Ông cụ Cố đột ngột qua đời, mâu thuẫn giữa nhà con trai cả và con trai thứ hai hoàn toàn bị phơi bày. Người nhà ông hai vô cùng áy náy, định làm “chim cun cút”, dẫu sao ông cụ Cố bị ngất quả thực là vì Cố Quân Dương. Nhưng khi di chúc của ông cụ Cố được công khai, người nhà ông hai hoàn toàn trở mặt, di chúc bất công như thế khiến họ vô cùng oán giận ông cụ Cố rồi cũng cùng oán giận cả nhà anh trai mình.
Trước tang lễ của ông cụ Cố, người nhà ông cả luôn nhẫn nhịn người nhà ông hai chỉ là vì không muốn ông cụ ra đi không thanh thản, càng không muốn nhà họ Cố trở thành câu chuyện cười để người ta bàn tán. Dù rằng họ làm vậy cũng chẳng có tác dụng gì, bởi bây giờ tất cả mọi người đều biết rõ hai nhà đã trở mặt với nhau rồi.
Những người bên ngoài cũng ôm tâm lý hóng chuyện xem trò với biến cố của nhà họ Cố. Về việc ông cụ Cố tức chết vì Cố Quân Dương, bên ngoài có những ý kiến khác nhau. Cố Quân Dương chắc chắn bất bình vì biết chuyện di chúc, đi tìm ông cụ Cố, đâu biết được ông cụ Cố sẽ tức đến mức xuất huyết não chứ? Cố Quân Dương cũng đâu cố ý, có ai gặp phải chuyện như thế mà không tức giận? Huống hồ mấy năm trước, Cố Quân Dương đã đánh đổi nhiều như thế vì công ty, Cố Thanh Dật là một kẻ đến sau dựa vào đâu mà có được nhiều như thế?
…
Bên ngoài nhao nhao cả lên, Cố Thanh Dật ngồi trên nền căn phòng của ông cụ Cố, ngồi từ sáng đến tối. Hai ông bà nhà họ Cố thấy anh như vậy thì cũng chỉ có thể thở dài. Mọi người đều biết tình cảm giữa anh và ông cụ Cố là tốt nhất, ông cụ đột ngột qua đời chắc chắn gây ra đả kích sâu sắc nhất với anh.
Đới Mộng Từ đẩy cửa phòng ra, bật đèn, nhìn Cố Thanh Dật đang ngồi trên nền, lòng đau nhói, nước mắt thoáng chốc rơi xuống. “Thanh Dật…”
Cố Thanh Dật không nhìn cô, chậm rãi hút thuốc, nhả ra một luồng khói. “Mỗi lần anh hút thuốc bị ông nội nhìn thấy, ông đều sẽ nói ‘Người trẻ tuổi hút thuốc ít thôi’. Lần nào anh cũng thờ ơ trả lời ông ‘Nếu những ai hút thuốc là người trẻ tuổi, vậy cháu phải hút cả đời, thế thì cả đời này cháu đều trẻ’. Lần nào trông ông nội cũng đều bất lực… Nhưng mà bây giờ, không còn ai nói với anh như thế nữa rồi…”
Đới Mộng Từ bước từng bước đến gần anh rồi ngồi xổm xuống. “Anh đừng như vậy… Nếu ông nội nhìn thấy ông nhất định sẽ buồn, anh cũng không muốn ông nội buồn, đúng không…”
Cố Thanh Dật cười buồn bã, nhìn điếu thuốc kẹp giữa ngón tay mình. “Mọi người đều nói Cố Quân Dương vì bất mãn với di chúc nên mới tìm ông nội nói chuyện… Thực ra từ trước đến giờ anh chưa từng muốn tranh giành gì với Cố Quân Dương, di chúc của ông nội là gì anh không quan tâm, dù sao đó cũng là đồ của ông nội, ông muốn phân chia thế nào là chuyện của ông… À, anh nói như vậy, rõ ràng cực kỳ vô liêm sỉ đúng không? Đã được hời còn ra vẻ ngoan ngoãn, bởi vì là người được lợi nên mới có thể nói như thế…”
“Không, em tin anh, đây là lời thật lòng của anh, cho dù anh ở vào vị trí của Cố Quân Dương, anh cũng sẽ không oán hận ông nội, anh sẽ chỉ cảm thấy ông nội làm thế nhất định có dụng ý và sự sắp xếp của riêng ông.”
Lúc này Cố Thanh Dật mới chậm chạp quay đầu nhìn cô, mắt anh hoe đỏ. “Nếu anh biết sẽ thế này… anh thà không có được bất cứ thứ gì…”
“Chuyện của ông nội là ngoài ý muốn, không liên quan đến anh, anh đừng nhận tất cả vào mình.”
“Vậy thì liên quan đến ai?” Cố Thanh Dật yên lặng mấy giây. “Liên quan đến Cố Quân Dương, anh sẽ không bỏ qua cho anh ta…”
…
Hôn sự giữa nhà họ Cố và nhà họ Đới bị đẩy lùi, Đới Mộng Từ cũng không chủ động nhắc đến chuyện này. Cô biết rõ bây giờ Cố Thanh Dật không có lòng dạ kết hôn, hơn nữa cô đã không gặp anh được mấy ngày rồi. Bây giờ anh gần như đều ở công ty đấu nhau nghiêng trời lệch đất với Cố Quân Dương, công ty nhà họ Cố đã trở thành chiến trường của hai người họ.
Đới Mộng Từ không ngờ rằng vào lúc này, Bạch Y Y lại chủ động hẹn gặp cô. Ban đầu cô chỉ cảm thấy khó hiểu, hoàn toàn không nghĩ ra được Bạch Y Y có lý do gì để gặp mình. Có điều, cô không từ chối.
Đới Mộng Từ vội vã đi gặp Bạch Y Y. Tình cảm cô dành cho Bạch Y Y khá phức tạp. Ban đầu là cảm thông và thương xót, sau khi biết Bạch Y Y không đơn giản, cô có một thứ cảm giác như bị người ta lừa, đồng thời cũng thấy mình hơi ngốc nghếch. Nhưng thân phận của Bạch Y Y rốt cuộc khiến cô không có ác cảm quá nhiều, nếu không cô sẽ không đến gặp Bạch Y Y.
Nơi gặp mặt là một quán trà cách xa trung tâm thành phố, gần núi dọc sông, trên đầu là trời xanh mây trắng, dưới chân là núi xanh nước trong, môi trường này có thể quét sạch cảm xúc ưu phiền trong lòng để trở nên an nhiên. Đới Mộng Từ quan sát xung quanh, nghĩ bụng nhất định phải cùng Cố Thanh Dật đến đây để xoa dịu những phiền não của anh mới được. Sáng tạo từ thiên nhiên mới là ma thuật thực sự.
Bạch Y Y đợi ở đó, nhìn Đới Mộng Từ đi về phía mình.
Đới Mộng Từ cười với Bạch Y Y ở khoảng cách mấy bước chân. “Chỗ này tốt thật đấy.”
“Nơi này có tốt hay không không quan trọng, mấu chốt là tâm trạng của cô có tốt hay không.”
Đới Mộng Từ đi qua ngồi xuống, trông có vẻ ngờ vực. “Tôi không ngờ chị lại hẹn gặp tôi.”
“Cô nghĩ sao tôi lại hẹn cô?”
Đới Mộng Từ lắc đầu, song trong lòng lại có phán đoán. Bạch Y Y đến tìm mình lẽ nào là vì chị ấy chuẩn bị ly hôn với Cố Quân Dương, nhưng lại cảm thấy ly hôn khó khăn, vì thế đến tìm mình nhờ giúp đỡ? Nhà họ Đới quả thực có mấy văn phòng và mấy luật sư tiếng tăm lừng lẫy…
Bạch Y Y cười nhạt, ngón tay khẽ gõ bên mép bàn trà. Động tác này khiến Đới Mộng Từ vô cớ trở nên căng thẳng. Đới Mộng Từ nghiêm túc quan sát người phụ nữ trước mặt, phải thừa nhận người phụ nữ này mang lại cho người khác cảm giác nguy hiểm. Nếu như ví dung mạo của phụ nữ với vũ khí, vậy thì khuôn mặt này của Bạch Y Y có sức sát thương rất lớn. Chỉ là vì Bạch Y Y đã kết hôn nên mới khiến cô quên đi điều này mà thôi.
“Cố Thanh Dật từng đề cập với cô chưa?”
Con ngươi của Đới Mộng Từ chợt trợn to, lòng cô thoáng thấp thỏm, khóe miệng hơi run run. Cô muốn nói điều gì đó, cuối cùng chỉ mím môi, khẽ lắc đầu. “Đề cập” này với “đề cập” mà Bạch Y Y nói chắc chắn không giống nhau.
Bạch Y Y chăm chú nhìn Đới Mộng Từ, dường như đã có được đáp án từ nét mặt của đối phương. “Tôi đoán cũng phải thôi, anh ấy là người kiêu ngạo như thế…”
“Rốt cuộc chị muốn nói gì?”
“Tôi là mối tình đầu của Cố Thanh Dật…”
Cả người Đới Mộng Từ căng cứng, cô lắng nghe Bạch Y Y kể chuyện về “hai người họ”. Bạch Y Y vô tình biết được sự yêu chiều của ông cụ Cố với Cố Thanh Dật nên bắt đầu tiến hành một kế hoạch liên hoàn: chuyển trường, đấu thành tích, giả vờ đáng thương, cuối cùng thành công lừa đi trái tim Cố Thanh Dật, sau đó đặt trái tim đó trước mặt ông cụ Cố, bán lấy một cái giá tốt.
Tay Đới Mộng Từ nắm chặt ghế, nét mặt cô nhẫn nhịn, cuối cùng cô không nhịn được. “Sao chị có thể đối xử với anh ấy như thế?”
Chỉ cần nghĩ đến việc Cố Thanh Dật khi ấy rung động, lần đầu tiên thích một người, đón nhận một người, trái tim đầy ắp ảo tưởng với tình yêu đó bị người trước mắt này nghiền nát, Đới Mộng Từ đã đau nhói lòng. Có điều, sự giáo dục mà cô được nhận và thấm nhuần vào tận xương cốt đã khống chế để cô không trở nên điên cuồng mà thôi.
Khóe miệng Bạch Y Y khẽ nhướng lên cười nhạo. “Cô Đới, đây không phải mục đích tôi hẹn gặp cô hôm nay.”
“Thế chị muốn làm gì?”
“Tôi chỉ cảm thấy cô nhất thiết phải biết những chuyện này, biết từ miệng một đương sự là tôi sẽ chuẩn xác và chân thực hơn biết từ miệng người khác.”
“Chị sẽ có lòng tốt nói cho tôi biết những chuyện này ư?”
Bạch Y Y cười. “Ừm, quả thực không có lòng tốt. Tình trạng bây giờ của Cố Quân Dương và tôi, cô cũng biết rồi đấy. Trước đây lúc ông nội chưa gặp chuyện, anh ta cố ý sỉ nhục tôi trước mặt bọn cô, muốn khiến tôi ghê tởm anh ta rồi coi Cố Thanh Dật thành chiếc thuyền cứu sinh, cũng khiến Cố Thanh Dật dâng lên niềm thương xót với tôi, sau đó hai bọn tôi tiếp tục tiền duyên, từ đó phá hoại cuộc liên hôn giữa nhà họ Cố và nhà họ Đới. Có lẽ anh ta không hiểu tôi, cũng không hiểu Cố Thanh Dật. Bây giờ ông nội gặp chuyện, di chúc đã định, tuy tôi không biết liệu anh ta có tiếp tục kế sách vô vị này không, nhưng để phòng ngộ nhỡ, tôi cảm thấy vẫn nên cho cô biết những chuyện này thì tốt hơn. Nếu không, cô biết được những chuyện này từ chỗ người khác rồi bắt đầu hoài nghi thì chẳng phải sẽ như ý muốn của anh ta hay sao… Cố Quân Dương và Cố Thanh Dật giày vò nhau thế nào không liên quan đến tôi, nhưng không thể lợi dụng tôi làm gì, mà tôi càng không muốn sa vào rắc rối và nguy hiểm vì những chuyện này.”
“Cho nên chị tìm tôi là để tự rút thân ra ngoài?”
“Có thể nói như vậy.”
Đới Mộng Từ nghĩ đến tất cả những gì Cố Thanh Dật đã trải qua thì bèn khó chịu, cũng chẳng có bất cứ thiện cảm gì với người đã lừa gạt Cố Thanh Dật này. “Chị không cảm thấy mình quá ích kỷ và vô tình ư?”
Bạch Y Y nhíu mày. “Cô Đới, khi hẹn hò với Cố Thanh Dật tôi có mục đích khác, ông nội trả tiền, tôi nhận tiền, hai bên sòng phẳng, tôi cảm thấy tôi rất có đạo đức nghề nghiệp. Cố Quân Dương đối xử với tôi thế nào cô cũng biết rõ, chuyện của cánh đàn ông tôi không nhúng tay vào, cũng không muốn bị cuốn vào trong đó, tôi sai chỗ nào sao? Tôi còn tưởng cô sẽ cảm kích tôi nữa cơ đấy, dù sao tôi cũng không lợi dụng sự thương xót của cô để làm gì… Huống hồ, không có vố lừa của tôi khi đó, đến lượt cô trở thành vợ sắp cưới của Cố Thanh Dật như bây giờ chắc?”
“Chị…”
“Lời muốn nói tôi đã nói hết rồi, mấy người tự giải quyết cho tốt, tôi chỉ muốn làm người ngoài cuộc thôi.”
Bạch Y Y rời đi, Đới Mộng Từ tức đến mức cả người run rẩy. Sao lại có loại người như vậy chứ, chị ta nói cho mình biết tất cả không phải vì thật sự sợ mình bị người ta lợi dụng mà chỉ sợ bản thân chị ta bị liên lụy mà thôi.
Cô uống tách trà trên bàn, nước trà lạnh ngắt tiến vào cổ họng, cô mới cảm thấy tâm trạng bình tĩnh hơn.
Cô bắt đầu nghĩ đến phản ứng của Cố Thanh Dật khi nhắc tới Bạch Y Y – châm chọc và có ẩn ý sâu xa, anh đã biết được bộ mặt thật của Bạch Y Y rồi đúng không?
Cô láng máng cảm thấy mình đã bỏ sót gì đó, nghĩ một lúc lâu, cuối cùng cũng hiểu ra. Khi cô gặp Cố Thanh Dật, anh quả thực đang ở vào lúc tăm tối nhất cuộc đời, Bạch Y Y không chỉ lừa anh mà còn kết hôn với anh họ anh, chỉ cần Bạch Y Y suy nghĩ một chút ít đến anh thì sẽ không làm ra việc như thế…
Cố Thanh Dật khi ấy rốt cuộc đau khổ đến mức nào? Mối tình thất bại đó rốt cuộc làm anh tổn thương sâu sắc biết bao nhiêu? Đới Mộng Từ hoàn toàn không dám nghĩ sâu xa thêm. Người như Cố Thanh Dật, lần đầu tiên rung động cũng là lần đầu tiên bị tổn thương triệt để, sự kiêu ngạo, tự tin của anh hoàn toàn sụp đổ, kể từ đó, trái tim anh dựng lên một bức tường cao, không ai có cách nào vượt qua được.
Cuối cùng cô đã hiểu vì sao mình lại cảm thấy giữa mình và anh có một bức tường vô hình rồi. Đó là sự tự vệ của anh, sự tự vệ sau khi bị người anh yêu thương và tin tưởng nhất làm tổn thương.
…
Đới Mộng Từ không ngờ rằng chuyện này chưa kết thúc. Sau khi cô về nhà, ánh mắt chú thím nhìn cô toát ra vẻ hả hê, cô cực kỳ khó hiểu. Ánh mắt chị họ nhìn cô còn phức tạp hơn, có chút chế giễu và kh/oái cảm như thể đã trả được món thù lớn.
Từ chỗ mẹ, cô biết được toàn bộ. Có tin đồn truyền ra rằng sở dĩ Cố Quân Dương đối phó Cố Thanh Dật hoàn toàn vì Cố Thanh Dật léng phéng với vợ của Cố Quân Dương, Cố Quân Dương bị người ta cắm sừng, đương nhiên không chịu bỏ qua.
Đới Mộng Từ cảm thấy hơi buồn cười, cô mới biết được chút chuyện quá khứ từ chỗ Bạch Y Y, bây giờ lại nghe thấy tin đồn như vậy, cũng không biết Bạch Y Y nghe thấy tin đồn đó mới đến tìm mình hay là chị ta đã dự liệu trước được nữa.
Đới Mộng Từ thiên về phía Bạch Y Y đã dự đoán được hơn. Dẫu sao Bạch Y Y cũng có thể lừa Cố Thanh Dật quay mòng mòng trong chuyện tình cảm, vậy thì Bạch Y Y sẽ không phải là một người dễ đối phó.
oOo
Khu biệt thự nhà họ Cố ngày nào cũng gà bay chó nhảy. Trong di chúc, ông cụ Cố chia khu nhà cho ba cậu con trai, cưỡng chế yêu cầu rằng biệt thự chỉ được ở chứ không được bán. Nhà ông cả và nhà ông hai như nghẹn một cục tức, không ai chịu dọn ra ngoài, ngày nào cũng sống chung nhà, ngày nào cũng tranh chấp đủ kiểu, từ tiền lương của người làm đến các món ăn mỗi ngày, đủ loại chuyện vặt vãnh đều có thể trở thành nguyên do để họ cãi nhau. Khi tin đồn về Cố Thanh Dật và Bạch Y Y truyền ra, thiếu chút nữa hai nhà đã lao vào đánh nhau. Nếu không phải vì nhà cậu con út của ông cụ Cố khuyên can thì đại gia đình nhà họ Cố thật sự sẽ trở thành trò cười của tầng lớp xã hội thượng lưu rồi, ông cụ Cố vừa mất, nhà họ Cố đã tan đàn xẻ nghé.
Hôm nay, hai nhà lại cãi nhau. Nguyên nhân là bà hai nhà họ Cố chỉ chó mắng mèo, mắng Cố Thanh Dật lòng lang dạ sói, ngay cả chị dâu mình cũng đong đưa. Bà cả nhà họ Cố đương nhiên không chịu yếu thế, sau khi nghe thấy tin Bạch Y Y đệ đơn ly hôn ra tòa thì trăm phương nghìn kế nghe ngóng, rồi bà hay tin Bạch Y Y đã đến tổ chức giám định thương tật chuyên nghiệp làm giám định và đang liên hệ để ly hôn, cô nhiều lần bị Cố Quân Dương vô ý hoặc cố tình hành hung, thậm chí bị đánh cho sảy thai, chứng cứ đã nộp và có tin tức rồi, bà cả nhà họ Cố tự tin phản kích lại bà hai nhà họ Cố rằng Cố Quân Dương là một tên cầm thú mặt người dạ thú.
Nhà ông hai nghĩ rằng Cố Thanh Dật không chỉ đoạt mất gia nghiệp của Cố Quân Dương mà còn dẫn đến sự đổ vỡ trong cuộc hôn nhân của Cố Quân Dương. Nhà ông cả thì nghĩ rằng Cố Quân Dương độc ác tàn nhẫn, không chỉ hại chết ông cụ Cố mà còn đổ tất cả mọi chuyện lên đầu Cố Thanh Dật, nực cười ở chỗ lại còn đẩy nguyên nhân ly hôn lên người Cố Thanh Dật…
Khi ông cả và ông hai nhà họ Cố trở mặt thành thù, bà cả và bà hai nhà họ Cố đang tranh cãi ầm ĩ thì Cố Quân Dương trở về. Anh ta vừa về, nhà họ Cố đã như bị ấn nút tạm dừng, tất cả mọi người đều nhìn anh ta.
Cố Quân Dương bước từng bước về phía bà cả nhà họ Cố, khiến bà lùi về sau theo bản năng.
“Cậu muốn làm gì?” Bà cả quả thực bị hù sợ. Thằng này thủ đoạn ác độc như thế, ai biết được nó sẽ làm gì.
“Bác gái, hình như bác không tin con trai bác và vợ cháu có tư tình, xem ra bác thật sự không đủ quan tâm cậu ta rồi.”
Bà cả hừ lạnh một tiếng, nỗi sợ hãi vừa rồi tiêu tan chẳng thấy đâu nữa, lại còn dám vu oan cho con trai bà, bà tuyệt đối không để thằng này được đắc ý đâu. “Cố Quân Dương, tôi cũng nhìn cậu lớn lên, vậy mà cậu lại biến thành thế này. Tôi vẫn luôn nghĩ người như bố sao lại bị chọc tức, nhìn thấy điệu bộ của cậu thì tôi đã biết rồi, bố không thể nào tiếp nhận được chuyện cháu nội mình lại là một tên cầm thú.”
Bà hai nhà họ Cố muốn xông lên, Cố Quân Dương khoát tay, bảo mẹ mình lùi về sau. Anh ta cười nhìn bà cả. “Không phải ông nội bị cháu chọc tức, mà là bị Cố Thanh Dật chọc tức. Bạch Y Y là mối tình đầu của Cố Thanh Dật, năm đó hai người họ yêu nhau, ông nội trăm phương nghìn kế khiến họ chia tay, nhưng mà tình cờ rằng cháu lại lấy Bạch Y Y, cháu phát hiện ra mối quan hệ giữa họ, bảo Bạch Y Y đoạn tuyệt quan hệ với Cố Thanh Dật, song cô ta lại coi cháu như không khí, cháu tức lên mới ra tay đánh cô ta. Nhưng cháu không ngờ rằng cô ta lại vin vào chuyện đó để khóc lóc kể lể với Cố Thanh Dật rằng cuộc hôn nhân của cô ta không hạnh phúc, rồi tình cũ lại cháy với Cố Thanh Dật. Hai người đó một người là em trai cháu, một người là vợ cháu mà lại làm ra chuyện như thế, cháu hết cách nên bèn tìm ông để bàn bạc, không ngờ rằng ông lại tức đến mức xuất huyết não…”
“Mày nói câu nào cũng vớ vẩn hết, mày nuôi tình nhân ở bên ngoài, Bạch Y Y bất mãn với hành vi của mày, mày bèn tay đấm chân đá, thế mà lại còn đổ lên người con trai tao…”
“Bác gái, những gì cháu nói đều là thật. Nếu bác không tin thì có thể đi điều tra, cháu tin rằng thám tử tư nhất định có thể điều tra ra… Nếu không phải vì bị hai người đó làm tổn thương sâu sắc như thế, sao cháu lại uống say rồi làm ra…”
“Cút, mày ít đổ oan cho con trai tao thôi.”
…
Sau trận tranh cãi này, Cố Quân Dương nhìn tin nhắn gửi đến di động, cười thâm thúy. Anh ta ngẩng đầu nhìn bác cả và bác gái đang tức đến mức mặt đỏ phừng phừng của mình. “Cháu biết các bác sẽ không muốn tin vào sự thực này, mắt thấy là thật tai nghe là giả, các bác cùng cháu đi xem rồi sẽ biết thôi.”
Ông cả và bà cả nhà họ Cố nhìn nhau. Họ không ngốc, Cố Quân Dương nói vậy thì nhất định đã chuẩn bị chứng cứ bất lợi với họ rồi. Họ nghĩ ra điều đó, nhà ông hai đương nhiên cũng nghĩ ra. Nhà ông hai dùng lời nói khó nghe châm chọc nhà ông cả, bức họ cùng đi xem cái gọi là chứng cứ, ai đúng ai sai, bằng chứng sẽ chỉ ra.
Dưới sự dẫn đầu của Cố Quân Dương, người nhà họ Cố ồ ạt xuất phát. Nhà ông ba cũng đi cùng để làm nhân chứng, dẫu sao ân oán giữa hai nhà kia họ vẫn luôn không tham gia.
Điều khiến bà cả nhà họ Cố không ngờ tới chính là Cố Quân Dương còn gọi cả Đới Mộng Từ đi cùng, điều đó khiến sắc mặt bà cực kỳ khó coi. Cố Quân Dương lại giải thích rằng Đới Mộng Từ là vợ sắp cưới của Cố Thanh Dật, đương nhiên có quyền được biết sự thật, dù sao nhà họ Cố bọn họ cũng không thể lừa gạt người ta chứ?
Đới Mộng Từ dành cho bà cả một ánh mắt an ủi. Cô đồng ý đến không phải để xem sự thật gì, mà là nếu Cố Thanh Dật thật sự bị gài bẫy, cô sẽ bày tỏ thái độ rõ ràng rằng từ đầu đến cuối cô luôn tin tưởng anh, cô sẽ không để anh rơi vào thế bất lợi.
oOo
Cố Thanh Dật nhìn bức thư đặt trên bàn làm việc của mình. Không biết là ai đặt bức thư này trên bàn, nhưng nếu bức thư này xuất hiện trước mặt anh thì nhất định không đơn thuần, tin đồn về anh và Bạch Y Y đã bị truyền ra rầm rộ như thế, hơn nữa nội dung bức thư này tương đương với việc phán tội anh…
Tay anh vô thức siết thành nắm. Anh tự nói với mình, người làm chuyện này muốn khiến mình hoảng loạn thôi, sao Bạch Vũ Phàm có thể là con trai anh được? Đừng nói là Bạch Y Y chỉ hoàn toàn lợi dụng anh, chỉ với tính cách của cô, sao cô có thể sinh ra một đứa con như vậy, sao bố mẹ Bạch Y Y lại đồng ý?
Cho nên, tất cả đều là giả!
Cố Quân Dương cố ý khiến anh và Bạch Y Y có dây dưa với nhau để khiến Đới Mộng Từ hiểu lầm, từ đó phá hoại chuyện liên hôn giữa hai nhà, rồi Cố Quân Dương lại đẩy chuyện của ông nội lên đầu anh, anh tự trách và áy náy thì sẽ không đối phó Cố Quân Dương nữa… Đánh một chiêu rất hay.
Anh không muốn suy nghĩ đến chuyện này, cũng không muốn bận tâm, chuyện đã rõ như ban ngày, việc gì phải tốn thời gian bận tâm chứ.
Nhưng khi anh muốn nghiêm túc xem tài liệu này, trong đầu lại chiếu cảnh tượng trong căn nhà hai phòng khách một phòng ngủ ở khu chung cư cũ kỹ đó…
Tiếng máy hút mùi kêu ầm ầm, mùi thức ăn thơm nức mũi lấp đầy căn nhà cũ. Anh khẽ khàng đi vào phòng bếp, nhân lúc cô không chú ý, ôm lấy cô, đổi lấy là một cái lườm của người đẹp.
Ăn cơm, nói cười, xem phim…
Một bộ phim kinh điển đang chiếu, đầu DVD nhấp nháy, nữ chính cởi q.uần áo, nam chính phủ lên người cô ấy. Hai người không ấn nút dừng, cũng không bấm nút tua nhanh, chẳng rõ tự lúc nào, hai người đều đỏ mặt…
Một ngón tay chạm đến đối phương, hai ngón tay, ba ngón tay, hai tay nắm chặt, bốn mắt nhìn nhau, sau đó là nụ hôn thật dài. Hai người bức thiết muốn gần đối phương hơn một chút, lại gần thêm chút nữa, khám phá thế giới chưa từng biết, nếm thử trải nghiệm chưa từng thử bao giờ…
Tuổi trẻ mới lớn, trái cấm mê hoặc, quần áo la liệt, hoàn toàn phá vỡ đường cảnh báo trong thế giới của người trưởng thành.
…
Cố Thanh Dật khẽ day trán, lý trí quay lại nói không thể xảy ra chuyện như thế, nhưng từ lý thuyết thì lại là chuyện có thể xảy ra.
Bây giờ Bạch Vũ Phàm bao nhiêu tuổi? Nghĩ đến số tuổi của cậu bé đó, vậy mà anh bất giác run rẩy. Anh chưa từng nghĩ Bạch Vũ Phàm có thể là con trai mình, bởi dù sao anh cũng có một cô em gái nhỏ như thế.
Có thể không?
Cho dù có thể hay không thì đều cần phải chứng thực. Anh hít sâu một hơi, đứng dậy, đi ra khỏi phòng làm việc.
Vào thang máy xuống thẳng bãi đỗ xe, lấy chìa khóa xe mở cửa, ngồi vào ghế lái, cả quá trình tuần tự. Anh tỉnh táo làm một loạt hành động, nhưng trong não lại chiếu lại cảnh tượng kiều diễm, cơ thể cô thiếu nữ trẻ trung như tấm màn bí mật được vén ra, thu hút anh trầm mê, thậm chí thành tâm gánh vác lời hứa hẹn một đời với đối phương. Cảnh tượng mau chóng biến đổi, thiếu nữ lạnh lùng nói lời vô tình, tựa như diễn viên chuyên nghiệp lập tức thoát khỏi nhân vật trong phim để về với thân phận diễn viên sau khi đạo diễn hô cắt.
Anh giẫm mạnh phanh, xe dừng lại, hai tay anh nắm chặt vô lăng, khóe miệng giương lên nụ cười tự giễu và châm chọc.
Thứ đã có đáp án, vì sao còn phải tìm kiếm đáp án? Biết rõ là người khác cố ý, biết rõ là không thể, vậy mà còn ngu ngốc muốn đi chứng thực.
Phía sau truyền đến tiếng còi, anh hồi hồn, vậy mà mình lại dừng xe ngay giữa đường. Anh tiếp tục lái xe, dừng xe ở chỗ đèn tín hiệu giao thông nơi ngã tư phía trước, mũi tên rẽ trái sáng lên, anh nên lập tức quay về, dừng phán đoán nực cười này lại, em gái anh nhỏ hơn anh mười sáu tuổi, Bạch Y Y có một cậu em trai nhỏ hơn cô hơn mười tám tuổi thì có gì kỳ lạ đâu?
Tay nắm chặt vô lăng, không động đậy, khi đèn xanh phía trước lại sáng, anh cứ thế lái xe…
Xe của Cố Thanh Dật đỗ ở bãi đỗ xe ngoài một trường tiểu học, bởi vì không phải thời gian tan học nên chẳng có mấy chiếc xe đỗ ở đó.
Bảo vệ ngăn anh lại, nghiêm túc ghi chép thông tin về thân phận của anh, hỏi anh tìm ai, con học lớp nào, dặn dò anh đừng đến lớp học tìm con mà hãy đi tìm chủ nhiệm lớp trước.
Sau khi hỏi đường, Cố Thanh Dật tìm đến văn phòng của chủ nhiệm lớp.
Chủ nhiệm lớp là một cô gái rất trẻ, trên người toát ra vẻ thông minh lanh lợi và giàu kinh nghiệm. Cô giáo lật sổ sách gì đó đặt trên bàn rồi mới ngẩng đầu, nhìn Cố Thanh Dật mấy giây, hơi ngờ vực. “Anh đến tìm em Bạch Vũ Phàm ư?”
Cố Thanh Dật gật đầu, nghĩ hẳn vừa rồi lúc bảo vệ kiểm tra danh tính, cô giáo này đã biết đại khái tình huống rồi.
Chủ nhiệm lớp nhướng mày. “Hình như tôi chưa từng gặp anh, xin hỏi anh và em Bạch Vũ Phàm có quan hệ gì?”
Cố Thanh Dật ngẫm nghĩ. “Tôi là anh trai em ấy…”
“Không phải anh em ruột đúng không?” Chủ nhiệm lớp cười, cũng không đợi anh trả lời. “Đi ngang qua nhân tiện đến thăm à? Đừng nhìn tôi như thế, nếu quan hệ giữa anh và em ấy rất thân thiết, sao anh lại không biết em ấy đã được bố mẹ đón đi rồi…”
Cô giáo trẻ tuổi nhíu chặt mày. “Nhà Bạch Vũ Phàm hơi đặc biệt, tuổi tác bố mẹ lớn hơn phụ huynh các em khác, quan niệm cũng rất khác, không phải tôi có ý kiến với gia đình như vậy, chỉ là họ quá vô tâm với việc giáo dục tiểu học cho trẻ. Bây giờ là cuối kỳ, thời gian vô cùng căng thẳng, họ lại không cho con đến trường mà đến một nhà họ hàng nào đó… Tôi thật sự chưa từng gặp chuyện nào như vậy cả, các phụ huynh khác đều cực kỳ sợ con mình học thiếu kiến thức, họ thì hoàn toàn không bận tâm… Khi ấy tôi còn khuyên họ, để đến lúc nghỉ hè rồi đi cũng được, hay ít nhất đợi sau khi thi cuối kỳ xong đã, nhưng họ lại không nghe… Nếu anh gặp họ thì khuyên họ đưa con về lại trường để đi học nhé, chứ bố mẹ dẫn con trốn học là chuyện gì chứ…”
Cố Thanh Dật nghe ra đối phương rất có ý kiến. “Họ báo với cô rằng họ sẽ đưa con đến nhà họ hàng lúc nào?”
“Chắc một tuần rồi đấy…”
“Yêu cầu của họ đột ngột lắm đúng không?”
Cô chủ nhiệm trẻ ngẫm nghĩ. “Hình như rất đột ngột… giống như…”
“Giống như đã xảy ra chuyện gì đó!”
Cô chủ nhiệm trẻ trợn mắt nhìn anh, có vẻ cũng hiểu ra. Phụ huynh đột ngột dẫn con đi như vậy hẳn là vì trong nhà đã xảy ra biến cố gì đó. Có điều cô là cô giáo, có những chuyện không quản lý nổi…
Cố Thanh Dật cười. “Làm phiền cô rồi.”
“Không… không đâu.”
…
Anh đi ra khỏi văn phòng, xuống lầu, đi về phía cổng. Thời gian một tuần, một tuần này tin đồn về anh và Bạch Y Y lan truyền ầm ĩ nhất, bố mẹ cô lại đưa con rời đi…
Là cố ý hay là họ đã thật sự gặp chuyện?
oOo
Cố Thanh Dật ngồi trong xe, tay nắm chặt vô lăng, nhưng lại không khởi động động cơ lái xe đi. Anh biết rõ đã xảy ra chuyện gì đó, nhưng lúc này đầu óc trống rỗng, không biết nên làm gì, không biết nên đi đâu.
Di động vang lên, anh nhìn chiếc di động bị ném trên ghế phó lái, dường như cuối cùng cũng hồi hồn, vươn tay ra cầm lên.
“Sao cậu lại tự dưng muốn điều tra chuyện của chị dâu cậu? Hai người…”
“Điều tra ra chưa?” Anh cắt ngang màn thẩm vấn của đối phương.
Vào lúc nhạy cảm thế này anh lại chủ động điều tra chuyện của Bạch Y Y, người khác thắc mắc là chuyện đương nhiên, chỉ là anh đã không thể nào nghĩ được nhiều như thế nữa.
“Bạch Y Y quả thực đã lùi một năm rồi mới học đại học, sau khi rời khỏi Trường Duệ, học bạ của cô ấy chuyển về trường Minh Trạch, có điều cô ấy không đăng ký tham gia thi đại học… Kỳ lạ ở chỗ giáo viên và bạn học của cô ấy đều nói là cô ấy đã ra nước ngoài du học, nhưng không tra ra được ghi chép về việc cô ấy ra nước ngoài du học…”
Cố Thanh Dật bặm môi, như đang nhẫn nhịn điều gì. “Được, tôi biết rồi.”
“Thanh Dật, bây giờ cậu điều tra về cô ấy… Cho dù có gì đó, cậu cũng phải cố kị đến suy nghĩ của nhà họ Đới đấy…”
“Tôi hiểu, cảm ơn cậu.”
Anh cúp máy, anh biết rất rõ mình đang làm gì.
Bạch Y Y!
Anh hít một hơi nặng nề, tay siết chặt, như nén nhịn và khống chế cõi lòng đang rung chuyển, cuối cùng lái xe đi như chẳng có gợn sóng gì. Anh không gấp gáp đi, vẫn dừng xe khi gặp đèn đỏ rồi tiếp tục đi khi gặp đèn xanh, tựa như không chịu bất cứ ảnh hưởng gì. Nhưng bản thân anh biết, trong cơ thể có một ngọn lửa bốc lên hừng hực, đốt đáy lòng anh gần như cháy rụi, mà kẻ đầu sỏ kia khiến anh cũng muốn cùng thiêu rụi cô.
Khu Bạch Y Y sống rất bình thường, ngoài cổng khu chung cư là một con đường hẹp không dài, miễn cưỡng có thể đi song song hai chiếc xe. Anh nhíu mày không nhẫn nại lúc tiến vào nên bèn lái xe rời đi, đỗ xe ở bãi đất trống trước tòa nhà thương mại nào đó rồi quả quyết xuống xe.
Nhiều năm trước người kia khuấy đảo cuộc đời anh đến mức trời long đất lở, vì sao nhiều năm sau vẫn còn muốn khuấy đảo cả cuộc đời anh.
Vào khu chung cư, vào tòa nhà, vào thang máy, ra khỏi thang máy.
Cơn phẫn nộ không thể bài tiết và nỗi chán nản thúc anh tiến về phía trước. Anh đứng trước cửa căn nhà, gõ cửa rầm rầm.
Một phút sau, cửa mở ra.
Bạch Y Y đứng ở cửa, quan sát người trước mặt với vẻ cảnh giác, không có ý muốn để anh vào nhà một chút nào.
“Anh đến làm gì?” Sắc mặt Bạch Y Y không hề vui vẻ. “Nếu anh đến vì những tin đồn đó thì anh tìm nhầm người rồi, hẳn anh cũng biết rõ kẻ đầu sỏ không phải tôi. Sau này tôi và Cố Quân Dương cũng sẽ không có quan hệ gì nữa, dù anh có muốn dính líu thì hẳn cũng sẽ không đến lượt tôi.”
Cố Thanh Dật nhìn cô mấy giây, đột nhiên cười chế giễu. “Trước thì lấy Cố Quân Dương, rồi lợi dụng mối quan hệ của nhà họ Cố để phát triển công ty, khi công ty đi lên một mạch thì bảo bố cô rút tay, để bản thân cô không chịu bất cứ mối uy hiếp nào, cuối cùng thu thập đầy đủ chứng cứ bạo hành và ngoại tình của Cố Quân Dương để rũ bỏ quan hệ với Cố Quân Dương. Thông minh, có thủ đoạn, còn biết nhẫn nhịn, cô thật sự vẫn giỏi như trước đây.”
Bạch Y Y đã hiểu ra, cũng cười theo. “Hóa ra đến đòi công bằng cho anh trai anh à. Xem ra tin đồn bên ngoài sai rồi. Người ta nói hai anh em anh trở mặt thành kẻ thù không đội trời chung vì tranh giành gia nghiệp, đâu biết được tình cảm của hai anh em anh lại cực kỳ tốt chứ.”
“Thứ gọi là tin đồn thì có thật có giả. Bây giờ không phải người ta đang nói hai chúng ta có tư tình đấy ư? Tuy lan truyền quá đáng, nhưng không phải là tự dưng mà có. Chỉ là có người nói chúng ta không chỉ đơn giản là mối tình đầu mà còn có một đứa con, cô nói xem có buồn cười không?”
Bạch Y Y thờ ơ. “Rất buồn cười.”
“Tôi cũng cảm thấy rất buồn cười.” Cố Thanh Dật nhếch khóe miệng. “Bạch Y Y, bố mẹ cô đưa Bạch Vũ Phàm đi đâu rồi?”
Bạch Y Y nhíu mày, đột nhiên cười phì. “Cố Thanh Dật, anh lại nghĩ vớ vẩn gì đấy? Em trai tôi đi đâu liên quan gì đến anh?”
Cố Thanh Dật lạnh lùng nhìn cô. “Đổi cách nói khác, cô bảo bố mẹ cô đưa Bạch Vũ Phàm đi đâu rồi?”
“Mẹ tôi nhớ dì út tôi nên đi thăm dì, không yên tâm về Tiểu Phàm nên dẫn thằng bé đi cùng. Anh nghĩ là gì?”
“Bạch Y Y, cô thật sự coi tôi thành thằng ngốc đấy à?”
“Nếu ngay cả mưu kế đơn giản như thế của Cố Quân Dương anh cũng không nhìn thấu, vậy thì anh có khác gì tên ngốc?”
Cố Thanh Dật cười “Ha ha” hai tiếng. “Cô cứ cần tôi phải nói rõ ràng ra? Người cẩn thận tỉ mỉ như cô nhất định sẽ không bị người khác tóm được thóp, Cố Quân Dương nhất định đã bắt đầu nghi ngờ, cho nên cô bèn nóng lòng đưa Bạch Vũ Phàm đi. Tôi dám bảo đảm, Bạch Vũ Phàm chắc chắn không ở chỗ dì út cô, cho dù bố mẹ cô ở đó thì cô cũng sẽ không để lộ hành tung của thằng bé. Cô cứ bắt tôi phải điều tra hành tung của họ?”
Bạch Y Y lạnh lùng nhìn anh, sau đó nghiêng người để anh vào nhà. Cô khóa cửa lại.
Cô hít sâu một hơi, dường như muốn nói chuyện trong hòa bình với anh. “Cố Thanh Dật, dù anh nghe thấy tin đồn gì, tôi chỉ có thể nói với anh đó đều là giả. Tôi quả thực đã đưa em trai tôi đi, nguyên nhân không phải như anh nghĩ mà chỉ là vì không hy vọng những chuyện linh tinh này ảnh hưởng đến thằng bé, thậm chí ảnh hưởng đến bố mẹ tôi. Anh và Cố Quân Dương làm gì tôi đều không bận tâm, chỉ là đừng ảnh hưởng đến tôi, cũng đừng ảnh hưởng đến người nhà tôi, tôi nghĩ yêu cầu của tôi không hề quá đáng.”
Cố Thanh Dật cong khóe môi không nói chuyện, có điều phán đoán từ nét mặt thì anh không hề tin lời cô nói.
Bạch Y Y cũng không để bụng thái độ của anh. “Cố Thanh Dật, bảy năm trước tôi đã không có quan hệ gì với anh nữa, tôi quả thực đã có lỗi với anh, nhưng nói một câu khó nghe, anh cũng có được niềm vui niềm hạnh phúc từ tôi, cho nên cũng không coi như tôi nợ anh. Huống hồ khi đó tôi sợ nhà anh trả thù nên cũng không tham gia thi đại học, sợ bố mẹ tôi lo lắng nên bèn giả vờ ra nước ngoài, một năm sau tôi mới tham gia thi đại học rồi vào đại học như bình thường. Sau đó tôi không muốn dây dưa gì với anh nên kết hôn với Cố Quân Dương, nếu như anh điều tra thì hẳn cũng sẽ biết là Cố Quân Dương lấy người nhà tôi ra uy hiếp tôi, tôi hết cách nên đồng ý. Con đường tôi lựa chọn, bản thân tôi tự gánh vác hậu quả, tôi không oán hận ai, nhưng thứ chưa chắc chắn thì cũng đừng gắn vào người tôi. Bảy năm trước tôi nóng ruột muốn thoát khỏi anh, sao có thể muốn có can hệ gì khác với anh?”
Cố Thanh Dật vỗ tay. “Phản ứng nhanh thật, ngay cả việc vì sao vào đại học muộn một năm cũng tìm ra được cái cớ hợp lý rồi.”
“Hóa ra trong mắt anh tôi đã là người không nói được câu nào đáng tin nữa.”
Cố Thanh Dật toan nói thì chuông cửa vang lên. Bạch Y Y ngẩn ra, sau đó đi về phía cửa, nhìn ra ngoài từ mắt mèo, sắc mặt cô trở nên khó coi, vậy mà người nhà họ Cố lại đến đây.
Cô bước vội đến trước mặt Cố Thanh Dật. “Mau trốn đi! Bạn gái anh cũng đến.”
…
Cố Quân Dương sờ chiếc chìa khóa trong túi, đột nhiên cười vui vẻ. Nếu dùng chìa khóa mở cửa rồi nhìn thấy Bạch Y Y và Cố Thanh Dật đều ở đây, hai người họ tỏ ra đường hoàng và tìm ra được lý do thì chưa hẳn không thể thuyết phục người khác. Nhưng giả sử Cố Thanh Dật trốn ở đâu đó rồi bị tìm ra thì ý nghĩa đã khác, nếu không phải là có mối quan hệ mờ ám thì sao phải trốn?
Cố Quân Dương tiếp tục nhấn chuông, cũng gõ cửa một cách gấp gáp.
Bạch Y Y mở cửa ra, khi nhìn thấy nhiều người như thế thì dường như cô hơi bị hù sợ, sau đó căm phẫn nhìn Cố Quân Dương. “Tôi đã hứa không cần một tí tẹo gì của nhà họ Cố các người, anh còn dẫn người nhà anh đến bức ép tôi làm gì? Căn nhà này mua bằng tiền của bản thân tôi, không phải tiền của nhà họ Cố các người, lẽ nào anh còn muốn đuổi tôi ra ngoài? Nhà họ Cố các người nghèo đến mức một căn nhà như thế này cũng không chịu bỏ qua ư?”
Bố mẹ Cố Quân Dương rõ ràng giật mình vì thái độ của cô con dâu, bà hai nhà họ Cố trừng mắt nhìn Bạch Y Y. “Cô nói chuyện kiểu gì đấy! Hồi đó thì trăm phương nghìn kế quyến rũ con trai tôi để nó cưới cô, không có nhà họ Cố chúng tôi thì cái công ty ghẻ nhà cô đã xong đời từ lâu rồi…”
“Cho nên tôi nên cảm ơn ân đức của các người? Nên bao dung con trai bà ra tay đánh đập tôi, nên hầu hạ vợ hai của con trai bà như bảo mẫu…”
…
Người nhà ông cả nhìn họ cãi nhau với vẻ xem trò, còn nhà ông ba đứng một bên mà im lặng.
Cố Quân Dương lạnh lùng nhìn Bạch Y Y. “Vì sao cô muốn ly hôn với tôi, tự cô biết rõ.”
“Cho nên ngay cả việc làm sai trái của anh trong hôn nhân cũng phải đổ lên đầu tôi? Tuy luật sư của nhà họ Cố các người tài giỏi, nhưng tôi lại muốn xem liệu có phải là đen cũng có thể nói thành trắng hay không đấy.”
“Mồm miệng sắc bén.” Cố Quân Dương hừ lạnh một tiếng. “Nói đi, Cố Thanh Dật đang ở đâu?”
“Anh ta ở đâu sao tôi biết được? Ồ, Cố Thanh Dật mất tích rồi à? Vậy các người nên báo cảnh sát chứ đến tìm tôi làm gì?”
Cố Quân Dương cười ẩn ý, sau đó nhìn bố mẹ mình ra hiệu, bảo họ cùng tìm người. Căn nhà này chỉ rộng thế này, nếu giấu người thì có thể tìm ra rất dễ dàng.
Bà cả nhà họ Cố hơi lo lắng, nhìn nét mặt Bạch Y Y rồi lại bắt đầu châm chọc Cố Quân Dương. Cố Quân Dương coi như không nghe thấy.
Căn nhà hai phòng ngủ một phòng khách, chỉ một lát đã bị lật tung, ngay cả ngoài cửa sổ và sau rèm cửa cũng bị lật tìm một lần, càng đừng nói là những nơi giấu được người như tủ.
Nhưng Cố Quân Dương lại không hề thất vọng, anh ta cười với Bạch Y Y rồi đi vào phòng ngủ của cô. Dường như mọi người cảm nhận được điều gì, đi vào theo Cố Quân Dương. Chỉ là không biết Cố Quân Dương rốt cuộc muốn làm gì, căn phòng ngủ rất nhỏ, chỉ có tủ quần áo, giường, bàn làm việc, vật dụng trong nhà đều không thể đặt thêm vào, ngoài cửa sổ còn có song sắt bảo vệ, người không thể trốn ra ngoài được thì có thể núp ở đâu?
Cố Quân Dương xắn tay áo lên, kéo cánh cửa trượt của tủ quần áo ra, bên trong là đủ loại quần áo phong phú, vừa liếc mắt đã có thể nhìn rõ ràng. Anh ta ngẩng đầu nhìn chỗ phía trên tủ quần áo, bên trên tủ quần áo dường như chỉ có một vách tường ngăn chứ không phải là một vài ô tủ nhỏ, ngoài vách tường dán giấy dán tường, bố cục hơi kỳ lạ, nhưng nhất thời lại không rõ nó kỳ lạ ở đâu.
Chỉ thấy Cố Quân Dương đặt ánh mắt vào nơi được chia thành từng ô bên phải tủ quần áo, anh ta trèo lên, gõ vào ô trên cao nhất, âm thanh phát ra khiến mọi người đều biến sắc theo, bên trên trống.
Đã có người hiểu ra, phía dưới là tủ quần áo, bên trên hẳn là một vài ô tủ nhỏ, chỗ cửa tủ hẳn là bị gỗ chặn chứ không phải là làm thành cửa, bên ngoài dùng giấy dán tường phủ lên, trông có vẻ giống một bức tường. Đây là lợi dụng thị giác để tạo thành một không gian bí mật, không gian như thế hoàn toàn có thể giấu người được.
Khi Cố Quân Dương đẩy tấm gỗ ở ô trên cùng sang bên trái rồi để lộ ra một hố vuông, người nhà ông cả đã biến sắc, lẽ nào Cố Thanh Dật thật sự trốn ở đây?
Cố Quân Dương cong môi. Lúc Bạch Y Y trang hoàng nhà, anh ta không hề biết về nơi này, chỉ là lần nào nhìn anh ta cũng cảm thấy hơi kỳ lạ, nhưng lại không nói ra được kỳ lạ ở đâu. Khi nhìn thấy những ô tủ phía trên chiếc tủ ở một căn phòng khác, anh ta đột nhiên vỡ lẽ ra. Anh ta không biết Bạch Y Y muốn làm gì, cũng chưa từng hỏi cô, nhưng anh ta biết, đây chắc chắn là một nơi tuyệt vời để trốn hay giấu đồ.
Người bình thường ai có thể đoán ra được?
Cố Quân Dương trèo lên trên, lấy di động ra, mở đèn flash trong di động, thò đầu vào trong hố, không ai nhìn thấy sắc mặt của anh ta lúc này.
oOo
Sắc mặt Cố Quân Dương cực kỳ khó coi, không ai hỏi anh ta đã nhìn thấy gì. Ông cả và bà cả nhà họ Cố nhìn nhau yên lặng. Lúc này ông ba nhà họ Cố đứng ra, trèo lên trên xem rồi nói với mọi người: “Trống không, không có gì cả.”
Bạch Y Y nhìn họ với vẻ thắc mắc. “Rốt cuộc các người đang tìm gì? Chỗ bên trên không dùng được nên thiết kế thành như vậy, vốn định đóng kín lại, sau đó cảm thấy thế này thú vị nên để lại một cái hố, có vẻ giống như địa điểm ẩn núp bí mật, nếu ngày nào đó có trộm hay gì đó vào nhà, tôi cũng có được nơi này để trốn.”
Cố Quân Dương hung hãn nhìn cô, nếu không phải vì có người khác ở đây, có lẽ anh ta đã không khống chế được mà ra tay với cô rồi, con tiện nhân ghê tởm này.
Bà cả nhà họ Cố cười. “Tìm gì, đương nhiên là tìm con trai tôi rồi, thế thì mới có thể tìm ra cái gọi là chứng cứ để đổ oan cho nó. Đáng tiếc, con trai tôi là một người đàn ông tốt bụng chính trực, đâu làm ra mấy chuyện tởm lợm sau lưng vợ mình giống người khác chứ.”
“Bà nói ai hả!”
“Tôi nói ai, không phải mọi người đều hiểu rõ trong lòng rồi hay sao?”
…
Giống như một trò hề vậy, cả đám người hùng hổ đến rồi lại rời đi. Chỉ là Đới Mộng Từ nhìn xoáy sâu vào Bạch Y Y, cô không tin Cố Quân Dương lại vô cớ dẫn họ đến đây, trong đó nhất định có thứ gì đó mà họ không ngờ tới, chỉ có điều Cố Thanh Dật quả thực không ở đây.
Sắc mặt Cố Quân Dương hầm hầm, như thể giây tiếp theo sẽ nổi cơn cuồng phong, không ai dám chọc vào anh ta. Chắc chắn là đến muộn một bước rồi, Cố Thanh Dật đã rời đi từ trước đó, đúng là đáng chết mà. Khi đi qua thùng rác, anh ta ném chiếc chìa khóa trong túi quần vào, vốn còn muốn đập vỡ di động, nhưng anh ta lại không muốn thể hiện cơn phẫn nộ trước mặt mọi người.
Nhà ông cả hếch mặt lên. Còn nhà ông hai thì mặt mũi xám xịt, đúng là quá mất mặt mà, bà hai nhà họ Cố không nhịn được mà nhíu mày với con trai, cách hành sự này cứ như trò cười vậy.
…
Bạch Y Y đứng trong phòng khách, nhìn về phía cửa, cuối cùng thở phào một hơi, bắt đầu đờ đẫn dọn dẹp nhà.
Không biết qua bao lâu, cô mới vào phòng, trèo lên bàn, gõ tay lên trên cửa sổ, sau đó Cố Thanh Dật đẩy một tấm sắt ở phía dưới cửa sổ bảo vệ ra, trèo ra ngoài.
Thứ gọi là bàn làm việc này thực ra khiến bệ cửa sổ cao hơn một khoảng, tạo thành một bàn làm việc. Vì vậy, từ cửa sổ nhìn ra, đáy cửa sổ bảo vệ hẳn là sẽ sâu hơn, nhưng lúc này khoảng cách của nó với cửa sổ lại không sâu. Bởi vì ở giữa phần đáy cửa sổ bảo vệ đến cửa cổ cô làm một đoạn ngăn, bên dưới hình thành một không gian độc lập, bên ngoài không gian đó đặt những tấm bìa, dù là từ bên ngoài hay bên trong đều sẽ không nghĩ ra được chỗ đặc biệt này, huống hồ cô còn đặt mấy chậu hoa nhỏ bên trên, dưới chậu hoa vẫn là những tấm bìa cứng.
Nếu nghiên cứu tỉ mỉ thì cửa sổ bảo vệ này rất khoa học, nó không chỉ đơn giản là giấu được người mà còn có thể trốn ra ngoài. Thiết kế như thế quả thực kỳ diệu đối với rất nhiều người, song Cố Thanh Dật dường như lại có thể hiểu được.
Đó là lần họ xem phim ở căn nhà cũ kia, không biết là vì chuyện gì, họ xem một bộ phim tài liệu về một vụ giết người, sau đó bắt đầu tán gẫu nếu gặp phải tình huống như thế thì nên làm thế nào. Khi ấy cô nói, phải làm vài biện pháp trong phòng mình để tự bảo vệ, cho dù không gặp phải vụ giết người ghê rợn như thế thì cũng có thể tự bảo vệ mình lúc gặp nguy hiểm.
Hóa ra cô thật sự làm vậy.
“Sợ chết đến thế cơ đấy?” Cố Thanh Dật trèo ra khỏi bàn làm việc, nét châm chọc trên khóe miệng lại giống đang che giấu điều gì hơn.
“Tôi là người ham sống sợ chết, tôi tưởng anh đã biết từ lâu rồi.”
Cố Thanh Dật cười lạnh. “Có vẻ cô không hề muốn dây dưa gì với tôi, thật đáng để chúc mừng, tôi cũng nghĩ như thế, cho nên cô đừng có chiêu trò gì nữa.”
“Nếu tôi không hoa mắt không váng đầu thì là anh tự chủ động đến đây.”
“Bạch Vũ Phàm đang ở đâu?”
“Tôi đã nói rồi, đó là người nhà tôi, là chuyện riêng của tôi, việc gì tôi phải nói cho anh biết?”
“Bạch Y Y, cô cũng không muốn chuyện này rề rà mãi không dứt đúng không! Tôi muốn làm xét nghiệm ADN với Bạch Vũ Phàm.”
“Thằng bé và anh không có quan hệ gì cả.”
“Có quan hệ hay không giám định rồi sẽ biết. Nếu không có quan hệ, chúng ta đến chết cũng không qua lại, đối với hai chúng ta đều tốt, hà tất phải có nút thắt trong lòng.”
Bạch Y Y cười nhìn anh. “Năm nay anh bao nhiêu tuổi rồi? Vậy mà lại cảm thấy tôi sẽ sinh con cho anh… Chuyện này quả thực… Thế mà anh cũng tin…”
“Thế cô cứ coi tôi là tên ngốc đi, dù sao bảy năm trước cô đã nghĩ như thế rồi. Bạch Vũ Phàm đang ở đâu?”
“Thằng bé thật sự không có quan hệ gì với anh cả, sao anh cứ phải lấn cấn mãi như thế?”
Cố Thanh Dật nhìn vào mắt cô. “Bạch Y Y, có phải cô cảm thấy tất cả đều nằm trong lòng bàn tay cô đúng không? Cô nghĩ rằng cô đưa Bạch Vũ Phàm đi thì mọi chuyện sẽ được như ý? Cố Quân Dương đã bị cô bức cho sốt ruột rồi, nếu anh ta tìm được Bạch Vũ Phàm để uy hiếp cô thì sao, cô sẽ làm thế nào? Có lẽ cô cảm thấy cô đã giấu Bạch Vũ Phàm rất kĩ, nhưng với người như cô, người mà có thể khiến cô tin tưởng rất ít, người mà cô giao Bạch Vũ Phàm cho lại càng ít, cứ tra từng người một, dù sao cũng có thể tìm ra được thằng bé đang ở đâu. Cho nên làm xét nghiệm ADN, nếu tôi và thằng bé không có quan hệ gì đúng như cô nói thì cũng có thể chặt đứt tâm tư muốn tìm thằng bé của Cố Quân Dương, dù sao cô đưa Bạch Vũ Phàm đi thì cũng có ý như lạy ông tôi ở bụi này, anh ta cũng đâu có ngốc.”
Lần đầu tiên Bạch Y Y để lộ nét mặt yếu ớt, cô nhìn xoáy sâu vào Cố Thanh Dật. “Không thể coi như chưa xảy ra chuyện gì, chưa từng nghe thấy gì sao?”
Cố Thanh Dật nhìn cô, im lặng.
Cô thở dài một hơi. “Nếu anh đã muốn qua lại với cô Đới đó tức là đã thật sự đón nhận cô ấy. Nếu không phải vì ông nội gặp chuyện, hôn lễ của hai người hẳn là đang được chuẩn bị, chắc không bao lâu nữa hai người sẽ kết hôn đúng không? Tôi cũng sẽ ly hôn với Cố Quân Dương, tỉ lệ để ly hôn được rất cao, đến lúc đó tôi sẽ cùng bố mẹ tôi rời khỏi thành phố này, ra bên ngoài phát triển. Sau này tôi sẽ sống tốt, hẳn anh cũng sẽ sống rất hạnh phúc, như thế không tốt sao?”
Tay Cố Thanh Dật siết chặt thành nắm, anh nhìn cô với vẻ như không thể tin được, vậy mà cô đang cầu xin anh, bởi vì một khi anh kiên trì, tương lai của họ rất có thể sẽ hoàn toàn thay đổi.
Có đáng không?
Cố Thanh Dật nuốt nước bọt, sự thật ập về phía anh, anh lếch thếch đi ra khỏi phòng ngủ. Lúc đi đến phòng khách, anh dừng bước, xoay người quay lại phòng ngủ, hai tay túm chặt vai cô. “Tại sao?”
Bạch Y Y nghe hiểu lời anh nói, cười hơi bất lực.
Khóe mắt Cố Thanh Dật đỏ hoe, anh lắc vai cô, mắt như sắp rỉ máu. “Tại sao? Cô nói cho tôi biết là tại sao?”
Không phải cô không yêu anh sao? Không phải cô chỉ hoàn toàn lợi dụng anh sao? Vì sao còn sinh con cho anh?
Khóe miệng cô mấp máy, đột nhiên tìm ra được cái cớ, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt anh, cô lại im lặng. Cô đã nói dối anh nhiều như thế, vậy mà vào lúc này, cô lại không nhẫn tâm nói tiếp được.
Cố Thanh Dật đẩy mạnh cô một cái. “Dựa vào đâu mà tất cả đều nằm trong tính toán của cô, tất cả đều thuận theo sự sắp xếp của cô? Cuộc đời tôi dựa vào đâu mà lại do cô sắp xếp, dựa vào đâu?”
“Anh không nghĩ đến cô Đới đó sao?”
Cố Thanh Dật cười lạnh. “Chuyện giữa tôi và cô ấy liên quan gì đến cô? Cô nói xem, liên quan gì đến cô? Không phải cô thông minh sao? Không phải cô biết toan tính sao? Không phải cô rất hiểu tôi sao? Cô nói xem, cô nói xem tôi sẽ làm thế nào, cô nói xem, rốt cuộc tôi sẽ làm thế nào?”
Bạch Y Y bò dậy khỏi giường, đi đến trước mặt anh, vươn tay sờ mặt anh. “Cố Thanh Dật, anh đừng như vậy.”
“Tôi làm sao? Cô nói xem, tôi làm sao?”
“Tôi xin lỗi.” Cô khẽ nói.
Thời trẻ ngông nghênh, cô tưởng rằng tất cả đều nằm trong lòng bàn tay mình, so với việc cứu công ty nhà mình, cô thích cảm giác chinh phục hơn, vì thế có màn bày mưu tính kế đó.
“Cô xin lỗi tôi vì điều gì? Vì đã lừa tôi, hay là vì từ trước đến giờ cô chưa từng yêu tôi?” Anh lắc vai cô. “Nói cho tôi biết, rốt cuộc cô có từng yêu tôi không, có không…”
Tất cả đều là mưu kế, tất cả đều là nói dối; hay là khi anh trầm mê trong tình yêu tuyệt vời đó, cô cũng từng nghiêm túc.
…
Không biết vì sao, Đới Mộng Từ đi cuối cùng theo bản năng, rồi cô nhặt chiếc chìa khóa đó lên. Ở cổng khu chung cư, mọi người tự giải tán, cô mượn cớ có việc, không đi cùng mọi người. Cô đi đến một bên, đứng trước xe của Cố Thanh Dật. Anh thật sự ở đây, từ lúc nhìn thấy chiếc xe này, cô đã biết điều đó.
Về mặt lý trí, cô biết rất rõ mình nên lập tức rời đi, sau đó quên hết sạch chuyện hôm nay, huống hồ Bạch Y Y đã đánh tiếng trước với cô rồi, cô không nên nghi ngờ gì. Nhưng cô lại trầm mặc.
Qua một lúc, cô lại đi vào khu chung cư.
Cô lấy chìa khóa ra mở cửa, lúc nghe thấy âm thanh, tim cô như ngừng đập.
Không biết vì sao, khi nghe thấy giọng nói cuồng loạn của Cố Thanh Dật, vậy mà cô lại rất muốn cười. Cố Thanh Dật lúc này không phong độ một chút nào, không giống mỹ nam lạnh lùng xa cách một chút nào, nhưng cô lại cảm thấy chân thực, sau đó mới đau lòng, một Cố Thanh Dật như thế chưa từng phô bày ra mặt này khi ở bên cô.
Bạch Y Y đột nhiên nghiêng đầu, bởi vì cô nhìn thấy Đới Mộng Từ.
Theo ánh mắt cô, Cố Thanh Dật cũng nhìn qua, sau đó anh chậm rãi buông tay xuống.
Đới Mộng Từ không nói gì, xoay người rời đi.
“Không đuổi theo sao?”
Cố Thanh Dật khựng lại mấy giây rồi mới chạy ra ngoài. Bạch Y Y nhìn căn nhà trống không, cười nhàn nhạt.
…
Cố Thanh Dật mau chóng đuổi kịp Đới Mộng Từ. Đới Mộng Từ không tức giận rồi mặc kệ anh, vẫn cùng anh vào thang máy xuống tầng. Lúc ra khỏi thang máy, cô mới nói: “Anh đến giải thích với em à?”
Cố Thanh Dật nhíu mày.
Đới Mộng Từ cười, cô nói: “Em nghe lời giải thích của anh.”
Hai người ngồi vào trong xe, không lái xe rời đi, chỉ coi xe thành một không gian để nói chuyện mà thôi.
Cô rất nhẫn nại, yên lặng đợi lời giải thích của anh.
Cố Thanh Dật lại không biết nên mở lời từ đâu.
“Bắt đầu nói từ bảy năm trước đi!” Đới Mộng Từ không nhịn được mà tự giễu, vậy mà mình còn có thể bình tĩnh đợi anh kể về câu chuyện giữa anh và một cô gái khác.
Cố Thanh Dật không giấu giếm, kể về chuyện giữa anh và Bạch Y Y từ quen biết đến chia tay hồi bảy năm trước, sau đó là phán đoán hiện giờ, Bạch Vũ Phàm có khả năng rất cao là con trai anh.
Đới Mộng Từ cắn môi, muốn kìm lại nỗi đau trong tim, cơn sóng dời sông lấp bể gần như sắp nhấn chìm cô. “Có phải bây giờ anh phát hiện tất cả không giống như anh nghĩ đúng không?”
Cố Thanh Dật nhìn cô.
Đới Mộng Từ: “Trên phim đều diễn như vậy mà! Năm đó nam nữ chính bị người nhà chia tách bởi vì đôi bên chỉ lợi dụng nhau, sau mấy năm mới phát hiện trong đó có hiểu lầm. Tình huống như của hai người bọn anh, từ góc độ trên phim thì năm đó hẳn là ông nội anh đã lừa anh, bức cô ấy rời xa anh, vì người nhà mà cô ấy bị uy hiếp, không có cách nào khác mới rời xa anh, sau đó phát hiện mình mang thai, song vì đó là con của anh nên không nỡ phá đi, cho dù có khả năng sẽ bị người ta xem thường hay gièm pha thì vẫn sinh đứa bé đó ra…”
Nét mặt Cố Thanh Dật cứng đờ. Anh chưa từng nghi ngờ ông nội mình, dường như vào lúc này anh mới nhận ra, cho dù Bạch Y Y có tài giỏi hơn nữa, khi ấy cô cũng chỉ mới mười bảy, mười tám tuổi mà thôi, ở trước mặt ông nội cô quả thực là một người trói gà cũng không chặt.