Vừa nghe nhắc đến ba mẹ đã khuất, mặt Ám Nguyệt đanh lại, ánh mắt sắc lẹm nhìn thẳng vào Michael Edward.
“Có ý gì?”
Michael Edward ra hiệu cho thuộc hạ của hắn đưa qua cho cô một sấp ảnh chụp.
“Hàn tiểu thư là người thông minh, cô xem xong tự khắc sẽ hiểu.”
Ám Nguyệt lật từng tấm ảnh, Bạch Phong cũng ngó vào nhìn. Vừa lật đến sấp thứ ba, sắc mặt Bạch Phong có chút khác thường. Còn Ám Nguyệt như không tin vào mắt mình.
Trong tấm ảnh chụp trên nền trời đen mịt có hai chiếc máy bay rồi bỗng một chiếc bốc cháy.
Sau đó là hiện trường máy bay của ba mẹ cô gặp nạn, kì lạ thay trong ảnh xuất hiện một lóng lưng quen thuộc.
Càng xem đến những tấm cuối cùng chủ nhân của bóng lưng kia dần lộ diện. Gương mặt ấy chính là Mặc Tiêu Dao.
Sấp ảnh trên tay rơi xuống đất bay loạn xạ, nước mắt lăn dài trên gò má của cô.
Bạch Phong vội nắm lấy hai tay đang lơ lửng giữa không trung của Ám Nguyệt nói: “Ám Nguyệt, đừng nói cô tin hắn đấy nhé?”
Michael Edward phía trên lại cao giọng: “Hàn tiểu thư, ảnh này có phải chỉnh sửa hay không cô phải rõ. Tin hay không thì tùy cô.”
Ám Nguyệt trầm lặng trong giây lát rồi ngẩng mặt lên nhìn sâu vào đôi mắt của Bạch Phong hỏi: “Ngày ba mẹ tôi xảy ra chuyện, các người có mặt tại hiện trường không?”
“Có hay là không?”
Nhìn vào ánh mắt đầy quả quyết ấy của Ám Nguyệt, Bạch Phong thở dài một hơi rồi nói: “Có, nhưng…”
“Đủ rồi, tôi không muốn nghe.” Ám Nguyệt gạt tay Bạch Phong sau đó lùi lại phía sau. Cô gạt nước mắt đang trực rơi xuống, là một người thành thạo công nghệ, sấp ảnh kia có phải qua chỉnh sửa hay không cô đương nhiên nhìn ra. Chỉ là không thể tin được, cô ngàn vạn lần không muốn tin.
Michael Edward lại được phen đắc ý, hắn nói: “Ở bên cạnh kẻ thù đã lâu, đã đến lúc em cần phải quay về rồi Hàn Quyên.”
“Muốn tôi quay về? Trừ phi tôi phải chính tay giết chết kẻ đã hại ba mẹ tôi.” Gương mặt cô trở nên âm u toát ra vẻ căm hận đến tuột cùng.
“Chỉ cần em chịu ở lại bên tôi, tôi sẽ giúp em làm điều đó.” Michael Edward thu toàn bộ biểu cảm của cô vào tầm mắt, hắn rất hài lòng.
“Những lời anh nói là thật?”
“Thậm trí tôi còn có thể trả lại Hàn gia cho em tiếp quản, thế nào?”
“Được.”
“Ám Nguyệt, cô tỉnh táo lại đi, là ai đã cứu cô. Hắn mới chính là kẻ hại chết ba mẹ cô.” Bạch Phong tức đến muốn thổ huyết muốn lao vào lây người cô nhưng bị thuộc hạ của Michael Edward giữ lại.
Ám Nguyệt bỗng bật cười như điên dại: “Cứu tôi? Chẳng phải các người làm vậy là vì muốn xem trò vui? Muốn biến tôi thành thứ tiêu khiển?”
“Ám Nguyệt, tôi nhìn lầm cô rồi. Cô quá ngu ngốc.”
“Phải, tôi ngu nên mới bị các người lừa gạt.”
“Lôi tên này xuống đi, giữ lại cũng vô dụng.” Michael Edward lệnh cho thuộc hạ.
“Khoan đã.”
“Em còn động lòng?” Michael Edward nhíu mày tỏ ý không vui.
“Đương nhiên là không phải, tôi muốn đích thân ra tay.”
“Được, Hàn Quyên em tới đây.” Michael Edward ra hiệu cho cô đến sát bên hắn. Trên bàn đặt rất nhiều vũ khí.
“Tùy em lựa.”
Ám Nguyệt liếc mắt nhìn Bạch Phong sau đó bước tới đên cạnh Michael Edward.
Ám Nguyệt cầm lấy một con dao bén nhất sau đó nhanh tay hất đổ khay vũ khí trên bàn.
Chỉ chờ khoảnh khắc này khi Michael Edward đang cười rất thỏa mãn, Ám Nguyệt bất ngờ xoay người tặng hắn một nhát dao.
Chỉ là tên này phản xạ cũng nhanh, nhát dao trí mạng của cô lại cắm trượt vào vai hắn.
“Con khốn.” Michael Edward đẩy ngã Ám Nguyệt sau đó loạng choạng đứng dậy.
Bạch Phong quật ngã tên đang giữ mình rồi nhặt vội khẩu súng trên sàn bắn chết hai tên đang chuẩn bị nhào đến chỗ Ám Nguyệt.
Ám Nguyệt vẫn không bỏ cuộc, con dao đẫm máu vẫn trong tay, cô đứng dậy lao về phía Michael Edward. Động tác nhanh thoăn thoát khiến hắn vừa phải ôm vết thương vừa né.
“Chẳng phải nói để tao đích thân trả thù sao?”
Bạch Phong vơ vội lấy số vũ khí trên sàn, anh đối phó với một lũ thuộc hạ giúp cô.
Khi nãy trước khi tới cạnh Michael Edward, Ám Nguyệt đã âm thầm trao đổi ánh mắt với Bạch Phong.
Michael Edward chỉ dựa vào mấy tấm ảnh đã muốn dắt mũi cô? Tên này xem thường trí thông minh của cô quá. Dù không biết tại sao Mặc Tiêu Dao lại có mặt ở hiện trường nơi ba mẹ cô xảy ra tai nạn nhưng trực giác mách bảo Mặc Tiêu Dao không phải hung thủ. Mặc dù khi xem mấy tấm ảnh đó cô cũng rất bất ngờ nhưng cô chọn tin tưởng anh, tin anh một cách tuyệt đối.
Thân thủ của Michael Edward cũng không tồi không dễ để hạ gục hắn ta.
Xoẹt một nhát trên gương mặt hắn. Ánh mắt Michael Edward lạnh thêm vài phần.
Đám thuộc hạ của hắn quá đông, một mình Bạch Phong giết được chục tên đã gọi là quá xuất chúng. Anh rất nhanh đã bị vây gọn.
Đoàng…một phát đạn ghim trúng tay Ám Nguyệt, Michael Edward đá văng con dao trên tay cô.
Phía bên dưới có mấy chục khẩu súng đang chĩa vào đầu cả hai.
“Lui xuống, để cho bọn chúng sống thêm một lát.”
Nhận lệnh toàn bộ thuộc hạ thu súng lui ra hai bên, Bạch Phong bị hai tên thuộc hạ khống chế không thể nhúc nhích.
Phía trên Ám Nguyệt cũng bị giữ chặt. Tình thế này quả thật là ngàn cân treo sợ tóc.