Trong thể loại kịch Hý Nam* cũ thường có một tử huyệt là quá huênh hoang chuyện mẹ vợ dùng tiền làm " thế lực ", há miệng là tiền, ngậm miệng là tiền, bắt con rể nghèo khó phải có sính lễ.
* – loại hình nghệ thuật sân khấu miền nam, thời xưa
Lại nói, dựa theo tác phong trước sau như một của Quan mẹ, nếu bà làm ra chuyện đó cũng không ngoài dự kiến, mà con bà cũng thường để mẹ mình vướng vào cái trò luẩn quẩn đó. Quan Thục Di dấu một tay với ba mẹ, theo bản năng không phải là cố ý.
Nàng sợ cha mẹ nàng làm khó Tần Tri. Sự thật chứng minh nàng hiểu lầm, giọng Quan mẹ rất chát, nhưng bà không đòi thêm sính lễ.
Sáng tinh mơ, Quan mẹ lại bắt đầu lải nhải, lời nói ào ào không dứt: “Quả Quả, mẹ vốn nghĩ, con gái nhà này tuy không phải rất đẹp, nhưng cũng là nhà có điều kiện. Trước kia con nhỏ thì vô tâm không để gì vào mắt, ba và mẹ nói với nhau, con lớn sẽ gả gần gần, nhìn thấy con thường xuyên, cũng không sợ con chịu thiệt. Người làm cha mẹ, đều muốn gả con cho người làm quan, người làm quan cũng không nên giống trong TV, trong phim, cái gì mà hào môn thế gia, sĩ diện bức người…… Gả cho người như vậy là tìm tội mà ăn, đúng không, thành thật nói xem?”
Quan mẹ kéo tay Quan Thục Di, Quan Thục Di ngơ ngác nhìn lại mẹ. Nói thế nào đây, tâm trạng hơi phức tạp, cảm xúc… có một chút thất vọng, chẳng lẽ nàng thật sự không có kết quả đến vậy?
Quan mẹ chỉ đống đồ xa xỉ trong nhà, “Mắc lắm phải không? Mẹ hỏi rồi, toàn những món đồ quý.”
Quan Thục Di lập tức lắc đầu: “Không bao nhiêu, đều là hàng giá rẻ!”
Quan mẹ khoát tay đầy vẻ trào phúng, châm chọc con: “Mày gạt ông bà già này chuyện Tần Tri, sợ chúng tao đòi thêm sính lễ thằng đó chạy mất sao?”
Quan Thục Di lập tức đỏ mặt, xấu hổ cúi đầu, thật sự là nàng nghĩ như vậy.
Quan mẹ thở dài, buông tay con gái, bà gẩy những sợi tóc trên trán phủ xuống hai hàng lông mày của nàng, lơ đãng suy nghĩ, đến khi những sợi tóc không còn vướng vào mi, mới thở dài: “Mấy thứ trong TV chỉ toàn là lừa bịp người ta, lúc con còn nhỏ mẹ vẫn nói mà. Nhưng con như vậy, mẹ chỉ sợ con bị Tần Tri khinh bỉ, thằng đó cái gì cũng giỏi, tính tình cũng tốt, lại có tiền, mấy cái đó không hẳn đã tốt, lấy nhau rồi con sẽ phải bù đắp nhiều, nếu nó thật sự chỉ là một thằng công nhân đào than thì tốt rồi…… Cả đời nghe lời mày, chỉ biết có mày.”
Quan Thục Di lập tức phản ứng: “Mẹ, sao mẹ lại nói vậy?”
Quan mẹ cười khổ: “Con mẹ sinh, mẹ còn không rõ sao, bề ngoài bình thường, cá tính bình thường, vóc dáng bình thường. Công việc không có, gia thế không có, thật ra mẹ và ba con rất ưng ý Tần Tri…… Chỉ là vì ban đầu nghĩ nó không bằng mày, ba mẹ nghĩ, mắt nó không tốt, nhà bán hoa quả, con vào đó vốn dĩ đứng hơn nó một cái đầu, như vậy cả đời nó phải dỗ con, nghe con. Chỉ cần nó tốt với con, mẹ và ba con có phải chu cấp thêm một ít cũng không sao, người một nhà, nếu sống chung với nhau được thì quá tốt, còn…… Ba mẹ ở trên lầu, lỡ mà có chuyện không hay, ba mẹ có thể lập tức đỡ cho. Nhưng …… Bây giờ người ta hơn mày, Quả Quả, đồng ý với mẹ chuyện này…”
Quan Thục Di ngây dại, những lời từ mẹ nàng nói ra làm lòng nàng, ngoại trừ nỗi xúc động, còn thêm cảm giác nhút nhát: “Mẹ…… Mẹ nói đi.”
“Lấy nhau rồi, đừng có con sớm, nhé? Mẹ lo lắng cả đêm qua, tốt nhất là đừng vội có con, nếu người ta hối hận, con cũng không phải đau lòng vì con mình, nhưng có con rồi thì lại khác. Ít nhất… Có chuyện vẫn có thể tìm một người tốt, không phải vẫn còn nhà sao, cùng lắm cả hai căn cũng được!” Quan mẹ nghiêm nghị, mặt đầy thận trọng.
Tim Quan Thục Di như bị vật gì va vào, nước mắt chảy ra: “Mẹ…… Ai nói chúng con lấy nhau sẽ đi, mẹ suy nghĩ nhiều quá, Tần Tri không phải người như vậy.”
Nhẹ nhàng ôm vai con, Quan mẹ vuốt ve lưng nàng, nói: “Mẹ chỉ sợ, nếu thằng khốn nào không cần con mẹ nữa, mẹ cũng chuẩn bị trước đường lui cho con, nó có tiền, cái gì cũng tốt, lỡ nó chơi bời với mấy đứa con gái dơ bẩn, ly hôn vợ, vậy thì sẽ thế nào, mẹ sợ con mẹ chịu thiệt. Mày cũng thật, ba và mẹ lo lắng đến ngủ cũng không được!”
Quan Thục Di bỗng cảm thấy một nỗi tủi thân kỳ lạ, Tần Tri không thể có con, mẹ nàng lại lo lắng, nàng cũng không thể có con. Nàng yên lặng rơi nước mắt trong lòng mẹ một lúc, rồi đứng lên lau, cười với mẹ: “Mẹ, nhìn mẹ kìa, Tần Tri không phải là người như vậy, con biết mẹ lo lắng vì muốn tốt cho con. Nhưng….. Anh ấy nhất định sẽ đối xử tốt với con.”
“Mẹ cũng chỉ vì quan tâm, mấy người dưới lầu theo ba con nhìn, chắc chắn là cấp dưới của Tần Tri, luôn nói ba mẹ phải đề phòng cái người suýt bị xe đụng ngày hôm qua. Sau này con cũng phải nhớ gần gũi với mấy người bên nhà nó, còn…..” Quan mẹ còn muốn nói, bên ngoài vang lên tiếng đập cửa.
Quan Thục Di vội vàng lau sạch nước mắt đi ra mở cửa, Tần Tri đang đứng ở cửa, mỉm cười: “Bà nội nói muốn đi tất đỏ, em để chỗ nào? Anh tìm không thấy, cũng không biết cặp nào màu hồng.”
“Mẹ em đang ở trong này.” Quan Thục Di sợ anh nói lộ, vội vàng chặn lời anh.
Quan mẹ cũng lau nước mắt, lập tức tươi cười, bà không hay biết, giờ phút này, nụ cười trên mặt bà mang theo sự nịnh bợ đầy vẻ bất đắc dĩ, sự đanh đá cả vú lấp miệng em cũng biến mất, bà cúi đầu không phải vì tiền mà vì muốn con rể đối xử tốt với con bà.
Ngô Gia Dương nói về Tần Tri như cơn lốc thổi vào bầu trời yên tĩnh, đảo lộn tất cả. Anh ta không biết rằng cái mà anh ta gọi là góp một viên gạch xây nhà khiến hai ông bà nhà họ Quan áp lực đến thế nào. Thằng bé “móc than” bình thường đột nhiên biến thành ông chủ lớn, ông chủ lớn lại có một tiểu thư nhà thiên kim bám theo, vậy con gái họ làm sao bây giờ, người ta yêu nhau bảy năm, con gái họ mới quen Tần Tri bảy tháng. Người ta xinh đẹp, gia đình phú quý, nhà mình ngoài mấy căn hộ để ở, lại còn một công ty phế liệu. Ôi…… Lấy cái gì so với họ?
“Tần Tri! Đến đây, mau đến đây ngồi!” Quan mẹ vô cùng thân thiết kéo Tần Tri vào.
Tần Tri cười cười, nghiêng người tránh ra, Quan ba ba chắp tay sau lưng, chậm rãi bước từ phía sau anh vào phòng. Ông lão tìm Tần Tri nói chuyện từ tối qua, không biết Tần Tri nói chuyện gì. Lúc này, mặt Quan ba ba đầy vẻ đắc ý. Cười tủm tỉm, cả gương mặt bừng sáng, đầy dễ chịu.