Tạ Trọng Tinh không muốn để ý đến hắn nữa.
Tần Chung Việt bỗng nhiên nhớ tới, "Hình như tôi chưa nhìn thấy 'ống trụ' của cậu à, có phải cậu lén tôi tuốt không đó?"
Tạ Trọng Tinh: "......"
Vừa lúc này đã tới cổng trường, Tạ Trọng Tinh thấy siêu xe của Tần Chung Việt dừng cách đó hơn 3 mét, y lập tức nói sang chuyện khác: "Mau chóng về đi, đừng để bị mưa ướt cảm lạnh."
Lực chú ý của Tần Chung Việt lập tức dời đi, "Ai cảm lạnh chứ tôi thì không nhá, tôi khỏe mạnh lắm, từ nhỏ đến lớn tôi còn chưa từng bị bệnh nữa là!"
Tạ Trọng Tinh có lệ gật đầu, "Ừa ừa cậu là nhất."
Đi đến trước xe, Tần Chung Việt hoàn toàn che dù bao phủ trên đỉnh đầu Tạ Trọng Tinh, trước Tạ Trọng Tinh một bước mà duỗi tay giúp y kéo cửa xe ra, "Mau vào đi, đừng dầm mưa, nếu thân thể nho nhỏ này của cậu bị cảm lạnh, nói không chừng bị cảm đến nằm ở trên giường ba ngày ba đêm luôn đó."
Tạ Trọng Tinh: "......"
Ngược lại cũng không cần quan tâm hắn nữa.
Tạ Trọng Tinh ngồi vào trong xe, Tần Chung Việt vòng đến bên kia, mở cửa xe thu dù rồi tiến vào ngồi.
Tạ Trọng Tinh đang muốn lấy khăn lông cho hắn từ ô đựng đồ thì khóe mắt bỗng thấy một mảnh trắng nõn, y quay đầu nhìn lại, hóa ra là Tần Chung Việt cởi áo thun ướt đẫm xuống, gom thành một cục lau vết nước trên vai.
Tạ Trọng Tinh chậm một bước mới lấy ra khăn lông dày màu tuyết trắng, "...... Cậu dùng khăn lông lau đi."
Tần Chung Việt ném quần áo ướt đi, nhận khăn lông trong tay Tạ Trọng Tinh, một bên lau nước một bên nói: "Tinh Tinh à, không phải cậu nói sau khi thi xong sẽ có kinh hỉ sao?"
Đôi mắt hắn sáng lấp lánh nhìn y, còn sà sát vào vài phần với vẻ mặt chờ mong.
Tạ Trọng Tinh: "......"
Tạ Trọng Tinh bình tĩnh nói: "Trở về mới có."
Tần Chung Việt hỏi thăm không chút nào che giấu, "Là kiểu kinh hỉ gì ớ?"
Tạ Trọng Tinh đáp: "Cậu có thể đoán xem."
Tần Chung Việt: "Không muốn đoán đâu, đoán không ra, cậu trực tiếp nói cho tôi là được mà."
Tạ Trọng Tinh dựa vào cửa sổ xe, dời ánh mắt ra khỏi cơ ngực đẹp đẽ kia của Tần Chung Việt mà nhìn hạt mưa tí tách tí tách bên ngoài, giọng nói rất nhẹ, "Trực tiếp nói cho cậu thì không còn ý nghĩa nữa."
Tần Chung Việt đáp: "Vậy được rồi."
Lúc xuống xe, thân trên Tần Chung Việt vẫn trần trụi, Tạ Trọng Tinh rũ mắt rồi liếc mắt nhìn hắn, quả nhiên thấy cơ bụng hắn từng múi rõ ràng, đếm kỹ thì đúng là có sáu múi thiệt.
Cơ bụng hắn không phô trương cũng không gầy yếu, dừng lại ở độ mỹ cảm thích hợp nhất mà một người thiếu niên nên có, đường cong mượt mà và rõ ràng, giữa những đường nhấp nhô lên xuống lộ ra hormone nồng đậm. Đặc biệt lưng quần hắn còn hơi thấp nên lộ ra tuyến nhân ngư một cách rõ ràng, có vẻ có cảm giác quyến rũ của đàn ông lắm.
Dáng người hắn cũng thật sự rất đẹp, trong lòng Tạ Trọng Tinh bình tĩnh mà bình luận, cảm thấy hơi hơi không thể tưởng tượng được ——— cậu ấy với mình đều ngồi làm bài thi giống nhau, tại sao cậu ấy có thể có cơ bắp đẹp như vậy chứ?
Tần Chung Việt không chú ý tới Tạ Trọng Tinh đang nhìn mình, chỉ cảm thấy không mặc quần áo kèm theo có gió thổi qua thì hơi bị lạnh à nha, bèn có chút khó dằn nổi nói: "Đi thôi, mau vào đi, cậu đừng để bị ướt."
Trong xe có dù mới nên không cần xài chung một cây dù nữa, Tạ Trọng Tinh cầm dù đi cùng Tần Chung Việt tới cổng lớn, gấp dù xong xuôi rồi để vào trong hộp đựng dù ở bên cửa.
Tần Chung Việt muốn đi tắm nhưng vẫn còn nhớ thương cái kinh hỉ mà Tạ Trọng Tinh đã nói, hắn cúi đầu nhìn về phía Tạ Trọng Tinh, điên cuồng ám chỉ: "Tinh Tinh, cái kia đó......"
Tạ Trọng Tinh vừa nhìn đã hiểu hắn ám chỉ gì, y thấp giọng nói: "Cậu đi tắm trước đi, tắm xong ra là cậu có thể thấy surprise ở trên giường rồi."
Lời này rất có tính ám chỉ á, Tần Chung Việt lập tức hơi mặt đỏ tim đập, ánh mắt hắn lập loè nhìn Tạ Trọng Tinh, "...... Cậu không phải là thẳng nam à? Cậu giả làm thẳng nam hử?"
Tạ Trọng Tinh: "?"
Tạ Trọng Tinh chớp hai mắt một chút, "Làm sao vậy?"
Tần Chung Việt ngượng ngùng nói: "Đừng như vậy mà, tôi còn là vị thành niên đó."
Tạ Trọng Tinh: "......"
Tạ Trọng Tinh: "...... Cái đầu nhỏ của cậu rốt cuộc suy nghĩ cái gì vậy?"
Tần Chung Việt không thể không nghe, đỏ mặt đáp: "Vậy tôi đi tắm rửa trước đây, cậu chờ tôi nha."
Đi chưa được mấy bước lại mời y: "Muốn tắm cùng nhau không nè?"
"......" Tạ Trọng Tinh nói: "Không, cậu đi tắm trước đi."
Tần Chung Việt thấy y không vui cũng không cưỡng cầu nữa, hắn chạy đến phòng tắm, đổ nước ấm đầy toàn bộ bồn tắm, hắn muốn lấy viên cá mập nhỏ nhưng ngẫm lại thì vẫn cầm một viên cầu muối tắm vị sữa bò và chanh.
Nhưng mà ngồi vào bồn tắm rồi, hắn mới đột nhiên phản ứng lại, không đúng à nha, bây giờ Tạ Trọng Tinh không phải vợ hắn mà!
Tần Chung Việt mới vừa cực kỳ vui vẻ lập tức đơ mặt lại.
Không được, vẫn nên từ chối em ấy thì hơn ——
Nhưng Tạ Trọng Tinh cũng hổng có chỗ nào không tốt mà ta?
Đời trước quản hắn là vì quan tâm hắn, sợ hắn bị trọc đầu hén?
Một ngày một trăm tệ đó...... Là do, là do hắn tiêu tiền quá dữ, vì tốt cho hắn nên mới vậy thôi, hơn nữa khá hơn Hoa Vinh nhiều, ba mẹ Hoa Vinh không cho anh ta là một đồng tiền nào luôn, ít nhất Tạ Trọng Tinh còn trả lại cho mình một trăm tệ một ngày!
Tạ Trọng Tinh làm vợ của hắn vẫn có rất nhiều chỗ tốt, dù ít dù nhiều gì hắn làm việc và nghỉ ngơi cũng quy củ hơn nhiều lắm, không hút thuốc lá không uống rượu, thân thể càng ngày càng khỏe mạnh, thậm chí sinh hoạt chệch chệch cũng rất hài hòa!
Em ấy tốt như vậy, làm vợ của mình có khi còn tủi thân em ấy nữa đó!
Tần Chung Việt điên cuồng tìm lý do cho mình, sau khi phát hiện vậy mà có thể tìm ra nhiều như vậy nên hắn rất chi là yên tâm, thoải mái ngồi trở lại bồn tắm.
Hắn cúi đầu nhìn em trai nhà mình, nhỏ giọng nói: "Đời trước và đời này, cái thân xử nam của mày vẫn bị cùng một người phá, đây là vận mệnh chú định đã xếp đặt sẵn rồi!"
Thân thể trẻ tuổi tràn đầy tính dục của Tần Chung Việt đã được khống chế một cách chặt chẽ, còn quên sạch bách dục vọng lúc trước luôn.
Hắn tỉ mỉ mà xoa rửa sạch sẽ cho bạn bè thân thích của mình, chỉ quấn một cái khăn tắm rồi soi gương một cách hơi hơi ngượng ngùng, duỗi tay chỉ vào bản thân trong gương, trầm giọng nói: "Tần Chung Việt 17 tuổi kia, mày thật đẹp trai."
Nói xong, hắn lập tức ra ngoài.
Chỉ là hắn không thấy Tạ Trọng Tinh ở trên giường nhưng thấy có một hộp quà ở đó.
Hắn chần chờ một chút mới bước qua, mở hộp quà ra thì bên trong có một quyển sách thật dày đang nằm chờ, bên trên viết《Toán học cao cấp》.
Tần Chung Việt: "......"
Tạ Trọng Tinh ở bên ngoài gõ cửa một chút rồi đi đến, giọng điệu không hề gợn sóng mà nói: "Surprise!"
Tần Chung Việt run run rẩy rẩy hỏi: "Cậu đưa cái này cho tôi làm gì?"
Tạ Trọng Tinh đáp: "Giả sử cậu thi đậu Thanh Bắc thì hai tháng này cũng không thể lơ là, vẫn phải tiếp tục học tập mới tốt."
Tần Chung Việt: "......"
Vẻ mặt hắn tức khắc xám như tro tàn, nản lòng thoái chí, ngàn suy nghĩ hóa thành lặng thinh.
Tạ Trọng Tinh nở nụ cười xíu xiu, "Tôi sẽ học cùng cậu mà."
Toàn bộ tính dục của Tần Chung Việt đều tiêu tan, hắn bỗng ngộ ra, cuối cùng hắn cũng biết tại sao Tạ Trọng Tinh chưa từng tuốt ———
Bởi vì học tập khiến người ta bị liệt dương hết cả rồi.
Tần Chung Việt ch.ết lặng mà nói: "Vậy tại sao cậu phải nói ở trên giường chứ, tôi còn tưởng rằng là cậu, hại tôi mừng hụt."
Tạ Trọng Tinh: "?"
Tần Chung Việt đáp: "Cái này căn bản không phải surprise, là kinh hách thì có."
Tạ Trọng Tinh: "Vậy cậu cũng cho tôi kinh hách còn gì."
Tần Chung Việt ngẩng đầu nhìn y, "Tôi?"
Tạ Trọng Tinh rũ mắt, nói: "Thi môn Toán xong, cậu còn nói giỡn kiểu đó, lúc ấy đại não tôi trống rỗng."
Y nói rồi nâng mắt lên nhìn, đôi mắt với đường vòng cung mượt mà và sự thanh tịnh trong ấy chiếu ra khuôn mặt của Tần Chung Việt, "Cậu có biết khi đó tôi đã suy nghĩ gì không?"
Tần Chung Việt nuốt nước miếng, "...... Muốn đánh tôi à?"
Tạ Trọng Tinh khẽ cười, "Khi đó tôi nghĩ, hay là cùng cậu học lại một năm nữa cũng được."
Tần Chung Việt: "......"
Tạ Trọng Tinh nói tiếp: "Kết quả là cậu chỉ nói giỡn mà thôi."
Tần Chung Việt áy náy trả lời: "Xin lỗi nhiều lắm, tôi sai rồi."
Tạ Trọng Tinh đáp: "Ừ, tôi tha thứ cho cậu."
Tần Chung Việt gãi gãi đầu, nhỏ giọng hỏi: "Tôi nhận sai rồi, vậy còn dùng nó để học nữa không?"
Tạ Trọng Tinh trả lời: "Học."
Tần Chung Việt: "......"
Tính dục của hắn giảm một lần lại giảm thêm nữa, đến bây giờ quả thật là vô dục vô cầu luôn rồi.
Giọng điệu Tạ Trọng Tinh ôn nhu: "Học thêm chút cũng không có gì không tốt, giờ cậu đã vô cùng ưu tú, mục tiêu sau việc thi đậu Thanh Bắc chính là tốt nghiệp một cách thuận lợi, tôi sẽ cùng cậu làm."
Nỗi sợ hãi khi bị Tạ Trọng Tinh độc tài kiểm soát lại quay về trên người Tần Chung Việt.
Chắc khi nãy lòng hắn tụyt zọng lắm mới nghĩ tới việc muốn Tạ Trọng Tinh tiếp tục làm bà xã của hắn ha?
Sau khi đầu óc bình tĩnh lại, Tần Chung Việt lần nữa nghĩ tới lời Tạ Trọng Tinh nói sẽ không thích hắn.
Tần Chung Việt căm giận mà nghĩ trong lòng, mình cũng không thích em ấy, cũng không muốn làm vợ chồng với em ấy nữa, nếu không sẽ lại thêm một cuộc kết hôn bị quản đến thiên hoang địa lão mất thôi.
Trong lòng thì nghĩ như vậy nhưng khi quay đầu với Tạ Trọng Tinh là vẻ rén rén ngay trên mặt nói: "Kỳ nghỉ tới tôi phải về nhà thì học làm sao đây?"
Tạ Trọng Tinh ngây ngẩn cả người, y lại quên mất chuyện này.
Tần Chung Việt hỏi tiếp: "Nếu không thì cậu về nhà với tôi đi?"
Tạ Trọng Tinh từ chối: "Không được."
Rồi nói thêm: "Tôi sẽ mua một cái điện thoại, đến lúc đó liên hệ."
Tần Chung Việt lộ ra biểu cảm thất vọng, "Vậy tôi không thấy được cậu."
Tạ Trọng Tinh nhìn khuôn mặt hắn sau khi tắm rửa xong có vẻ hồng hào soái khí, giọng nhẹ đi rất nhiều, "Có thể gọi điện thoại mà."
Tần Chung Việt buồn bực mà nói: "So với giọng cậu, tôi càng muốn thấy mặt cậu hơn."
Tạ Trọng Tinh nhìn về phía khác, "Tôi có cái gì đẹp chứ."
Tần Chung Việt đáp: "Chỗ nào của cậu cũng đẹp hết, tôi chỉ muốn nhìn cậu thôi."
Tạ Trọng Tinh: "......"
Tần Chung Việt nói: "Nếu không thì tôi không về nhà là được mà."
Tác giả có lời muốn nói: Việt nhãi con: Muốn hun hun Tinh Tinh chính là ông xã của em ấy, có chuyện gì liên quan tới Tần Chung Việt tôi đâu.