Mạnh Y Y có thứ kích động muốn đỡ trán.
Cơm canh còn thừa trên bàn không nhiều, cải thảo xào cùng lạp xưởng đã được ăn sạch sành sanh, nhưng món thịt hun xào cùng ớt xanh và khoai tây lát thì rau củ xào cùng đã hết, thịt thì vẫn còn, nói là thịt mỡ nhưng thực ra không mỡ, cho dù có chút mỡ thì cũng đã chảy ra thành dầu rồi.
Mạnh Chí Cường nhìn chỗ thịt mà nuốt nước bọt.
Dư Linh vờ như không thấy dáng vẻ thèm thuồng của con trai, đi tới muốn bưng thức ăn đi cất. Nếu lấy vật tham chiếu là thôn Song Khê, cuộc sống của nhà họ Mạnh thực ra đã được coi là sung túc. Người mà Mạnh Hữu Lương từng cứu hằng năm đều tặng nhà họ một ít phiếu thịt, phiếu lương thực, phiếu vải. Chỉ có điều phiếu thịt đã cầm đi mua mỡ để đun thành dầu rồi, mà ăn cả năm thì đương nhiên phải giật gấu vá vai.
Nhưng dù vậy thì cũng đã tốt hơn nhiều so với những người dân trong thôn chỉ có thể ăn rau luộc rồi.
Mạnh Hữu Lương nhìn mấy đứa cháu trai, nhíu mày, không hé tiếng.
Dịch Quế Hoa thì nhìn chồng, cười nói với mấy đứa cháu: “Được rồi, ăn hết thức ăn còn thừa đi, đỡ tốn bát đĩa, nhanh nhả lên, ăn xong thì cùng nhau rửa bát.”
Dư Linh ngẩn người, nhưng không thu dọn bát đũa nữa.
Mấy đứa trẻ nghe vậy thì dù là đứa hơi hướng nội như Mạnh Chí Thư cũng nở nụ cười, tiếp tục cầm đũa ăn tiếp. Nhưng chúng không ăn luôn như thế mà vào bếp múc cháo lên ăn, dẫu sao cháo cũng không còn lại bao nhiêu, cứ ăn hết luôn thể cũng được.
Lũ trẻ ăn cháo rồi lại ăn mỡ vụn, mấy miếng lạp xưởng còn lại chúng không ăn, đó là thứ được để dành cho cô út.
Mạnh Y Y cũng chỉ lớn hơn ba tuổi so với đứa lớn nhất là Mạnh Chí Dũng, mấy đứa trẻ không coi cô là người lớn, phụ huynh trong nhà cũng coi cô là trẻ con, thế nên bữa phụ thế này đương nhiên không thể thiếu phần của cô.
Mạnh Y Y nhìn mấy đứa cháu thì có thể hiểu được bố mẹ mình. Lũ trẻ quá ngoan ngoãn, còn để lại thịt cho mình, đổi thành nhà người khác thì đã ăn hết từ lâu rồi, đâu còn để lại được gì, thế nên họ dứt khoát bảo lũ trẻ ăn cho thỏa.
Mạnh Y Y ngồi cạnh Mạnh Chí Cầm, chia mấy miếng lạp xưởng còn lại cho mấy đứa trẻ, bản thân cô thì ăn hai miếng. Thái quá mỏng, thực sự mỏng như cánh ve vậy.
“Sao lại ăn cháo? Vẫn còn cơm cơ mà?” Mạnh Y Y tò mò nhìn chúng.
Mạnh Chí Dũng ngước mắt nhìn thẳng vào Mạnh Y Y. “Cơm không còn nhiều, có thể để lại nấu một bữa canh cơm.”
Mạnh Y Y nhướng mày.
Bấy giờ, cô mới ngộ ra, canh cơm là ám chỉ trong tình huống còn lại không nhiều cơm khô, không muốn lịch kịch nấu cơm thì trước tiên là đun nước, sau đó cho cơm vào đun cùng, nếu có thức ăn thừa thì cũng cho vào, nếu không có thức ăn thừa thì cho vào một chút rau xanh, thêm chút muối vào thì ăn chống đói như ăn cháo.
Mạnh Y Y vẫn tìm ra được một danh từ khác trong ký ức – ăn cơm nguội. Cơm nguội không ám chỉ cơm đã nguội, mà là chỉ chỗ cơm còn thừa lại từ bữa ăn trước. Nhưng cháo và rau lại không gọi như vậy.
Cô đột nhiên cảm thấy những thứ này rất thú vị.
Ăn cơm xong, mấy đứa trẻ tự giác thu dọn bát đũa, tay chân chúng rất nhanh nhẹn khiến Mạnh Y Y cảm thấy mình đúng là kẻ vô dụng.
Mạnh Y Y đang ngồi trong sân “tham quan” thì Mạnh Chí Cầm đi tới.
Mạnh Chí Cầm cố ý thầm thì: “Cô út ơi, cô thật sự lấy trí thức Tô ạ?”
Mạnh Y Y nhướng mày.
Mạnh Chí Cầm cười ngại ngùng. “Thế tại sao cô lại thích trí thức Tô, vì chú ấy đẹp trai ạ?”
Mạnh Y Y đỡ trán, nhưng nhớ đến lời nhận xét của Tô Thanh Dật rằng cô vốn không thích anh, chẳng hiểu sao cô hơi khó chịu, dựa vào đâu mà anh nói vậy chứ!
Có điều loại người đã từng giết anh nhiều lần như cô nếu thật sự thích anh thì mới là chuyện cười ấy chứ.
“Sao mày lại nhìn ra là cô thích chú ấy vậy?”
“Cô út đừng ngại, thích trí thức Tô đâu có mất mặt gì, nếu cháu thật sự xinh đẹp như cô thì cháu cũng thích chú ấy.”
Mạnh Y Y: …
“Cô út ơi cô xinh đẹp như thế, trí thức Tô chắc chắn cũng sẽ thích cô.”
Mạnh Y Y nghe vậy thì nheo mắt lại.
Tô Thanh Dật nói anh không thể thích cô.
Chà chà, thứ cảm giác này rất sảng khoái, anh nói không thích cô thì không thích à? Cô cứ bắt anh thích đấy thì sao, thế mới là sự sảng khoái khi khiến anh phải tự vả chứ.
Trước đây cô không hiểu nhiệm vụ vả mặt đó tại sao lại bận rộn như vậy, còn bận hơn cả nhiệm vụ trả thù, sau đó cô chạy đi nghiên cứu tỉ mỉ rồi phát hiện quả thực cảm giác khá sướng.
Tưởng tượng đến khuôn mặt Tô Thanh Dật khi nói sẽ không thích cô, rồi lại tưởng tượng dáng vẻ Tô Thanh Dật yêu cô đến mức không thể sống thiếu cô, cảm giác đó hạnh phúc khỏi nói.
Vì niềm hạnh phúc này, cô nhất định phải nỗ lực hiện thực hóa nó!
oOo
Tô Thanh Dật rời khỏi nhà họ Mạnh lúc trời tối. Bây giờ tuy thôn Song Khê đã lắp điện nhưng cũng không có hoạt động giải trí gì, mọi người vẫn đi ngủ sớm để tiết kiệm điện. Bởi thế những người trông thấy Tô Thanh Dật không nhiều, có điều cũng vẫn có mấy người hóng mát trên đập trông thấy anh.
Tô Thanh Dật ăn cơm ở nhà họ Mạnh rồi mới về thì chứng tỏ điều gì?
Chẳng lẽ mối quan hệ giữa Tô Thanh Dật và nhà họ Mạnh đã hòa hợp?
Thôn Song Khê không to cũng không nhỏ, sang đến trưa ngày hôm sau chuyện để bàn tán thế này đã truyền tới tai Lục Lệ.
Lục Lệ không giả vờ bị thương nặng để nằm trên giường nữa mà chạy thẳng đến nhà họ Chu.
Lúc Lục Lệ đến, Tô Thanh Dật đang nhóm lửa nấu cơm. Sau khi thấy Lục Lệ, anh gọi luôn: “Đến đúng lúc lắm, cùng ăn cơm nhé!”
Lục Lệ không thể bình thản được như Tô Thanh Dật. “Rốt cuộc là chuyện gì? Sao tao nghe bảo tối qua mày ăn cơm nhà trưởng thôn?”
“Ừ.”
“Ừ gì mà ừ?” Lục Lệ dứt khoát đi đến bên cạnh anh. “Sao mày lại ăn cơm nhà họ? Mày có biết người ta nói gì về mày không?”
Chỉ là một bữa cơm thôi mà đã bị người trong thôn lan truyền linh tinh, cái gì mà Tô Thanh Dật vẫn bị Mạnh Hữu Lương nắm chắc, cho anh đấu với trưởng thôn không phải vẫn thua hay sao. Còn có người nói trước đó Tô Thanh Dật cố ý từ chối để tỏ ra thanh cao, sau đó mới bị “ép buộc” đồng ý lấy Mạnh Y Y.
Ngay cả trong điế/m trí thức cũng có người nói Tô Thanh Dật là kẻ mưu mô, trước đó từ chối đều là giả, mục đích chỉ là để trở thành con rể của Mạnh Hữu Lương, sau đó lấy được chỉ tiêu giới thiệu công nông binh làm sinh viên đại học, đến lúc đó anh trở thành sinh viên đại học thì vứt bỏ Mạnh Y Y, chẳng ai có thể nói là anh sai, bởi vì anh chắc chắn bị ép buộc mà!
Lục Lệ nghe thấy những lời đó thì tức gần chết, suýt thì cãi nhau với người ta, song vẫn muốn biết tình hình cụ thể nên mới chạy đến đây.
Tô Thanh Dật ném chút củi vào lò, ánh lửa chiếu ra, hắt lên mặt anh, làm tan sự trầm mặc trên người anh. “Thì như người ta nói thôi.”
Lục Lệ đờ đẫn, có vẻ vì có quá nhiều lời muốn nói nên tất cả đều nghẹn ứ trong cổ họng.
Tô Thanh Dật cười thờ ơ. “Tao có thân phận gì, không có chống lưng mà lại còn muốn đối đầu với Mạnh Hữu Lương à. Bây giờ tao cũng nghĩ thông suốt rồi, làm người việc gì phải làm khó mình. Với lại, Mạnh Y Y cũng không tệ, chỉ là hơi õng ẹo thôi.”
“Mày nói gì thế hả?” Lục Lệ kéo áo Tô Thanh Dật, mắt nhìn anh chằm chặp, có vẻ muốn nhìn ra điều gì đó.
Một lúc lâu sau, Lục Lệ buông Tô Thanh Dật ra, trở nên khá chán nản. “Có phải vì tao không? Mày đi xin lỗi hộ tao, nhưng Mạnh Hữu Lương không chịu bỏ qua, cứ đòi nhằm vào tao… cho nên mày mới… mày mới…”
Lục Lệ ngồi phịch xuống đất, nét mặt u tối, đưa một tay lên che mắt.
Lục Lệ có một người chị họ, vì xuống nông thôn bị con trai trưởng thôn ức hiếp, cuối cùng tự sát nên Lục Lệ vừa căm ghét vừa bất lực trước những chuyện này.
“Không phải.” Tô Thanh Dật lắc đầu. “Chỉ là đột nhiên nhìn rõ thân phận của mình, cũng biết được hoàn cảnh của mình thôi. Với lại, tao chắc chắn sẽ kết hôn, còn điều kiện của Mạnh Y Y thật sự cũng được mà.”
Lục Lệ nhìn anh vẻ ngờ vực, rõ ràng không tin.
Tô Thanh Dật yên lặng một lúc, rồi mới lại nói tiếp: “Mày biết hôm qua nhà họ Mạnh ăn gì không? Họ xào thịt hun và lạp xưởng, ngay cả xào rau cũng có dầu.”
Lòng Lục Lệ chợt nguội lạnh.
Mọi người trong thôn Song Khê chỉ có thể ăn no một nửa, chút thịt có được hồi Tết đã hết từ hồi ấy rồi, ai có thể cho dầu vào các món ăn thường ngày chứ? Còn Mạnh Hữu Lương đó tuyệt đối không thể tham tiền và lương thực của thôn, nhưng nhà họ Mạnh ăn ngon như thế, mặc đồ tốt như thế, điều đó chứng tỏ phía sau Mạnh Hữu Lương thật sự có nhân vật máu mặt.
Nếu đã như thế, Tô Thanh Dật có quan hệ với nhà họ Mạnh, Mạnh Hữu Lương còn không suy nghĩ cho anh con rể này hay sao? Mạnh Đại Vĩ và Mạnh Tiểu Vĩ là người còn không tốt nghiệp tiểu học, nhưng Tô Thanh Dật lại khác.
Sau khi nghe thấy lời ám chỉ của Tô Thanh Dật, Lục Lệ cũng không nói được gì nữa.