Lòng Quan Thục Di như nhuyễn ra, bước vào phòng trẻ sơ sinh ở lầu hai, nước mắt của nàng không kìm nổi. Những đứa trẻ được chăm sóc tốt, thật sự tốt, nhưng nàng vẫn cảm thấy một nỗi khổ sở nói không nên lời.
Bên trong khá ấm áp, bọn trẻ ăn mặc rất sạch sẽ, được xếp nằm trên giường gỗ, có ngủ, có đùa, có khóc. Cô trông trẻ vội vàng qua lại, miệng dỗ dành, mỗi bước đi lại đọc tên từng đứa bé cho Quan Thục Di.
Không đứa bé nào lành lặn.
Không cách nào hình dung được nỗi bi ai lớn đến thế. Sự bi ai tập trung trong căn phòng này, không thể dùng từ ngữ đặc biệt hay xúc động nào để miêu tả, đó là sự bi thảm tự bộc lộ, không có chỗ bám víu, không thể nắm bắt, là nỗi đau hư không, mạnh mẽ níu lấy hai túi nước trên mắt Quan Thục Di, dày vò.
Những đứa trẻ đều được sinh ra từ tử cung ấm áp của người mẹ, có lẽ, khi mẹ chúng sinh chúng ra, đã từng trăm vạn lần chờ đợi, nhưng, bởi vì không trọn vẹn, đảo mắt, chúng lại bị vứt bỏ.
Sau khi bị vứt bỏ, chúng được nhà nước tập trung ở chỗ này, trong căn phòng này, cùng sống, cùng sinh hoạt trong sự mỏi mòn vô hạn. Thế giới không biết chúng, chúng cũng không biết thế giới. Không có ai vì sự cô độc hay bất lực mà phân xử, không có ai có trách nhiệm với cuộc đời của chúng.
Quan Thục Di không thể hiểu, cũng không có thể lý giải. Vì sao 10 tháng mang nặng đẻ đau, nói bỏ là lập tức ném xuống? Nàng muốn ôm những đứa trẻ này, muốn ôm từng đứa một trong căn phòng này.
“Hay chị đừng bế nữa. Chị ăn mặc sạch sẽ, lỡ có đứa nào tè lên áo chị……” Anh Quách cười nói, tay đã nhanh nhẹn thay tã cho bảy tám đứa bé trong nháy mắt.
Quan Thục Di khịt mũi, muốn nói, lại không mở miệng được. Trong phòng có điều hoà, bầu không khí hơi ẩm ướt, nhưng, cũng có một chút hương vị của sự chết chóc…… Cả đời nàng, lần đầu tiên ngửi thấy mùi nước tiểu nồng đậm như vậy, mùi khai trộn lẫn với mùi phấn rôm vây khắp người nàng. Cũng phải, hai ba mươi đứa bé chen chúc trong một căn phòng, dù dọn dẹp thế nào cũng không thể thật sạch sẽ?
Quan Thục Di cúi người, sờ nhẹ vào một cái cằm của một đứa bé múp míp nằm trên một chiếc giường nhỏ lớn bằng người nàng, thằng bé lập tức hé miệng cười khanh khách.
“Nó tên là Ích Ích, đáng yêu không? Thằng nhóc rất hăng hái, ai sờ cũng cười.” Anh Quách lại gần giải thích.
“Nó làm sao vậy?” Quan Thục Di hơi nghẹn ngào. Một đứa trẻ đáng yêu thông minh như vậy, cuối cùng đã phạm sai lầm gì để bị bỏ lại nơi này.
“Ôi, Ích Ích của chúng tôi không cao được, cả đời chỉ có thể một con búp bê không thể lớn!” Anh Quách lại gần ôm thằng bé, đu đưa ru vài cái, thả trở lại giường.
Nghe tiếng cười của thằng bé, Quan Thục Di chảy nước mắt.
“Chị nhạy cảm quá, mới vào phòng thứ nhất, chẳng lẽ chị muốn khóc đến lầu 5?” Anh Quách rứt một miếng giấy trong cuộn giấy vệ sinh, kéo xuống đưa cho Quan Thục Di.
Quan Thục Di lau nước mũi, miệng lầm bầm cái gì đó. Bên kia, cô trông trẻ đi tới vỗ vai nàng, tiếp tục làm công việc của mình.
Phòng thứ hai, phòng thứ ba, bọn trẻ cũng như vậy, bởi vì không trọn vẹn, cho nên phải vào đây.
Quan Thục Di đến từng phòng một theo chân anh Quách. Nàng khóc quá nhiều, anh Quách đành phải dừng lại, cùng đứng với nàng ở hành lang chờ nàng khóc xong.
“Thật ra chị không phải khóc, thật đấy, bọn chúng vui rất nhanh. Con nít mà, không biết bi thương, không biết yêu là gì thì sẽ không bi thương. So với những đứa trẻ nhỏ, những đứa lớn hơn mới đáng thương. Cái gì cũng biết, cái gì cũng hiểu, biết có ba mẹ, biết có thân tình, biết thế giới rộng lớn thế nào, biết được ôm thì rất dễ chịu, đảo mắt, lại bị quăng đến đây, đó mới là bi thương? Như Lệ Lệ…… Hay tôi.”
Quan Thục Di ngừng khóc, kinh ngạc ngẩng đầu. Anh Quách cười cười tỏ ý không sao, vén ống quần. Quan Thục Di lúc này mới kinh ngạc nhận ra, hai chân anh Quách một bên thô nhám, một bên mềm như không xương.
“Anh…… Cũng là cô nhi?”
“Đúng vậy, tôi lớn lên ở đây.”
Quan Thục Di nhìn chân anh ta, hai cái chân không giống nhau bị che dưới hai ống quần, nếu không nhắc tới thì không thể nhìn ra.
“Thế này đâu phải là dị tật gì đâu, sao lại như thế?” Quan Thục Di tức giận.
Lại đưa cho Quan Thục Di một miếng giấy, anh Quách cười rất tươi, vẻ mặt như không hề để ý.
“Có lẽ họ thích những đứa trẻ toàn vẹn. Cái gì cũng vậy, xuất phát đều như nhau. Những đứa trẻ tàn tật cũng chẳng thuận lợi hơn, một lần phiền lụy là cả đời. Có lẽ lúc đầu bọn họ sẽ khóc, tôi nghĩ vậy, nhất định sẽ khóc, nhưng sau khi khóc xong bọn họ thế nào, tôi không biết.”
Quan Thục Di giật nhẹ giấy vệ sinh, ngoái nhìn xuống dưới: “Chồng tôi, anh ấy bị mù màu, cho nên…… Cũng bị vứt bỏ.”
“Nhìn tình hình anh chị, sống được đã là không tệ?”
“Nhưng anh ấy không thể có con, còn tôi thì muốn.”
“Bệnh mù màu di truyền phải không? Anh ấy không sai.”
“Ừ, là di truyền. Nhưng nếu là con gái thì sao? Con gái sẽ không bị bệnh.”
Quan Thục Di giải thích, giải thích cho người đàn ông xa lạ, cũng là giải thích cho chính bản thân nàng.
Anh Quách nghĩ ngợi, rút từ trong túi ra một điếu thuốc, cả một cái bật lửa đưa cho Quan Thục Di. Quan Thục Di kinh ngạc nhìn anh ta.
“Không phải bảo chị hút, chị nhắm mắt, rồi hãy đốt thuốc.”
Quan Thục Di cầm điếu thuốc, khép mắt, sờ soạng cái bật lửa. Đốm lửa lay động hai bên tay nàng, dời qua dời lại, đốt nóng vài thứ, nhưng nàng tìm không thấy phần đầu của điếu thuốc để mồi lửa. Không thể châm lửa cho điếu thuốc lá, nàng đành phải mở mắt nhìn.
Anh Quách nhận lại bật lửa và thuốc lá, nói: “Thế giới này là thế giới của những người toàn vẹn, mọi đồ vật đều căn cứ theo những người mà thân thể và tinh thần toàn vẹn phát minh sáng tạo ra. Một thứ đối với chị mà nói rất đơn giản, đối với người mù mà nói, lại rất khó để làm. Chồng chị có lẽ là vì đã trải qua quá nhiều khổ sở, sợ con mình sau này sẽ phải tủi nhục, sợ con lại phải gánh chịu những nỗi khổ sở trong lòng anh ấy. Có lẽ chị có thể lý giải được. Chị xem, chỗ chúng tôi cũng có vài đứa sau khi phẫu thuật đưa về nhà, vẫn có thể phụng dưỡng người già lo chuyện ma chay, cũng có thể yêu thương chị, cho dù không phải con ruột.”
Quan Thục Di không nói, lại theo bản năng vuốt ve bụng nàng – Kinh nguyệt của nàng tháng này chưa thấy tới.
Anh Quách nhìn cử chỉ của nàng, suy nghĩ rồi hỏi: “Chồng chị bị bỏ rơi năm bao nhiêu tuổi?”
“Trên dưới sáu tuổi. Chúng tôi lớn lên cùng nhau, mẹ tôi có nói với tôi, khi đó, chuyện này huyên náo cả một con phố, có điều…… Ông bà anh ấy đối xử với anh ấy rất tốt, cái gì cũng vì anh ấy.”
Chỉ vào một chiếc ghế nằm ở hành lang, Quan Thục Di và anh Quách qua đó ngồi xuống. Trong bụng Quan Thục Di có quá nhiều lời không có ai để nói, đến mức cơ hồ nàng sẽ sụp đổ. Mấy ngày nay, mỗi ngày nàng đều bồn chồn, mỗi khi nảy sinh một ít tình huống tương tự, phải chạy vào WC, mỗi một lần nàng thất vọng lại càng bất an.
Hành lang đã có vài đứa trẻ chạy tới. Có lẽ là bị kẹo của Lệ Lệ hấp dẫn, chúng nhanh chóng từ lầu 3 chạy xuống, ùa đến trước mặt Quan Thục Di. Chúng không nói tiếng nào, nhìn nàng. Những đứa trẻ khi chạy cũng không ồn ào, chỉ im lặng chạy.
“Buổi sáng không phải vừa phát táo và bánh bích quy sao?” Anh Quách ngồi xổm xuống hỏi chúng.
Quan Thục Di sờ túi, vội vàng đứng lên chạy xuống lầu. Không lâu sau, người lái xe ôm mấy thùng đồ ăn, đi theo nàng lên lầu.
Anh Quách ngăn Quan Thục Di – đang muốn phát quà. Anh ta mở ra một hộp kẹo, chỉ lấy một nắm, sau đó đặt vào tay một đứa trẻ một viên. Đứa bé đầy vẻ thoả mãn lẩn đi, cũng không đòi thêm. Bọn chúng đồng loạt chạy đến cầu thang thì dừng lại, ngồi trước cầu nhìn qua, không nhìn Quan Thục Di, chỉ nhìn chằm chằm hộp kẹo.
“Từng đứa bé, thân thể không đồng đều, vài đứa vừa thay răng, răng cũng không tốt lắm, còn mọc dài nữa lại càng không ổn.” Anh Quách đùa, lại cầm kẹo vào một căn phòng, còn khóa cửa ngoài.
Anh ta nhìn thấy vẻ mặt Quan Thục Di không vui, đành phải nói thêm: “Chị cho quà nhiều, chúng tôi cám ơn, nhưng đối với chúng tôi, thật sự là không thể ngày nào cũng phải chiều theo từng đứa như vậy. Vả lại, trong viện đã có quy định, trừ cơm canh là những thứ thiết yếu, buổi sáng buổi chiều chỉ có thể thêm cơm. Thích thì cho, cho sẽ lại đòi hỏi, lại không thể như cũ. Chị xem, một cô trông trẻ của chúng tôi phải chăm sóc hơn hai mươi đứa, nếu từng cô đều chiều chuộng bọn trẻ không hạn chế như ở những nhà bình thường, điều đó là không thể. Họ phải làm theo quy định, chỉ cam đoan những đứa trẻ này khỏe mạnh, còn sống là được. Kẹo của chị cũng được, nhưng chị cho xong rồi đi, chị đi rồi, còn có thể quay lại sao? Dù có, có thể một năm đến vài lần không? Đừng tùy tiện gieo hy vọng …… A, xin lỗi, tôi nói quá lời.”
Quan Thục Di im lặng trong chốc lát, đứng lên, lấy tiền từ túi đặt vào tay anh Quách. Nàng hết sức chân thành, thận trọng nói: “Tôi sẽ quay lại, không dám cam đoan, nhưng tôi sẽ trở lại, đến nhìn, đến làm một vài nghĩa vụ có thể làm. Thật sự cám ơn anh. Anh khiến tôi hiểu trách nhiệm nếu so với một chữ yêu đơn giản còn nặng nề hơn nhiều. Tôi chỉ biết lý thuyết ở trường lớp, nhưng tôi đã hiểu được. Cám ơn anh.”
Anh Quách cười cười, rút ra một quyển biên lai, nói nghiêm túc: “Tôi viết cho chị một tấm biên lai, năm sau, chị lại đến một lần, bổ sung giấy tờ. Chị nhớ ghi lại địa chỉ của chị, đừng làm anh hùng vô danh, phải kêu bọn họ viết một bản tin, tốt nhất là báo chí, dù chỉ là giả tạo. Để có được nhiều người như hai người, chị nên nói thật hay vào!”
Quan Thục Di từ đầu đến cuối chỉ xấu hổ.