Trong lúc Hoắc Trường Uyên đang sát trùng vết thương, Lâm Uyển Bạch nhìn tổng thể xung quanh căn phòng rồi lại lườm người bên cạnh: "Đừng nói với tôi anh nghĩ đây là một chỗ trị thương lí tưởng đấy nhé?"
Hoắc Trường Uyên vẫn không dừng tay: "Vậy em nói tôi nghe ở cục cảnh sát này còn chỗ nào yên tĩnh hơn không?"
"Vậy chúng ta cứ việc đến nơi khác thôi?"
"Không được, mất máu quá nhiều cũng có thể ảnh hưởng đến tính mạng đấy."
Lâm Uyển Bạch nghe vậy mặt đỏ hừng hực, nuốt nước bọt một cái, hơi cúi đầu nhìn đối phương như đang muốn thăm dò: "Nè...không phải là Hoắc tổng cao cao tại thượng đang quan tâm tôi đó chứ?"
Hoắc Trường Uyên lập tức dừng tay, ngước mặt lên nhìn cô. Má hắn đột nhiên cũng hơi ửng đỏ, nói năng vô cùng thiếu tự nhiên: "Không hề, tôi chỉ đang lo cho tiểu bảo bảo của mình thôi. Còn em á? Không có cửa đâu."
Lâm Uyển Bạch bĩu môi: "Có thật không vậy? Tôi còn tưởng là vì có người lo cho tôi nên dù bị đuổi đi cũng mặt dày quay trở lại đó chứ?"
"..."
"Haizzz, nếu anh đã im lặng như vậy thì coi như tôi đã nhìn lầm người rồi. Tiểu bảo bảo, số của mẹ con đúng là khổ nhất trên đời rồi, đến một người yêu thương mình thật tâm cũng không có…" - Lâm Uyển Bạch vừa xoa xoa bụng vừa nói.
Hoắc Trường Uyên cau nhẹ mày: "Ai nói với em là em không có người yêu thương chứ?"
"Vậy anh nói xem, là ai? Anh à?"
Hoắc Trường Uyên ngại ngùng: "Ừ...thì…không…"
Hoắc Trường Uyên lại định phủ nhận thêm lần nữa, đột nhiên trong đầu lại hiện lên hình ảnh cuộc đối thoại giữa hắn và Vân Dực, trước lúc hắn lái xe quay ngược lại căn nhà ở biên giới để tìm cô.
"À này, Hoắc tổng."
"Có chuyện gì?"
"Tôi nghe anh Phong kể lại rồi, rằng anh đã thú nhận mình có tình cảm với Uyển Uyển, vậy thì chút nữa quay lại căn nhà gỗ hãy nói cho cô ấy biết đi."
Hoắc Trường Uyên tỏ vẻ không hiểu: "Tại sao lại phải nói? Những hành động tôi làm không phải đều đã chứng minh tất cả rồi ư?"
Vân Dực thở dài: "Người ta nói chuyện tình cảm chỉ có lời nói mà không có hành động thì không thể tiến xa được, nhưng ngược lại chỉ có hành động mà không có lời nói thì cũng không có ích gì. Có những chuyện chỉ cần không nói ra, thì dù có chờ đợi cả đời người khác cũng không hiểu lòng mình đâu."
Hoắc Trường Uyên nghe xong câu này, chợt cười khì: "Sao tôi càng nghe càng thấy như thể anh đang nói với chính bản thân mình vậy?"
Vân Dực mỉm cười, đưa tay vỗ vỗ vai Hoắc Trường Uyên khiến hắn hơi bất ngờ. Loại người máu lạnh như hắn trước nay chưa từng có ai thật lòng yêu thương hay làm bạn, loại hành động đơn giản này lại thật sự khiến hắn có cảm giác vô cùng mới lạ:
"Hiểu ra như vậy là rất tốt. Vân Dực tôi không mong người khác lại dẫm lên vết xe đổ của mình, nên anh cứ liệu mà làm!"
"..."
"Hoắc Trường Uyên? Hoắc Trường Uyên?" - Lâm Uyển Bạch thấy đối phương đờ người ra từ nãy đến giờ, lo lắng hỏi.
Hoắc Trường Uyên chợt bừng tỉnh: "Sao? Em nói cái gì?"
Lâm Uyển Bạch bề ngoài tỏ vẻ chán chường, bên trong lại vô cùng thất vọng. Cô vốn biết Hoắc Trường Uyên đặt sĩ diện lên đầu, nên đã cố tình soi đường dẫn lối đến như vậy mà hắn vẫn không chịu nói ra tình cảm của mình. Khoan đã? Vậy có khi nào lúc ở bệnh viện là cô đã nghe lầm không?
Hoắc Trường Uyên đột nhiên cười một cách rất dịu dàng, là loại biểu cảm mà lần đầu tiên Lâm Uyển Bạch được nhìn thấy. Hắn cầm lấy tay cô, nhẹ nhàng nâng lên rồi đặt lên trên mu bàn tay một nụ hôn nóng khiến Lâm Uyển Bạch mặt đỏ phừng phừng.
"Anh...đang làm gì vậy?"
Hoắc Trường Uyên cười cười, nụ cười được gắn với khuôn mặt điển trai này đúng là liều thuốc chết người mạnh nhất với chị em phụ nữ mà.
"Đồ ngốc này, tôi đang tỏ tình em đấy!"
Lâm Uyển Bạch đơ như tượng: "Nè, trên đời này sao lại có người tỏ tình theo kiểu kì lạ như vậy chứ?"
"Vậy phải làm sao mới đúng?"
"Thì...thổ lộ tình cảm của mình ra, chẳng hạn như việc dùng ba từ tỏ tình quốc dân là anh yêu em, em yêu anh gì đó,..."
Hoắc Trường Uyên vẫn còn chưa ngưng cười: "Nếu là cụm từ đó thì tiếng anh nói thế nào?"
"Tiếng anh? Là "I love you."
"I love you too." - Hoắc Trường Uyên vừa nói xong đã nhanh chóng nghiêng người về phía trước, hôn nhẹ một cái vào môi Lâm Uyển Bạch.
Lâm Uyển Bạch lần này không hề có ý đẩy hắn ra, nhưng sau khi hôn xong chợt phát hiện có điều gì không hợp lí ở đây.
"Khoan đã, có phải là anh vừa gài tôi không?"
"Gài chuyện gì?"
"Anh...gài tôi tỏ tình trước!"
Hoắc Trường Uyên vô cùng hài lòng: "Em tỏ tình trước là đúng, vì em thích tôi trước mà?"
"Còn lâu, anh mới là người thích tôi trước."
"Bằng chứng đâu?"
Lâm Uyển Bạch cười gian: "Tôi mang thai trước, nên anh là người thích tôi trước."
"Em nói gì vậy? Dù em có là người thích tôi trước thì tôi cũng đâu thể mang thai?"
Lâm Uyển Bạch thỏa mãn xoa đầu đối phương như một đứa trẻ: "Đúng rồi đó, vì không thể mang thai được nên đàn ông các anh không thể cãi lý được với chị em phụ nữ đâu, nên là ngoan ngoãn đi Tiểu Uyên~"
Hoắc Trường Uyên nghe xong liền nhìn chằm chằm vào cô: "Lâm Uyển Bạch, em vừa gọi tôi là gì?"
"Tôi á? Không có, là tiểu bảo bảo gọi cha nó như vậy đó!"
"..."
- ----------------
Cùng lúc đó, trên đường cao tốc từ vùng biên giới phía Tây nối dài về thành phố, chiếc xe cảnh sát áp giải Lâm Dao Dao đang đi với tốc độ chóng mặt.
"Này, có thể giảm tốc độ được không? Các anh đua xe chắc?" - Lâm Dao Dao bị còng và ngồi ở hàng ghế sau, bực dọc quát.
Một viên cảnh sát ngồi ở hàng ghế phụ nghiêm túc trả lời: "Không được, chúng tôi được lệnh phải áp giải cô về trụ sở cảnh sát thành phố trước khi trời sáng."
"Nhưng các anh không thấy ở dưới kia vực thẳm sao? Lỡ té xuống đó…"
"Vực không sâu đâu, nếu té cũng không thể chết được!" - Tài xế quay đầu lại trả lời. Lúc hắn vừa nói xong liền phát hiện có một luồng sáng chiếu thẳng về phía mình, sáng đến chói cả mắt.
"Là xe tải! Mau tránh…"
"Ầm!!!"
Chiếc xe cảnh sát đang chạy với tốc độ cao, tài xế lại phân tâm nên đã không tránh khỏi cuộc va chạm với một chiếc xe tải chở hàng hóa. Theo đó, xe cảnh sát cùng ba người bên trong bị rơi xuống vực, hai người cảnh sát bị thương nặng, còn tội phạm cần áp giải về thành phố - Lâm Dao Dao thì đột nhiên lại biến mất khỏi hiện trường.