• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Chương 53: Thủ khoa tỉnh danh xứng với thật!

Editor & Beta: Khả Tịch Nguyệt

_________________

[ Chỉ up tại Wattpad và Wordpress Ý Vị Nhân Sinh (ˆ▽ˆ❁) ]

Ban ngày lúc Tạ Trọng Tinh đi dạy thêm là Tần Chung Việt đưa y đi.

Bà chủ vứt rác nhìn thấy Tạ Trọng Tinh đi xuống từ một chiếc Maybach, cả kinh đến mức cả hai mắt đều mở to.

Chờ Tạ Trọng Tinh đi đến trước mặt, bà chủ mới tò mò hỏi: "Ai đưa con tới đây đó?"

Tạ Trọng Tinh trả lời: "Một bạn học ạ."

Bà chủ cũng hỏi thêm, "Ba ngày nữa là có điểm rồi, con còn có tâm tư tới dạy thêm à? Cần cô cho con nghỉ mấy ngày không?"

Tạ Trọng Tinh cười khẽ lên, đáp: "Không cần đâu ạ, cảm ơn cô, so với chuyện này thì Hữu Hữu học hành càng quan trọng hơn."

Bà chủ nói tự đáy lòng: "Nhờ phúc của con mà cuối học kỳ này Hữu Hữu xếp hạng từ dưới tám trăm tăng thẳng tới hạng hai trăm luôn đó, nếu con còn ở đây, học kỳ sau cô muốn tìm con phụ đạo tiếp ghê á."

Tạ Trọng Tinh trả lời: "Vậy không có cơ hội rồi ạ."

Bà chủ nở nụ cười, "Đúng ha, con còn phải đi học đại học nữa, về sau cũng chưa chắc có dịp này."

Tạ Trọng Tinh: "Nghỉ đông và nghỉ hè vẫn có thể ạ."

Ánh mắt bà chủ sáng lên, nhanh chóng đồng ý.

Kết thúc dạy thêm, Tạ Trọng Tinh đi xuống lầu, Tần Chung Việt đang cong eo đối diện với kính chiếu hậu sửa sang lại tóc, thấy y lại đây mới nói: "Tóc tôi dài ra rồi, cần đi cắt một chút, cậu đi với tôi không?"

Tiếp tục đứng lên, đi tới nhìn Tạ Trọng Tinh, vươn tay vuốt tóc mái trên trán một chút Tạ Trọng Tinh, nói: "Tóc cậu cũng dài lắm rồi đó, cùng đi cắt đi."

Tạ Trọng Tinh cảm nhận được ngón tay ấm áp kia của Tần Chung Việt xẹt qua trên trán, không khỏi chớp chớp mắt, đáp: "Được."

Tài xế đưa bọn họ tới rồi tiệm cắt tóc gần nhất, vừa vào cửa đã có một anh trai trẻ tuổi chào đón, đúng lúc này trong tiệm ít người nên Tần Chung Việt và Tạ Trọng Tinh được sắp xếp nhanh nhất sau khi đến.



Đương nhiên cũng không thiếu phân đoạn đẩy mạnh tiêu thụ cho gói chăm sóc, dầu gội, dầu xả các kiểu.

Tạ Trọng Tinh phát hiện Tần Chung Việt thật sự rất dễ bị cái lời thoại kịch bản bên ngoài này lừa gạt.

Tựa như lúc này, anh trai trẻ tuổi vừa gội đầu cho hắn, vừa cười tủm tỉm nói: "Anh đẹp trai, chất tóc của anh hình như không tốt lắm á, thường xuyên thức đêm à? Muốn thử gói chăm sóc trong tiệm tụi em không, bình thường chỉ cần 1999 tệ thôi nhưng hiện tại trong tiệm đang có chương trình khuyến mãi, 1999 tệ có thể được chăm sóc hai tuần, một tuần ba lần, hoặc là làm thẻ hội viên 6999 tệ, có thể ở chỗ này của tụi em gội nửa năm, dùng dịch vụ chăm sóc tận 30 lần lận nha."

Lời này vừa nói ra, Tạ Trọng Tinh lập tức cảm giác được Tần Chung Việt kích động một cách rõ ràng, giọng điệu có chút chần chờ, "Tốt như vậy hả?"

Anh trai trẻ tuổi đáp: "Đúng vậy, đang có chương trình mà, hoạt động rất lớn, qua thôn này là không có cửa hàng này nữa đâu, anh đẹp trai anh cũng may mắn lắm mới gặp được hoạt động khuyến mãi mỗi năm một lần trong tiệm tụi em đó. Sao nè, anh đẹp trai muốn thử xem không ạ?"

Tạ Trọng Tinh sợ hắn đồng ý ngay tắp lự nên mở miệng trước một bước: "Tóc cậu tốt lắm rồi, không cần chăm sóc thêm đâu."

Dừng một chút mới nói tiếp: "Hơn nữa cậu cũng không thức đêm mà."

Nói như vậy, chắc Tần Chung Việt có thể hiểu được đây là kịch bản của tiệm cắt tóc.

Nhưng Tạ Trọng Tinh nghe thấy Tần Chung Việt dùng giọng điệu ngượng ngùng hỏi: "Cậu nghĩ tóc tôi tốt, có phải lén sờ hay không á?"

Tạ Trọng Tinh: "......"

Điểm chú ý của cậu có phải hơi kỳ quái không đó?

Tạ Trọng Tinh nói: "Đúng vậy, chất tóc cậu tốt lắm, hơn nữa cậu mới 17 tuổi, chăm sóc quá cẩn thận cũng sẽ ảnh hưởng đến chất tóc đó, nghiêm trọng hơn thì có thể sẽ bị rụng tóc."

Tần Chung Việt: "......"

Bây giờ rụng tóc là nỗi sợ hãi sâu trong nội tâm hắn!

Tần Chung Việt nói với anh trai trẻ tuổi: "Tôi không làm đâu, với lại phiền anh nhẹ nhàng chút nha, đừng để tôi rụng tóc."

Tiểu ca: "......"

Tới phân đoạn cắt tóc rồi, Tần Chung Việt không hiểu sao bắt đầu đau lòng đầu tóc bị anh trai trẻ tuổi cắt rớt, nói với anh đó là: "Nếu không anh chỉnh đuôi tóc xíu xiu cho tôi đi, đừng cắt quá nhiều."

Anh trai uyển chuyển đáp: "Tóc anh rậm rạp như vậy, xén một chút sẽ nhìn có tinh thần hơn đó. "

Tần Chung Việt khoa tay múa chân lung ta lung tung một chút: "Chỉ cắt ngắn vậy thôi, đừng cắt mỏng quá, lỡ như không mọc lại được thì làm sao bây giờ?"

Anh trai cầm lòng không đậu mà sờ sờ quả đầu dưa của mình, anh mới hai mươi mấy tuổi còn không lo rụng tóc, sao em trai nhỏ này mới 17 tuổi đã lo vậy rồi cà.

Tạ Trọng Tinh ở bên cạnh nhìn rồi cong lên khóe môi, bật cười.

Cắt tóc xong, ra khỏi tiệm cắt tóc, Tạ Trọng Tinh sờ sờ tóc mái bị xén đến mức lộ ra cái trán hoàn chỉnh, hỏi Tần Chung Việt: "Thế nào?"

Tần Chung Việt nhìn Tạ Trọng Tinh một cách tỉ mỉ, đáp: "Kỹ thuật của anh trai này hổng được rồi à, cắt không tốt lắm, nhưng mà trông cậu đẹp nên dù là đầu trọc cậu cũng chịu đựng được."

Tạ Trọng Tinh: "...... Đầu trọc thì thôi."

Đi đến trước chiếc Maybach của Tần Chung Việt, Tạ Trọng Tinh cũng hơi hơi khom lưng, dùng kính chiếu hậu nhìn mình một chút, trong mắt y thì thật ra kỹ thuật của anh trai kia khá tốt, mái tóc hơi dài lúc trước đã được chỉnh sửa rất ổn, lộ ra đôi mắt hoàn mỹ cùng với vầng trán trơn bóng, trắng nõn của y.

Đến bây giờ, y nhìn khuôn mặt tuấn tú, xinh đẹp này của chính mình, tuy trước kia biết bản thân trông không kém nhưng chưa từng giống như bây giờ, nên vô cùng chắc chắn xác nhận điểm ấy ———

Đúng là y thật sự rất đẹp trai.

Ở phương diện trên, vẫn có thể dựa vào gương mặt này để hấp dẫn người khác.

Thời gian trôi qua rất nhanh, cơ hồ là nháy mắt đã đến ngày tra điểm.

Buổi sáng 8 giờ, Tần Chung Việt nhanh chóng nhận được điện thoại của Mạc Dữ, "Tôi còn không vội, cậu gấp như vậy làm gì?"



Mạc Dữ nói: "Không phải tôi đang quan tâm cậu à?"

Tần Chung Việt đáp: "Tôi thấy cậu đang quan tâm có thể thắng được chiếc du thuyền hay không thì có."

Mạc Dữ cười hì hì: "Không khác lắm, dù sao cậu có điểm thì là chuyện tốt chứ sao, thế nào, cậu tra được chưa?"

Tần Chung Việt: "Chưa được, quá nhiều người, vào không được đây."

Vào ngay lúc này, điện thoại bên cạnh Tạ Trọng Tinh vang lên, y nhận máy, là Vương Du Học gọi tới, âm thanh cô vô cùng kích động reo trong điện thoại, "Tạ Trọng Tinh! Thành tích con ra rồi!!"

Tần Chung Việt nhẹ giọng nói với Mạc Dữ: "Cậu đợi xíu."

Rồi lập tức buông điện thoại, dồn tất cả lực chú ý lên người Tạ Trọng Tinh.

Tạ Trọng Tinh bật loa ngoài, âm thanh Vương Du Học vui sướng đến gần như run rẩy không sót chút nào mà truyền tới, "742 điểm! Tạ Trọng Tinh em được 742 điểm! Ngữ văn 145, môn Toán 150, tiếng Anh 150, tổng hợp tự nhiên 297, chỉ bị trừ 8 điểm thôi! Đứng nhất tỉnh chúng ta đó!"

Tuy Tạ Trọng Tinh biết bản thân khá ổn, nhưng không nghĩ tới sẽ đột phá 735 điểm trước kia, bắt được thành tích 742 điểm luôn, tâm tình y kích động, ngón tay nắm máy bởi vì dùng sức quá độ mà trở nên trắng bệch, "Cô ơi, cô không nhìn nhầm chứ ạ?"

Vương Du Học nói: "Không nhìn nhầm!" Cô ngừng lại một hơi mới nói tiếp: "Nhưng mà em đừng nói ra bên ngoài, hiện tại chắc là tra điểm em không ra đâu, trễ chút thì có trường sẽ phải gọi điện thoại cho em đó, giờ em nên nghĩ là đến Thanh Hoa hay là đến Bắc Đại đi, em giỏi ghê á, thi đại học còn có thể phát huy vượt xa người thường, chỉ thiếu 8 điểm nữa thôi là trọn điểm rồi! Cô thật sự không nhìn nhầm em mà!"

Cô thật sự vui lắm, nói liên miên rất nhiều.

Tạ Trọng Tinh an tĩnh chờ cô nói xong mới hỏi: "Cô ơi, cô biết điểm Tần Chung Việt không ạ?"

Vương Du Học dừng một chút, cười lần nữa, "Trường học tụi cô tra được từ sớm rồi, năm nay trường chúng ta có năm học sinh trên 650 điểm lận, Tần Chung Việt cũng nằm trong đó."

Hô hấp Tạ Trọng Tinh căng thẳng, nhẹ giọng hỏi: "Vậy cậu ấy thi được bao nhiêu điểm ạ?"

Vương Du Học đáp: "Cái này cô không biết, chắc em ấy có thể tra được điểm của mình, chính em mới tra không được đó, nếu không phải hiệu trưởng nói cho cô thì cô cũng không biết đâu."

Thêm nhiều tin tức nữa cũng hỏi không ra, Tạ Trọng Tinh mới vừa cúp điện thoại đã có cuộc gọi tiếp tục gọi tới, nói là phòng tuyển sinh của Thanh Hoa, nói rằng y nằm trong top 30 của tỉnh, tỷ lệ đậu Thanh Hoa có hơi nhỏ, nhưng nếu bây giờ y muốn thì có thể lập tức để y đậu Thanh Hoa.

Tạ Trọng Tinh: "......"

Cúp điện thoại xong thì lại có thêm một cuộc gọi gọi tới nữa, nhận tiếp, đối phương nói là giáo viên phòng tuyển sinh của Bắc Đại, đầu tiên là chúc mừng y đã lọt vào top 50 tỉnh rồi nói năm nay điểm xét tuyển của bọn họ sẽ rất cao, con này điểm này của y hơi bị nguy hiểm, chẳng qua chỉ cần y đồng ý đến Bắc Đại, giáo viên sẽ tự mình tới nhà y đưa thư thông báo trúng tuyển cho y.

Tạ Trọng Tinh: "......"

Không phải chứ, các người không chịu đổi kịch bản chút nào sao?

Do còn chưa biết điểm Tần Chung Việt nên Tạ Trọng Tinh cũng chưa đồng ý, đánh Thái Cực quyền ứng phó trước.

Tần Chung Việt vui mừng từ tận đáy lòng vì Tạ Trọng Tinh, "Chúc mừng nha!! Tôi biết cậu có thể thi đậu mà!"

Tạ Trọng Tinh đáp: "Cậu tra điểm cậu thử đi."

Tần Chung Việt trả lời: "Tra không được, căn bản là không vào được, bây giờ cái hệ thống này phức tạp quá à, tốc độ internet cũng không tốt nữa chớ."

Tạ Trọng Tinh: "Tôi tra giúp cậu."

Tần Chung Việt nhìn Tạ Trọng Tinh, nói: "Sao thấy cậu không vui vậy kìa? 742 điểm lận á! Điểm cao như vậy, cậu không cười à?"

Tạ Trọng Tinh nhìn gương mặt tươi cười ngây ngốc kia của hắn, đáp lời: "Cậu cũng chưa biết điểm mình, cậu còn cười được?"

Tần Chung Việt: "Thành tích cậu ra thì tốt rồi mà, 742 điểm lận đó! Không ai trong nhà họ Tần tụi tôi có thể thi được điểm này đâu!! Cậu nói xem, ông nội tôi cưới nữ tiến sĩ Vật lý học, sinh ra ba tôi là một học tra, mà ba tôi cũng cưới mẹ tôi là tiến sĩ Oxford, không khác lắm thì tôi cũng là học ——"

Hắn đối diện với tầm mắt Tạ Trọng Tinh, sửa miệng: "Học tra trước kia thôi!"

Hắn gãi gãi đầu, cuối cùng nói một câu làm Tạ Trọng Tinh thư thái hơn, "Tôi thấy nhà tôi đâu thiếu gien chỉ số thông minh cao đâu, nói không chừng tôi cũng có thể đánh vỡ lời nguyền của nhà họ Tần tụi tôi nữa đó!"

Tạ Trọng Tinh đáp: "Tự tin lên, xóa 'không chừng' đi, cậu có thể, cậu nhất định có thể."



Tần Chung Việt cầm lấy điện thoại, nói với Mạc Dữ vẫn luôn không cúp máy: "Nghe thấy chưa, thủ khoa tỉnh còn nói tôi có thể thi đậu, hơn nữa giáo viên mới gọi điện đến nói tôi trên 650, bây giờ cậu có thể theo ba cậu đòi tiền được rồi đó, đến lúc ấy mua du thuyền cho tôi."

Mạc Dữ thì thầm: "Cậu còn chưa tra được thành tích mà, cậu đừng vui mừng quá sớm ha, dù cậu thi 650, điểm cần trúng tuyển là 680, 690 lận, cậu chưa thi đậu đâu."

Tần Chung Việt không tiếp tục cãi cọ với anh ta nữa, trực tiếp cúp máy rồi ngồi vào máy tính bên cạnh tiếp tục đăng nhập trang web tra điểm.

Lúc này điện thoại hắn lại vang lên, hắn cầm lên thì thấy là anh Khải Kỳ, hắn bắt máy, âm thanh vui sướng của anh Khải Kỳ truyền đến từ phía bên kia, "Chung Việt à, bạn học kia của em bây giờ có rảnh không? Muốn nhận phỏng vấn không nè?"

Tần Chung Việt: "?"

Hắn nhìn thoáng qua Tạ Trọng Tinh, hỏi: "Anh biết điểm cậu ấy hả?"

Khải Kỳ đáp: "Không phải cái này sáng sớm đã tìm người hỏi rồi à! Không chừng cũng có rất nhiều người vô cùng quan tâm đến thành tích của bạn học nhỏ này đó, làm phỏng vấn cớ sao mà không làm."

Tần Chung Việt buông điện thoại, hỏi Tạ Trọng Tinh, "Cuộc phỏng vấn này cậu nhận không?"

Tạ Trọng Tinh ngẫm nghĩ rồi nói: "Nhận."

Tần Chung Việt đuổi anh Khải Kỳ đi, bèn cảm thán: "Việc này tốt thiệt á, nhân dân cả nước sẽ biết cậu ưu tú như thế nào."

Nói xong còn có chút kiêu ngạo mà ưỡn thẳng ngực, Tạ Trọng Tinh ưu tú như vậy đời trước chính là vợ của hắn!

Tạ Trọng Tinh thấy bộ dáng hắn vui rạo rực như vầy thì nhịn không được nở nụ cười, nhưng tưởng tượng đến Tần Chung Việt còn chưa tra được điểm, lại có chút cười không nổi.

Điện thoại Tần Chung Việt vang lên lần nữa, hắn cúi đầu nhìn thử, là Lê Quân, hắn nhận máy, thuận tiện mở loa ngoài theo thói quen tốt đẹp.

Nhưng mà một câu Lê Quân mở màn trực tiếp đưa hắn ra khỏi nhân thế, "Tần Chung Việt, nghe nói bà mẹ nam kia của cậu thi được thủ khoa tỉnh, này thiệt hay giả vậy?"

Tần Chung Việt: "......"

Khóe miệng tươi cười của Tạ Trọng Tinh dần dần biến mất, bà mẹ nam?

Tác giả có lời muốn nói: Việt nhãi con: Em nghe anh giải thích!! Lợn rừng rít gào.jpg

Tinh Tinh: Ồ, thì ra anh xem tôi là mẹ, tốt lắm, lạnh nhạt.jpg

Ai bảo anh không lựa lời, ai bảo anh không lựa lời!

[ Ý Vị Nhân Sinh chúc mừng năm mới ~ yà hú ~ 2022~ xóa tan nỗi buồn ~ chào đón niềm vui (ˆ▽ˆ❁) ]

Hết chương 53

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK