?"

Diệu Diệu lắc đầu: "Phụ thân sẽ mua cho muội."

Trì Ngọc suy sụp: "Ta và muội nói nhiều như vậy, tất cả đều nói vô ích!"

Tướng sĩ đi tìm Trì Ngọc đột nhiên đi ngang qua, cậu vội vàng bịt kín miệng Diệu Diệu lại, sợ cô làm bại lộ chỗ ẩn nấp, thấy người đã đi xa mới nới lỏng tay.

Trì Ngọc vẫy vẫy tay: "Nhóc con, muội mau đi đi, nhớ đừng có nói cho ai là ta ở đây đấy."

Cậu tựa vào thân cây, kéo tán cây xuống che khuất đi mặt mình.

Thấy cậu không muốn nói chuyện thêm nữa, Diệu Diệu mới cúi đầu nhìn xuống. Trèo lên đây thì dễ nhưng đi xuống thì lại khó, chân nhỏ do dự mãi không biết nên nhảy chỗ nào cho phù hợp.
Diệu Diệu vô tội ngẩng đầu: "Đại ca ca, muội không xuống được."

Trì Ngọc: ". . ."

Cậu tức giận nói: "Hỏi ta làm cái gì? Ta cũng mất nhiều sức mới leo lên được đây. Ta thấy muội trèo cây còn lưu loát hơn cả ta, tự tìm cách đi."

Diệu Diệu ngoan ngoãn gật đầu, gọi vọng xuống : "Đại Hoàng!"

"Gâu!"

"Ngươi mau tìm gia gia đến đây, ta không đi xuống được!"

"Gâu!"

Sắc mặt Trì Ngọc đại biến, lập tức ngồi thẳng "Đợi chút, đợi chút, muội định làm gì?"

"Tìm gia gia!"

"Vậy không phải sẽ làm bại lộ hành tung của ta sao?"

Diệu Diệu lúc này mới nhận ra, ngại ngùng che mặt lại.

"Còn không mau gọi con chó kia về!"

Diệu Diệu lập tức kêu tên Đại Hoàng nhưng lại không thấy nó đáp lại, thầm nghĩ có lẽ Đại Hoàng đã chạy xa rồi. Diệu Diệu ngại ngùng nhìn Trì Ngọc, không biết tiếp theo nên làm gì.
Trì Ngọc căm giận trừng mắt nhìn cô, nơi này không trốn được nữa rồi, thấy bốn phía không có người, vội vàng nhảy xuống dưới.

Rõ ràng ngoại hình thoạt nhìn là một thiếu niên tuấn tú phong lưu nhưng đầu óc lại chỉ nghĩ linh tinh, đến cả cách trèo xuống cây cũng rất buồn cười. Diệu Diệu vẫn ngồi ở trên, thấy cậu nhảy xuống còn bị ngã dúi một cái.

"Đại ca ca. . ."

"Muội thì biết cái gì!" Trì Ngọc vội vàng chặn họng cô lại: "Tình hình bây giờ đang rất gấp gáp, không nhảy thì còn cách nào sao? Muội đừng nói, ta phân tâm lại ngã bây giờ."

Diệu Diệu à một tiếng, ngoan ngoãn ngậm miệng lại.

Cô chỉ muốn nói hình như gia gia đang đến gần rồi.

Diệu Diệu vốn cũng không đi xa, Đại Hoàng chạy về đi tìm người, lão tướng quân thấy Đại Hoàng kéo góc áo còn tưởng rằng Diệu Diệu xảy ra chuyện gì bèn vội vàng chạy theo.
Ai ngờ vừa đến nơi còn chưa thấy cháu gái, chỉ thấy một người từ trên trời ngã xuống, ngã ngay trước mặt ông.

Lão tướng quân kinh ngạc: "Trì Ngọc? ! Sao cháu lại ở chỗ này!"

Trì Ngọc: ". . ."

Diệu Diệu ở trên cây vui vẻ gọi: "Gia gia!"

Lão tướng quân lập tức ngẩng đầu: "Diệu Diệu? Làm sao vậy ? Xảy ra chuyện gì?"

"Gia gia, cháy muốn nhảy xuống a, ông mau đỡ lấy!"

Lão tướng quân vội chạy ra, tìm một chỗ đứng thích hợp mới nói: "Được rồi, cháu mau nhảy đi."

Diệu Diệu nới tay, thân người nhảy xuống, vui vẻ ùa vào lòng gia gia. Cô cọ cọ đôi má vào lòng ông làm lão tướng quân như mở cờ trong bụng.

Nhưng lúc này khoé mắt lão tướng quân thoáng nhìn qua Trì Ngọc đang định bỏ chạy, sắc mặt lập tức thay đổi.

"Ta còn đang tự hỏi tại sao mãi không tìm thấy cháu, thì ra là trốn ở đây." Lão tướng quân gọi các tướng sĩ từ xa tới mang Trì Ngọc về trại huấn luyện.
Trì Ngọc mặt xám như tro tàn, lúc rời đi không quên lườm Diệu Diệu một cái làm Diệu Diệu có chút ngại ngùng.

Suy cho cùng việc này là cô làm hại đại ca ca.

Diệu Diệu ôm cổ gia gia, nhỏ giọng hỏi: "Gia gia, đại ca ca không muốn ở nơi này, vì sao cứ muốn ép huynh ấy?"

Lão tướng quân ôm cô về, nghe vậy cũng phức tạp nhìn thoáng qua cháu gái hồn nhiên ngây thơ.

"Cái này nói ra có hơi phức tạp."

Trì Ngọc là một kẻ vốn thích chơi bời lêu lổng nổi tiếng trong kinh thành, cậu là con của kế thất nhưng mẫu thân vì cứu chủ mẫu mà qua đời cho nên từ nhỏ đã được nuôi dưỡng dưới gối chủ mẫu, xem như là một nửa con trai trưởng, huynh trưởng và ấu đệ đều là con chính thất nhưng huynh đệ luôn sống hòa thuận, trong nhà đối với cậu có nhiều phóng túng khoan dung, chưa từng gò bó.
Mãi đến khi Tưởng gia gặp chuyện không may.

Trong kinh tất cả mọi người như dựng cả tóc gáy, nói đến người dễ gây hoạ nhất có lẽ phải nhắc đến tên nhóc này đầu tiên.

Trì phụ cuối cùng cũng hạ quyết tâm quản giáo lại đứa con này, chỉ là nó đã được nuôi dưỡng trong nhung lụa sống vô lo vô nghĩ, quản giáo mấy ngày không có kết quả, mới bị đưa đến quân doanh để kỷ luật lại bản thân, trốn cũng trốn không thoát, chỉ có thể kêu khổ thấu trời.

Kết quả là suốt thời gian qua, Trì Ngọc liên tục bỏ trốn, chưa từng có một ngày huấn luyện nghiêm túc.

Lão tướng quân gỡ lá cây mắc trên đầu tiểu cô nương xuống, nói: "Nó là kẻ rất lười biếng, Diệu Diệu đừng học theo, nhớ chưa!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK