Trực thăng hạ cánh, lúc này bên dưới đã có rất đông binh sĩ tiếp đón, họ là hải quân, những người dùng cả tính mạng để bảo vệ các quần đảo. Anh Kiệt nhìn sơ qua đều thấy trên người những người này đều có khí chất cao trào, hùng dũng, có thể ra trận bất cứ lúc nào, có chút cảm thán.
Cả đời Anh Kiệt tu hành trong vũ trụ, hắn kính nể nhất là các quân nhân, quanh năm trấn thủ biên cương, bởi vì những người này tất cả đã sẵn sàng hi sinh để bảo vệ nhân tộc của mình.
Lúc này phía trước hải quân đứng thẳng bs người, hai người là nam trung niên, thân mặc hải quân phục màu trắng, trên quân hàm đại biểu cho trung tá cùng thiếu tá, hai người một người tên Tần Văn Sơn, Hồ Hoàng Chiếu.
Mà một người đứng ở phía trước một chút, hắn tuổi còn trẻ, thân cũng đồng dạng hải quân phục, nhưng mà trên quân hàm lại khảm sao, so với Anh Kiệt đồng dạng, một vị thiếu tướng tuổi trẻ.
Hắn tên Nguyễn Văn Mạnh, lúc này lực chú ý của hắn đều nhắm vào Anh Kiệt, xem xét đánh giá, nhưng không lâu liền thở dài, hắn nhìn không ra, người thiếu niên trước mắt sâu không thể lường, mặc dù hắn không hiểu tại sao.
Hai người mặt đối mặt trong giây lát, Nguyễn Văn Mạnh mỉm cười đưa tay ra nói
"Hân hạnh được gặp mặt, Võ tông sư đúng không? Tôi từng nghe qua cậu rất nhiều gần đây, mặc dù không có gì nhiều nhưng cậu hiện đang rất nổi tiếng trong quân đội a!"
Anh Kiệt cũng không có biểu lộ gì nhiều, cũng mỉm cười đưa tay ra nắm lấy, khẽ cười nói
"Chuyện vặt vãnh mà thôi, ngài đây là...?"
"Nguyễn Văn Mạnh, một trong thất đại tông sư, xếp hạng lão tứ" Nguyễn Văn Mạnh đứng thẳng người tự tin giới thiệu.
Hắn rất tự tin, bởi vì ở tuổi của hắn có thể bước vào tông sư, còn là hạng tư, đúng là rất đáng tự hào, có thể là Anh Kiệt không có phản ứng ngạc nhiên gì nhiều, nhẹ gật đầu
"Không tồi, có thể tuổi trẻ bước vào hóa cảnh, trăm người có một" Anh Kiệt đánh giá
Nhưng mà hắn nói xong câu này, xung quanh hải quân nghe vào rất khó chịu, sinh khí nổi giận, một người tính lên giáo huấn Anh Kiệt lại bị một vị thiếu tá ngăn lại, tên kia đành phải hậm hực lùi về.
Anh Kiệt nhìn thấy hết thảy, trong lòng khẽ cười, hắn không thèm quan tâm ai khó chịu thế nào, lời hắn nói là sự thật, tu hành không phải chuyện dễ.
Sau đó Nguyễn Văn Mạnh mời Anh Kiệt vào nơi tụ họp của các vị cao tầng, hắn vừa bước vào gian phòng, mọi sự bàn tán liền im bặt mà dừng, các chục con mắt nhìn vào Anh Kiệt, có ngạc nhiên, có kính nể, có mỉm cười cũng có xem thường.
Nhưng chung quy Anh Kiệt không để ai vào mắt, hắn đi vào tìm một vị trí để ngồi, hai chân bắt chéo nhìn rất thanh thản, cứ như tại nhà không khác mấy.
Những người khác mặc dù biết thông tin về Anh Kiệt, nhưng nhìn thái độ của hắn làm cho người ta nghĩ chính là kiêu ngạo, không xem ai ra gì, nhưng là không có ai đến tìm hắn nói chuyện, bởi vì chuyện hệ trọng là Đại Hội Võ Thuật sắp diễn ra, hơn nữa dù sao Anh Kiệt cũng là tông sư, họ không muốn gây phiền phức.
Lúc này bên ngoài tiếng động cơ trực thăng lại xuất hiện, Anh Kiệt hai mắt nhắm lại thả thần niệm ra ngoài, hắn nhìn thấy cách đó không xa một chiếc trực thăng đang tiến tới, nhìn dáng vẻ còn to sang hơn cái hắn vừa ngồi, trên đó còn có lá cờ việt nam được in đậm ở đầu máy.
Mọi người trong phòng cũng nghe thấy, đột nhiên dừng lại động tác kéo nhau ra ngoài, có người đi ngang qua Anh Kiệt còn nói chuyện với người bên cạnh
"Đến rồi, những người còn lại của thất đại tông sư!"
Người kia cũng vội vã vừa chạy ra vừa đáp
"Có lẽ lão đại và lão nhị, lão tam cũng tới!"
Sau đó mọi người đi hết ra ngoài, chỉ còn lại một mình Anh Kiệt trong phòng, hắn vẫn rất thảnh thơi, ánh mắt nhìn thẳng phía trước nhếch mép khẽ cười.
Mà bên mấy người kia vừa ra ngoài sạch sành sanh, bên trong phòng, đối diện Anh Kiệt, lại xuất hiện một người.
Người này là nữ nhân, vừa xuất hiện liền nhìn chằm chằm Anh Kiệt, bốn mắt nhìn nhau, cảm thấy thời gian như dừng lại, có chút khó chịu, Anh Kiệt lại mở lời trước
"Ừm? Cô là ai?"
Người phụ nữ kia trong chốc lát hiện ra vẻ kinh ngạc, sau khoảnh khắc liền tan biến không còn dấu vết, cất giọng không nghĩ tới lại rất êm tai, cô trả lời
"Su."
Su? Chỉ một chữ?
Anh Kiệt chớp chớp mắt, hắn nhìn người phụ nữ trước mắt mình, so với hắn... Trẻ hơn ba bốn tuổi?
Anh Kiệt nhìn ra cô bé trước mắt mình, tu vi đạt đến hóa cảnh! Hắn thật sự kinh ngạc.
"Không nghĩ tới tuổi còn trẻ liền thành cường giả, hóa cảnh a, ta hỏi cô, tên thật là gì?"
Trước mặt Anh Kiệt chính xác là một cô bé tuổi còn nhỏ, toàn thân đều bị che bởi áo choàng trắng, trên đầu cũng là đội lên cái mũ, cô bé nhìn Anh Kiệt một hồi lâu, lại cất lên giọng nói trong trẻo non nớt
"Ta là... Su. Tên thật...? Không biết..."
Anh Kiệt nhíu mày, cái này không đúng logic à? Người sinh ra đều có họ tên, cho dù là cô nhi cũng có đầy đủ, nhưng là nhìn cô bé trước mặt, Anh Kiệt cảm thấy tu vi hóa cảnh không thể bị mất trí nhớ được, trừ khi thân phận của cô bé bị che giấu.
Nhìn thấy Anh Kiệt nhìn mình chằm chằm suy tư, cô bé mặt hơi ửng đỏ, cau mày khó chịu, đứng lên làm cái động tác kinh người, nàng lấy từ bên hông ra một thanh kiếm, kiếm thật. Chỉa vào hướng cổ Anh Kiệt, âm thanh trở nên lạnh lùng
"Ngươi... Lại dám nhìn ta?"
Anh Kiệt sửng sốt, hắn không nghĩ tới cô bé này nhìn nhút nhát bề ngoài, nhưng bên trong lại kiên cường mạnh mẽ thế này, chỉ mới nhìn thôi đã muốn động thủ a?
Ừm? Tình cảnh hiện giờ, nên đáp thế nào ấy nhỉ?
Anh Kiệt đang suy nghĩ làm sao để trả lời cô bé, đột nhiên tiếng bước chân dồn dập truyền tới gần, hắn định xoay đầu nhìn một chút, nhưng lại bị cô bé Su ghim thanh kiếm vào cổ, cứ như nếu hắn dám có một cử động nào, đầu sẽ rơi đi vậy.
Anh Kiệt thở dài, hắn cái này thở dài, Su liền huy động kiếm, động tác cực nhanh, làm Anh Kiệt kinh ngạc là tốc độ của nàng, thật sự rất nhanh, nhưng là đối với hắn cũng không khác gì con rùa là mấy, Anh Kiệt nhẹ nhàng nâng hai ngón kẹp lấy thanh kiếm, mặc cho Su lúc này huy động đều không nhúc nhích, nàng kinh ngạc nhìn Anh Kiệt.
Cửa phòng lúc này bước vào rất nhiều người, Anh Kiệt xoay đầu lại nhìn thấy có một số gương mặt thân quen, trong đó có lão Tửu, lão Quỷ, Nguyễn Văn Mạnh, còn có người hắn gặp một tháng trước, Võ An Nam.
Mỗi một người hắn nhìn ra, đều là hóa cảnh tông sư, đỉnh cao của võ giả.
Lúc này, chính xác nên gọi là, Quần Hùng Hội Tụ!