“Thưa ngài, đám demon assassin chúng ta phái đi không còn tên nào sống sót. Tín hiệu cuối cùng thu lại được là ở vùng biển Thái Bình Dương.”
Michael Edward hơi khựng lại, hắn gạt tay cô hầu nữ bên cạnh nhíu mày nói: “Tất cả đều bị giết? Không còn kẻ nào sống sót? Lũ vô dụng.” Ly rượu trên bàn bị ném xuống nền đất vang lên tiếng cheng chói tai. Ả hầu nữ sợ tái xanh mặt mày kêu lên một tiếng: “A.” Rồi lùi người về sau.
“Dạ…vâ…vâng.” Tên thuộc hạ cúi đầu run run đáp.
Tên bên cạnh nhanh chóng tiếp lời: “Nhưng đám người đó cũng bị thương tổn khá nặng, tuy lũ demon assassin được phái đi không thể hoàn thành nhiệm vụ nhưng cũng không hẳn là vô dụng. Tên Mặc Tiêu Dao và đám chó săn bên cạnh hắn ta đều thương tích khắp người. Cộng thêm rơi xuống vùng biển Thái Bình Dương e là cũng khó giữa được nửa cái mạng.”
“Hừ, nếu hắn ta dễ chết như vậy thì tao đã không phải ngấm ngầm nuôi quân lâu nay.”
“Chuyện này…”
“Cút, lập tức đem người đến vùng biển Thái Bình Dương, gặp thuyền nào diệt thuyền đó, gặp tàu nào huỷ tàu đó cho tao. Thà giết nhầm còn hơn bỏ sót, bằng mọi giá Mặc Tiêu Dao phải chết.” Michael Edward quát lớn, ánh mắt hắn ta trở nên dữ tợn. Lần này hắn ta lật ván bài ngửa, muốn đuổi cùng giết tận những kẻ hắn cho là ngán đường. Tham vọng của hắn ngày càng trở nên mãnh liệt, đội quân demon assassin của hắn đã dồn gần như tất cả vào phi vụ lần này vì vậy không được phép thất bại. Huống hồ theo trực giác mách bảo Mặc Tiêu Dao đã nhận ra thân phận thật của hắn.
Tên thuộc hạ kia nhanh chóng rời đi. Tên còn lại ngập ngừng báo cáo: “Thưa ngài, đám con dối demon assassin hiện chưa tới hai trăm người. Hay là…hay là chúng ta tạm thời áng binh đợi cơ hội khác.”
“Đợi cơ hội khác? Nực cười.”
“Nhưng…nhưng…”
“Chưa tới hai trăm người thì chúng mày không biết đi bắt thêm à? Chuyện này cũng không linh hoạt được? Một lũ vô dụng ngu xuẩn.”
“Số người chúng ta lừa được và số người bắt đi đã là quá lớn, hiện nay an ninh các nước đang rà doát rất chặt chẽ. Chuyện này không còn được dễ dàng như trước. Mặt khác, các phòng thí nhiệm đã đạt đến quá tải, lượng vắc xin cũng không phải là thứ có sẵn.”
Ánh mắt Michael Edward đục ngầu, hắn như loài ác quỷ ăn thịt uống máu đầy dã man tàn bạo: “Chi thêm 10 tỷ rót tiền vào hệ thống ảo, đám hạ đẳng tham lam đó sẽ tự nộp thân. Như vậy chẳng phải đã bớt đi một mối lo âu?”
“Thuộc hạ ngu dốt, vẫn là ngài anh minh cơ trí.”
“Lệnh đám người ở phòng thí nhiệm nhanh chóng chế tạo thêm vắc xin, nhân lực không đủ thì dùng tiền mời về. Trong thời gian ngắn nhất phải có thêm con rối.”
“Rõ, tôi lập tức đi làm ngay.”
Michael Edward cũng phất tay ra hiệu cho tất cả ra ngoài, căn phòng chỉ còn lại một mình hắn trầm tư, toan tính.
…
Trên con tàu ứng cứu, theo lộ trình phải hai tiếng nữa mới có thể vô bờ. Bạch Phong đã lệnh người của mình chờ sẵn ở đó đề phòng mọi rủi ro.
Ám Nguyệt uống thuốc do Duy Vũ kê xong liền hỏi: “Duy Vũ, lão đại anh ấy sao rồi?”
“Mất máu quá nhiều, nhiễm nước biển nên đã có triệu chứng sốt. Tôi đã cho anh ấy uống thuốc và truyền máu, hiện anh ấy đang nghỉ ngơi tại phòng riêng.”
Nghe vậy, Ám Nguyệt chống tay ngồi dậy định bước xuống giường thì bị Hàn Cẩn Huy giữ lại: “Em định đi đâu?”
“Em qua xem lão đại.”
“Nằm yên cho anh, em cũng vừa mới tỉnh nghỉ ngơi đi.”
Ám Nguyệt nào chịu nghe lời, cô quay qua nói với Duy Vũ: “Duy Vũ đây là anh hai tôi, anh giúp tôi kiểm tra vết thương cho anh ấy. Tôi đi tìm lão đại.” Nói xong liền bước xuống giường xỏ dép rồi chạy đi.
Khi nãy nghe Duy Vũ kể lại, Ám Nguyệt đã cảm thấy tim mình nhói một cái rất đau, giờ tận mắt mình thấy Mặc Tiêu Dao nằm trên giường sắc mặt trắng bệch, cô lại càng cảm thấy chua xót, đau nhói.
Nhẹ nhàng kéo ghế không phát ra tiếng động, Ám Nguyệt khẽ đan từng ngón tay vào tay anh sau đó áp lên má mình. Nước mắt không tự chủ được rơi xuống, cô cứ ngồi mãi như vậy ngắm nhìn anh.
“Lão đại, chặng đường này gian nan quá, em thật không đành lòng nhìn anh bị thương mãi như vậy. Vết thương cũ còn chưa kịp lành, vết thương mới đã xuất hiện. Mọi chuyện đến bao giờ mới kết thúc đây?” Thực ra trong lòng Ám Nguyệt đã có câu trả lời. Người nắm trong tay quyền lực, danh vọng, tiền tài như Mặc Tiêu Dao vốn đã định sẵn không thể sống như người bình thường. Nếu anh đứng trên đỉnh vinh quanh thì sẽ có kẻ muốn kéo anh xuống, nếu anh ngã xuống bùn lầy cũng sẽ có kẻ triệt đường sống. Kẻ thù ở khắp nơi vì vậy những chuyện sinh tử này mãi mãi sẽ không chấm dứt.