Nhà ăn mới vừa rồi còn náo nhiệt mà không khí bỗng chốc trầm xuống.
Nhị đương gia nhìn thì có vẻ là một thư sinh gầy yếu nhưng có vẻ như hắn có tiếng nói hơn cả lão đại sơn phỉ, vừa mở miệng thì bọn đại hán lập tức lộ ra sự do dự, mím chặt môi, không ai nói phản đối.
Diệu Diệu cẩn trọng nhìn sắc mặt bọn họ, nhu thuận nói: "Cháu và Đại Hoàng bây giờ có thể xuống núi luôn mà."
"Chúng ta sau khi về sẽ không nói lung tung, Đại Hoàng biết đường về nhà, cháu về sẽ nói với phụ thân, nói... nói là Đại Hoàng tự chạy vào đây, lạc lên núi, cháu đi trên đường gặp được nó."
Diệu Diệu nhảy xuống ghế, Đại Hoàng cùng con chó đen kia đứng ở hai bên.
Diệu Diệu lễ phép hỏi: "Có thể nói cho cháu, đường xuống núi vẫn là đường kia đúng không ạ?"
Nhị đương gia nhìn chằm chằm cô, sắc mặt âm trầm bất định.
Trước khi hắn mở miệng thì lão đại đã một tay kéo Diệu Diệu ra sau mình, nghiêm mặt nói với nhị đương gia: "Đứa trẻ còn nhỏ như vậy thì có thể hiểu được cái gì chứ, có khi vừa về nhà đã quên hết mọi chuyện rồi."
Tầm mắt nhị đương gia dời qua người Diệu Diệu, đảo qua mọi người xung quanh, thấy không ít người lộ vẻ đồng ý, mới nói: "Vậy bây giờ đưa nó xuống núi luôn đi."
"Bây giờ? Nơi này cách kinh thành rất xa, trời còn tối nữa, ngươi để nó đi một mình trở lại kinh thành sao? Trên đường rất nguy hiểm."
Nhị đương gia: "Vậy ngươi nói phải làm sao?"
Lão đại: "Sáng sớm ngày mai, ta sẽ cho người đưa nó về."
"Đợi đến ngày mai, nói không chừng người nhà nó đã đến chân núi!" Nhị đương gia chỉ Diệu Diệu, nói: "Nó là nữ nhi của đại quan kinh thành, không thấy người đâu chắc chắn sẽ tìm đến quan phủ, chờ đến khi quan binh tìm được nơi này, chúng ta lại nhiều huynh đệ, tất cả đều sẽ rơi đầu !"
"Đại đương gia, chúng ta ở được chỗ này nhiều năm đều dựa vào sự dè dặt cẩn thận." Nhị đương gia nhắc nhở nói: "Nó không phải người nơi này, bên ngoài có người đang đi tìm. Dù chỉ là một đứa trẻ thì cũng lợi hại hơn chúng ta."
Sắc mặt lão đại khó coi ngậm miệng lại.
Hắn trầm mặc thật lâu sau đó kêu một tiếng: "Mao Nhị!"
Râu quai nón vội vàng chạy lại: "Lão đại, ta đây."
"Ngươi đưa nó xuống núi đi, mau nhanh chút!"
Râu quai nón vội vàng nhận lệnh, hắn vừa đi qua chỗ Diệu Diệu thì lão đại lại nói: "Đợi chút."
Mọi người đồng loạt nhìn lại, nhị đương gia còn tưởng hắn muốn đổi ý, sắc mặt khẽ biến, đang muốn mở miệng thì nghe lão đại nói: "Chuẩn bị chút lương khô, mang trên đường ăn."
Lập tức có đại hán vội vàng chạy ra ngoài.
Lão đại bế Diệu Diệu dậy, động tác thập phần cẩn thận, cũng rất thuần thục: "Ta đưa cháu ra ngoài."
Diệu Diệu ban nãy đi con đường này, trở về cũng đi đường đấy, Diệu Diệu đầu kề bên ngực hắn, nghe thấy tim hắn đập mạnh thình thịch.
Chờ tới khi đi tới cửa, lão đại mới đưa cô cho râu quai nón, còn nhét vào tay gói lương khô, bánh nướng và thịt khô. Lão đại sờ sờ đầu Diệu Diệu, nhu hoà nói: "Lần sau đừng có chạy loạn nữa."
Diệu Diệu nói trong lòng: Nếu không phải bọn họ trộm chó của cô thì cô cũng đâu có chạy loạn.
Cô dựa vào lưng râu quai nón, hai con chó đi theo bên cạnh. Hai người dọc theo đường mòn xuống núi, đi được một đoạn xa, Diệu Diệu quay đầu nhìn lại thì thấy cửa sơn trại vẫn còn một bóng người.
Thật sự kỳ quái a.
Diệu Diệu hoang mang quay đầu lại.
Những người này nói mình là sơn phỉ, trong đầu Diệu Diệu thì sơn phỉ đều là người xấu. Nhưng những người này lại không hề như vậy, trộm chó của cô nhưng lại đồng ý trả lại. Diệu Diệu chưa bao giờ nghĩ lại có sơn phỉ như vậy.
Cô nghe kể trong truyện sơn phỉ đều sẽ bị các nhân vật chính là anh hùng diệt trừ.
Còn không chờ Diệu Diệu nghĩ tiếp, râu quai nón liền mở miệng.
"Cháu đừng giận nhị đương gia, nhị đương gia cũng là vì muốn tốt cho chúng ta. Chúng ta là sơn phỉ, nếu bị quan binh bắt thì sẽ phải rơi đầu." Râu quai nón thành thật nói.
Diệu Diệu không hiểu hỏi: "Các người vì sao lại phải làm sơn phỉ?"
"Chúng ta cũng không muốn làm a." Râu quai nón nói: "Chính là không thể sống ở dưới chân núi được, chỉ có thể làm sơn phỉ."
Diệu Diệu vẫn không hiểu.
Cô hỏi: "Mọi người từng đi ăn cướp sao?"
"Trước kia thôi."
"Trước kia?"
"Hiện tại thiên hạ thái bình, nếu đi ăn cắp thì sẽ bị quan binh bắt lại." Râu quai nón nói: "Chúng ta có người quen trong kinh thành, có thể giúp chúng ta xử lý con mồi, chúng ta săn thú kiếm ăn cũng đủ sống."
Diệu Diệu vẫn không hiểu: "Thúc vì sao không xuống núi ở?"
Râu quai nón nói: "Đã làm sơn tặc thì không trở về được."
"Thế vì sao phải làm sơn tặc?" Lại quay về vấn đề ban đầu.
Râu quai nón trầm ngâm một lúc rồi nói: "Ta đưa cháu đến cổng kinh thành rồi tự về được không?"
"Dạ, được!" Diệu Diệu kiêu ngạo nói: "Dù đi đâu thì Đại Hoàng vẫn có thể nhận ra đường về nhà. Đại Hoàng rất lợi hại!"
"Đúng là một con chó tốt a!"
"Đúng vậy!" Diệu Diệu nói: "Mấy thúc trộm Đại Hoàng đi thật sự là làm cháu sợ muốn chết. May mà không ai lôi Đại Hoàng ra ăn luôn."
Râu quai nón cười ha ha nói: "Trên núi có đầy thú hoang, chúng ta không có định ăn nó. Lão đại đem nó về chủ yếu là muốn biến thành chó săn, chỉ là không ngờ nó đã có chủ rồi."
"Trên cổ Đại Hoàng có đeo kim bài, ở đó có khắc tên nó mà, chó hoang thì làm sao có được." Diệu Diệu 'A' một tiếng, lúc này mới nhớ ra: "Thúc quên trả kim bài cho Đại Hoàng rồi." Cái kim bài kia là hoàng thượng ban cho đấy.
"Kim bài?"
Diệu Diệu khoa tay múa chân: "Nó có hình tròn, hai mặt đều có chữ, làm từ vàng ròng."
Râu quai nón cảm thán nói: "Chó của đại quan có khác, đến cả vòng cho chó cũng làm từ vàng!"
Diệu Diệu nghiêm túc nói: "Đó là của Đại Hoàng, thúc mau trả lại đi."
"Chúng ta chưa từng thấy cái đấy, nếu mà có thì lão đại đã biết nó có chủ, sẽ không bắt nó về." Râu quai nón nghĩ nghĩ, nói: "Có lẽ là bị Vương đại hổ lấy mất."
"Vương đại hổ?"
"Chính là người giúp bọn ta xử lý con mồi trong thành, lão đại chính là lấy được con chó này từ chỗ hắn. Chỉ là hắn ta bản chất không tốt lắm, dạo gần đây càng ngày càng xảo quyệt, lúc chúng ta bán con mồi bắt được, hắn chỉ trả có một ít tiền. Nhị đương gia là người có kiến thức, còn biết chữ nữa. Nhưng hắn không thể vào kinh thành, nói cần nghĩ biện pháp khác, không biết bây giờ đã nghĩ ra chưa ."
"Vậy hắn ta có trả cho Đại Hoàng không?"
Râu quai nón nghĩ nghĩ, nói: "Chờ ta trở về hỏi lại lão đại xem."
Diệu Diệu thất vọng nằm sấp xuống.
Ban đêm rừng rậm tối đen, dù là chấm nhỏ ánh sáng trên trời cũng bị lá cây che khuất hết, lưng râu quai nón vạm vỡ, giống như một cái nôi dỗ trẻ em ngủ vậy.
Có lẽ là do lúc trước đi bộ mệt mỏi, Diệu Diệu đang nói chuyện thì ngáp vài cái.
Râu quai nón nói: "Cháu cứ ngủ đi, từ đây đến kinh thành còn xa lắm, ngủ dậy cái chắc là sẽ đến nơi thôi."
Diệu Diệu có chút ngại ngùng, nhưng không ngăn được cơn buồn ngủ ập đến, vốn còn định nói chuyện thêm, vậy mà bất tri bất giác đã tiến vào trong mộng.
Trong mộng đầu trống rỗng, cái gì cũng không có, Diệu Diệu tự giác biến ra một cái bàn và giấy bút, ngoan ngoãn ngồi luyện chữ. Sáng nay trốn học nên bây giờ phải làm bù bài tập.
Diệu Diệu viết xong hai trang chữ to thì Tuyên Trác mới xuất hiện.
Vừa nhìn thấy Diệu Diệu, cậu khẩn trương kiểm tra một lượt từ trên xuống, thấy cô bình an vô sự mới thở phào một hơi, sau đó khẩn cấp hỏi: "Diệu Diệu, muội đi đâu vậy?"
Diệu Diệu mờ mịt nhìn cậu.
"Nghe nói Đại Hoàng bị lạc mất, muội đi tìm Đại Hoàng." Tuyên Trác bổ sung thêm: "Nhưng muội và Nguyên lão tướng quân đi cả một ngày mà chưa trở về làm Nguyên tướng quân lo đến phát điên rồi, bây giờ đang chạy đi tìm đấy."
Cậu nghe được tin này từ chỗ thị vệ, may là còn có thể gặp được nhau trong mộng, vì thế bèn đi ngủ từ rất sớm. Cũng có lẽ là trong lòng sốt ruột nên mãi không ngủ được. May mắn, cậu vừa vào giấc thì nhìn thấy Diệu Diệu.
"Tìm muội? !" Diệu Diệu ai nha một tiếng: "Gia gia có phải đang chạy đi khắp tìm muội không!"
Tuyên Trác vừa nghe, càng thêm khẩn trương: "Muội và Nguyên lão tướng quân không ở cùng nhau? Vậy hiện tại muội đang ở đâu?"
"Muội tìm được Đại Hoàng rồi." Diệu Diệu kể lại chuyện xảy ra cho cậu nghe, lúc nói đến đoạn mình bỏ trốn còn xoay xoay ngón tay, chớp chớp ánh mắt, không dám ngẩng đầu: "Sau đó muội đi theo con chó màu đen đấy lên núi, ở trên núi còn có rất nhiều người."
"Rất nhiều người?"
"Tiểu ca ca, cái này muội chỉ nói cho một mình huynh biết thôi, huynh không được nói cho ai khác nha, nhất là phụ thân muội." Diệu Diệu hạ giọng, thần thần bí bí nói: "Bọn họ nói họ là sơn phỉ!"
Dù là sơn phỉ nhưng Diệu Diệu cũng chỉ mới nghe qua trong truyện cổ tích thôi. Đồng ý là không thể nói ra nhưng bí mật nhỏ Diệu Diệu giấu trong bụng nhiều quá, sắp nghẹn chết rồi nên đặc biệt chia sẻ cho người đáng tin nhất.
Ở trong mắt Diệu Diệu, thái tử ca ca chính là người đáng tin, tuyệt đối sẽ không kể cho ai!
Diệu Diệu lại nhắc nhở: "Không thể nói cho ai khác, bằng không bọn họ sẽ bị bắt đi đấy."
Tuyên Trác sắc mặt đại biến, thiếu chút bị sợ hãi: "Sơn phỉ? !"
"Đúng vậy. Đại Hoàng ở chỗ bọn họ." Diệu Diệu vui vẻ nói: "Tiểu ca ca, huynh yên tâm, muội tìm được Đại Hoàng rồi, ngày mai sẽ về đến nhà."
Quả tim Tuyên Trác như treo lủng lẳng lên cao, còn khẩn trương hơn cả lúc chưa ngủ.
Gặp sơn phỉ thì còn có thể về được nhà sao! ?
Sơn phỉ chính là gϊếŧ người không chớp mắt, nói không chừng lúc này đang thừa dịp Diệu Diệu ngủ lén đi mài dao rồi!
Diệu Diệu trời sinh lạc quan, cho dù trước kia phải chịu khổ thì vẫn vui vẻ yêu đời. Nhưng sống chết trước mắt, dù có lạc quan cũng không có thể cứu mệnh.
Cậu vội vã hỏi Diệu Diệu vị trí của ngọn núi kia, Diệu Diệu thành thành thật thật mà trả lời. Đi ra khỏi kinh thành, sau đó đi về phía Bắc đi, cưỡi ngựa đi rất lâu thì đến nơi.
Cụ thể thì Diệu Diệu cũng không biết nhưng Tuyên Trác đã nhanh chóng ghi nhớ manh mối này.
Cậu còn muốn hỏi thêm mấy cái về nhóm sơn phỉ thì bỗng thấy hình ảnh Diệu Diệu càng lúc càng mờ nhạt. Diệu Diệu cúi đầu nhìn thoáng qua chính mình, chỉ kịp vẫy vẫy tay nhỏ tạm biệt, dưới ánh mắt sợ hãi của Tuyên Trác, cô tỉnh mộng.
Chỉ để lại một mình Tuyên Trác, trong đầu liên tục hiện ra một loạt hình ảnh xấu nhất có thể xảy ra.
Không lẽ sơn phỉ đã xuống tay với Diệu Diệu?
Cậu càng nghĩ càng tệ, cũng có lẽ là trong lòng quá mức sốt ruột nên đột nhiên bừng tỉnh dậy.
Sau lưng còn đầm đìa mồ hôi lạnh nhưng Tuyên Trác không thèm để ý, lập tức xốc chăn xuống giường, đi chân trần chạy ra ngoài.
"Người đâu!" Tuyên Trác hô lớn: "Mau tới đây, ta có lời muốn nói với Nguyên tướng quân!"