• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lâm Uyển Bạch bực tức trong người, sau khi tan làm liền trở về nhà đánh một giấc thật say cho quên hết mọi chuyện. Đến lúc tỉnh dậy, nhìn thấy mặt trời đã lên cao quá đầu khiến cô tá hỏa cả lên. Bây giờ đã trễ giờ làm ở công ty hành chính. Sau đó cô mở điện thoại lên, lại bị thêm một cú sốc tâm lí nữa: trên màn hình điện thoại hiển thị hai cuộc gọi nhỡ từ bệnh viện.

Lâm Uyển Bạch không sửa soạn gì nhiều, chỉ tranh thủ đánh răng rửa mặt cho sạch sẽ rồi phi đến bệnh viện. Trên đường đi, lòng cô cứ thấp thỏm không thôi, cô luôn miệng cầu trời khấn phật cho bà ngoại không bị làm sao hết. Bà là nguồn sống và nghị lực để cô phấn đấu cho đến tận bây giờ, nếu bà có mệnh hệ gì, e là tinh thần của cô sẽ mãi mãi nằm sâu dưới đáy vực thẳm.

Trên đời này, người cô yêu nhất là bà ngoại, xếp thứ hai mới là mẹ. Cái ngày Lý Huệ bày mưu tính kế khiến Lâm Dũng Nghị đuổi cô ra khỏi Lâm gia, là bà ngoại đã đưa cô về nuôi nấng và chăm sóc. Năm đó nếu không có tình thương và sự bảo bọc của bà, e là Lâm Uyển Bạch cô đã sớm không còn tồn tại trên đời. Bà không chỉ là người cưu mang, còn là người yêu cô nhiều nhất trên thế giới này. Vì vậy dù có ra sao, cô cũng không thể để mất bà được.

Vừa đến bệnh viện, Lâm Uyển Bạch đã chạy thật nhanh vào quầy tiếp đón bệnh nhân, khai báo mã số bệnh nhân cho y tá, còn không ngừng hỏi đi hỏi lại về tình hình sức khỏe của bà ngoại. Cô y tá sau khi kiểm tra thông tin thật kĩ rồi mới nói:

"Khoảng 5h sáng hôm nay bệnh tình của bệnh nhân đột nhiên trở nặng, nhưng may mà các bác sĩ đã nhanh chóng cứu kịp thời. Hiện tại bệnh nhân sẽ tạm ở trong tình trạng hôn mê nhưng sẽ không nguy hiểm đến tính mạng. Còn nữa, vì tình trạng bệnh nhân trở nặng nên chi phí thuốc men sẽ tăng lên, cộng thêm phí chữa trị lúc sáng thì cô phải chi trả thêm một khoản tiền nữa tại quầy thu ngân."

Lâm Uyển Bạch nghe xong liền toát mồ hôi hột, không biết nên vui hay buồn: "Tiền...cụ thể là bao nhiêu ạ?"

Y tá thở dài một tiếng: "Viện phí được kê khai ở quầy thu ngân nên tôi cũng không rõ. Có điều theo kinh nghiệm của tôi, chi phí thấp nhất cũng phải gần 200.000 NDT"

Lâm Uyển Bạch nghe xong con số ấy liền tối tăm mặt mày. 200.000 NDT, cô đào đâu ra số tiền đó bây giờ? Lần trước chỉ có 2000 NDT cũng đã khiến cô vật vã lên xuống, đi nài nỉ Lâm gia như một kẻ ăn mày. Bây giờ là 200.000, liệu họ có còn "bố thí" cho cô? Hơn nữa lần trước Lâm Dũng Nghị đã nói chắc như đinh đóng cột là từ nay về sau sẽ không bao giờ cho cô thêm một xu nào nữa.

Lâm Uyển Bạch càng nghĩ càng thấy đau đầu, mặt buồn rũ rượi bước ra khỏi bệnh viện. Sau một hồi suy nghĩ tới lui, cô cũng chỉ biết thở dài rồi chốt hạ phương án cuối là lại đến Lâm gia xin giúp đỡ, dù họ không cho cô cũng sẽ nài nỉ đến khi nào được mới thôi. Vì nếu bây giờ còn đem cái tự trọng lên bàn cân, nhất định cô sẽ phải hối hận cả đời với bà mất. Nghĩ rồi, Lâm Uyển Bạch bắt vội một chiếc taxi đi thẳng đến Lâm gia.

- --------------

Trước cổng Lâm gia, Lâm Uyển Bạch không ngừng đấu khẩu với người giúp việc. Bọn họ cãi qua cãi lại chắc cũng sắp được nửa tiếng đồng hồ rồi, và dù cô có nói khô cả lưỡi vẫn không được phép vào trong. Mấy người giúp việc này hoạt động như cái máy vậy, dù cô có nói thế nào thì họ cũng chỉ biết nói đi nói lại những câu từ có đại ý như: "Ông chủ không cho phép cô vào nhà" hay "ông chủ có dặn tuyệt đối không được để Lâm Uyển Bạch bước chân vào Lâm gia nửa bước." Lâm Uyển Bạch sắp bị mấy lời nói qua nói lại đó làm cho phát điên rồi.

Cô thở dài, định uốn lưỡi một chút để dụ dỗ bọn người này: "Các cô cũng biết tôi mang dòng máu nhà họ Lâm. Hôm nay tôi trở về nhà chỉ là muốn xin ba tôi một ít sự giúp đỡ, chỉ cần các cô cho tôi vào, nhất định tôi sẽ chia hoa hồng cho."

Mấy người hầu nghe xong liền đưa mắt nhìn nhau, sau đó liền phản bác: "Thưa cô, đúng là chúng tôi biết cô là ai. Nhưng ông chủ có nói, nếu ai tiếp tay cho cô vào nhà nhất định sẽ bị đuổi việc. Như Minh Hồng đấy, giờ cũng chẳng biết đang ở đâu nữa, muốn tìm được chỗ làm tốt thế này cũng không phải dễ cô ạ."

Lâm Uyển Bạch nghe xong liền sững sờ hết mấy giây. Minh Hồng là vì hết lần này đến lần khác giúp đỡ cô nên mới bị đuổi việc ư? Đột nhiên trong đầu cô nổi lên cảm giác ân hận, day dứt vô cùng, nhưng rồi cũng phải nhanh chóng gạt cảm xúc ấy qua một bên. Hôm nay cô đến đây không chỉ vì chuyện đó.

Cô nói bằng giọng chắc nịch: "Được, nếu các cô không cho tôi vào, tôi sẽ đứng lì mãi ở đây!"

Người làm lại nhìn nhau lắc đầu, thấy cô như vậy lại có khuyên vài câu, nhưng Lâm Uyển Bạch đã nổi máu cứng đầu thì thôi rồi, nhất quyết không chịu đi về. Họ đành bỏ cuộc mà trở vào trong, để lại một mình cô đứng mãi ở trước cổng.

Càng về trưa, mặt trời lên cao khiến thời tiết càng trở nên nóng bức. Lâm Uyển Bạch đứng giữa trời nắng từ nãy đến giờ mà không có gì che chắn, mồ hôi nhễ nhại khắp người. Dường như cô sắp không chịu nổi nữa rồi.

Ngay lúc đó, chiếc xe hộp đậu lại ngay trước cổng nhà họ Lâm, cửa kính ghế trước từ từ hạ xuống lộ ra khuôn mặt vô cùng đắc ý của Lâm Dao Dao.

"Chuyện gì nữa đây? Lại đến để xin tiền à? Lâm Uyển Bạch, sức bào của cô đến biển đông cũng cạn nước, Lâm gia làm sao chống chịu nổi đây?"

Lâm Uyển Bạch hết sức nhẫn nhịn: "Ba đâu rồi? Tôi muốn gặp ông ấy."

Lâm Dao Dao cười đắc ý: "Ba ấy hả? Ông ấy sớm đã đưa mẹ tôi đi nghỉ mát để mừng sinh nhật bà rồi, chắc cũng phải ba bốn hôm nữa mới về. Sao đây? Có đứng đợi nổi không? Mà dù có đợi nổi thì khi gặp được cô ba cũng sẽ không bố thí một đồng nào đâu, ha~"

Lâm Uyển Bạch dồn nén cảm xúc cá nhân xuống hết mức có thể, hạ giọng trước Lâm Dao Dao: "Vậy cô có thể cho tôi mượn 200.000 tệ được không? Bà ngoại tôi đang cần số tiền đó để đóng vào viện phí chữa bệnh."

"Ôi trời ơi, Lâm Uyển Bạch, sao cô lại nhớ đến tôi sớm như vậy? Còn Hoắc Trường Uyên đâu? Đừng nói với tôi là cô bị đá khi chưa kịp bào một chút gì từ hắn nhé?"

"Tôi và Hoắc Trường Uyên không liên quan gì với nhau."

Lâm Dao Dao cười khanh khách, tỏ vẻ sỏi đời: "Thôi được rồi, những kẻ thất tình luôn có câu cửa miệng như vậy. Thôi thì nể tình cô cũng là chị em với tôi, chỉ cần cô làm cho tôi vài việc, vài trăm ngàn tệ chẳng đáng là bao."

"Cô muốn tôi làm gì?"

"Uhm...chẳng hạn như ngay bây giờ vào trong nhà rửa chân cho tôi, đánh giày rồi dọn dẹp phòng ngủ, sau đó quay một chiếc clip làm trò hề để mua vui cho tôi,...tạm thời cứ như vậy, sau đó tôi sẽ nghĩ tiếp vài việc thú vị hơn."

Lâm Uyển Bạch nghe xong liền cắn chặt hai hàm răng lại với nhau. Lúc nào cũng vậy, cô luôn bị đặt vào tình thế đứng trước những ngã rẽ thế này, không biết nên đi về hướng nào cho đúng. Làm theo những gì Lâm Dao Dao muốn thì sẽ có tiền đóng viện phí, nhưng làm những chuyện như vậy có khác mấy gì làm một kẻ được Hoắc Trường Uyên bao nuôi? Bị người ta sai khiến làm điều họ muốn, cốt lõi đều giống hệt chẳng khác gì nhau.

Cho nên, Lâm Uyển Bạch đã chọn cho mình một lối đi cô cho là đúng nhất. Cô kiên định nhìn Lâm Dao Dao: "Tiền thì tôi thật sự rất cần, nhưng làm những chuyện đó cho cô để có tiền thì thật sự đáng khinh. Vậy nên cô tự đi mà quay clip làm trò hề rồi tự mình cười mình đi!". Nói xong Lâm Uyển Bạch liền quay lưng bỏ đi một mạch.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK