Trong phòng yên tĩnh kèm theo bầu không khí nặng nề, năm người Lê Dương Hùng, Trần Thanh An, Hồ Bắc, Nguyễn Trình Chiễu và Hồ Phong Kiến ngồi hai nên bàn dài cùng các vị quan chức
Thấy không khí quá áp lực, Trần Thanh An thân là chủ tịch huyện nên đành đi trước mở lời trước
"Các đồng chí, chuyện về chủ tịch Trần Hải Trình chúng ta nên xử lý thế nào? Ai có ý kiến gì cứ nói"
Mấy vị quan chức nghe thế thì tôi nhìn ông, ông nhìn tôi. Rốt cuộc có người đứng lên dè dặt ấp úng nói
"Cái này... Chủ tịch! Người giết Trần Hải Trình có phải chúng ta nên xử lý theo luật không?"
Vị quan chức này còn khá trẻ, nhìn sơ qua cũng chỉ 30. Địa vị trong huyện cũng không to không nhỏ, nhưng ở trước mặt các bô lão có hơi rụt rè sợ hãi
Mà mấy người có kinh nghiệm lão già nghe người trung niên này nói thì suy ngẫm, sau đó lại lắc đầu lia lịa thở dài. Một người khác ngồi khoanh tay trên ghế nhìn người trung niên lắc đầu nói
"Không, chuyện này chúng ta không can thiệp vào được!"
Sau đó hắn nói tiếp
"Về cái cậu... Võ đại sư kia thì không mang luật pháp ra sử dụng được, chắc là cậu có nghe qua võ đạo giới đi" hắn lạnh lùng nhìn người trung niên kia
Người trung niên nghe vậy ngây ra tại chổ, suy nghĩ đều gì rồi ngồi phịch xuống ghế, trong lòng run rẩy.
Mấy lão già ngồi xung quanh thấy thế cũng chỉ thở dài, thầm nghĩ đúng là tuối trẻ ngày nay a
Không khí trong phòng tiếp tục trầm xuống, một lúc sau Lê Dương Hùng gõ gõ cây gậy trên tay lọc cọc xuống đất kéo sự chú ý của mọi người
Trần Thanh An mỉm cười đối với lão hỏi
"Lão Hùng có ý kiến sao?"
"Ừm!" Lê Dương Hùng khẽ ho một tiếng, sau đó chầm chậm giải thích
"Về chuyện của Trần Hải Trình tôi nghĩ nên tạm thời gửi thông báo cho gia đình cậu ta, ừm... Cứ tạm thời lấy lí do là tai nạn giao thông cả hai cha con không may mà qua đời. Còn về phần Võ đại sư, là chuyện thuộc về quân đội xử lý, dù sao ngài ấy cũng là thiếu tướng..."
Lê Dương Hùng nói tới đây thì ngưng một chút nhìn xem sắc mặt mấy người, đồng thời thấy không ai có ý kiến ở một bên Trần Thanh An gật đầu, lão đứng lên tuyên bố
"Nếu đã không ai có ý kiến thì chúng ta nên làm theo lão Hùng vừa nói, cứ việc thông báo cho người nhà Trần Hải Trình trước!"
Lúc này bỗng nhiên có người đứng lên hỏi
"Vậy chúng ta làm sao xử lý vết thương trên đầu hắn? Tai nạn cũng không thể bị thủng một lỗ như thế, nhìn sơ qua cũng hết sức vô lý"
Về chuyện này đúng là làm cho mấy người giật mình nhận ra, bất quá Nguyễn Trình Chiễu lúc này là người đứng lên đáp
"Vấn đề này mọi người không cần phải lo, người của tôi có thể xử lý được vấn đề này!"
Mấy vị quan chức nghe vậy thở dài nhẹ nhõm, về phần xử lý thế nào họ không quan tâm nhưng phải hoàn tất, sau đó họ lại nghe Hồ Bắc nghiêm giọng nói
"Nhưng còn một chuyện quan trọng, chuyện hôm nay tuyệt đối không thể công khai ra ngoài, tôi vừa nhận được lệnh ở tổng bộ gửi qua, chuyện hôm nay ai cố ý lan truyền ra ngoài... Đừng trách tại sao chết mà không biết lí do!" lão nói mang theo tính đe doạ trong âm thanh
Mấy người ở đây nhất thời đồng loạt lạnh hết cả sống lưng, họ biết đây là chuyện nghiêm trọng, Hồ Bắc nói rất nghiêm túc. Trong lòng họ hiểu rõ phải đem chuyện này giấu kín trong lòng, còn nữa phải mang mấy trướng dưới mình dặn dò kín mồm kín miệng
Cuộc họp ở huyện giải quyết xong xuôi trong bầu không khí áp lực, mà một bên khác Anh Kiệt đi theo lão Tửu, cùng một kẻ không mời mà tới lão Quỷ
Ba người trên xe di chuyển mà ngồi im phăng phắc, lão Quỷ và lão Tửu ngồi ở hàng trước nhìn qua kính chiếu hậu bên trong liếc liếc quan sát phía sau, mà Anh Kiệt ngồi ở phía sau cùng một ông lão, thân mặc một bộ vest đen, người này lúc vừa rồi đi theo Lê Dương Hùng cùng một chiếc xe, mà chiếc xe hiện tại cũng là của Lê Dương Hùng. Lão Tửu mượn đi một chút
Ông lão ngồi cạnh Anh Kiệt từ lúc xuất phát đã không nói lời nào bây giờ đột nhiên lên tiếng nhìn Anh Kiệt hỏi
"Cậu là Võ đại sư, Võ Anh Kiệt?"
Anh Kiệt thầm chửi trong lòng, biết rồi còn hỏi? Muốn ta tự xưng danh hả? Bất quá hắn vẫn phải nể mặt vị này trả lời một chữ
"Phải!"
Mà ông lão này nhìn xem hắn một chút tựa như rất hứng thú, hai mắt nhấp nháy liên tục không khác gì liếc mắt đưa tình, Anh Kiệt vô ý thức ngồi nhích ra xa một chút nhưng lại bị cửa xe ngăn cản
Bỗng nhiên ông lão này cười ha ha nhìn Anh Kiệt, sau đó nói
"Ta là lão Vương! Chắc là cậu từng thấy ta rồi đi?"
"Ừm, trong bệnh viện Kim Thành!" Anh Kiệt đáp trong hoang mang đầy nghi ngờ giới tính của lão già này
Mà lão nhận ra Anh Kiệt hiểu lầm thì cười khổ an ủi
"Yên tâm, lão ta từ nhỏ tới giờ không có khẩu vị như thế! Bất quá cậu gặp ta rồi xem như cũng có duyên phận!"
Nói xong lão lại nhìn Anh Kiệt, câu đầu để cho Anh Kiệt thở phào nhẹ nhõm, nhưng tiếp theo câu sau lại khiến cho hắn 800 năm lão tổ có cảm giác mình nguy cơ nhất lần đầu, làm cho hắn sợ hãi áp sát vào cửa xe, trong lòng hắn chửi trời
Ta nhưng là giới tính bình thường a, duyên phận cái quỷ gì với ông?
Mà ở phía trước lão Quỷ lái xe cười trộm cùng lão Quỷ, vô ý làm lệch bánh lái xém chút thì đâm đầu lao xuống cầu, làm cho mấy người trong xe một chuyến kinh hãi.