Mục lục
(Quyển 3) Mau Xuyên Nữ Phụ Bình Tĩnh Một Chút !!!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"An Hiền phi có nhân phẩm tốt, vì người quên mình, vì Hoàng thượng mà quên an nguy của bản thân, hành động này có thể thấy ngươi nặng tình với Hoàng thượng vô cùng, bản cung sao có thể chê trách ngươi được."

"Bản cung đã nhiều năm không có được, xem ra đã vô duyên với chuyện có con nối dõi, An Hiền phi vẫn nên dưỡng thai đi."

Hiên Viên Mặc đã chuẩn bị để giải thích, vậy mà lại không thể nói ra.

Chuyện hôm nay thật ngoài ý muốn, hắn cũng không đoán được sẽ có người dám ám sát hắn. An Ngưng Hương vì hắn mà chắn kiếm*, hắn cảm động vô cùng, chắc chắn sẽ lập An Ngưng Hương làm hậu.

(Editor: Ủa đại đại, rốt cuộc là chắn kiếm hay chắn tên đó...)

Hắn tưởng Đường Quả biết An Ngưng Hương có thai sẽ nháo lên, thật không ngờ cô lại nhường nhịn như thế.

Trong ấn tượng của hắn, Hoàng quý phi phải đã quen được nuông chiều với chiếm hữu, không thể cho hắn đi với cung phi khác mới đúng.

Nhớ tới hình ảnh Hoàng quý phi cầm kiếm gϊếŧ thích khách vừa rồi, ánh mắt của hắn không thể không hướng đến người cô. Hắn đột nhiên phát hiện ra, Hoàng quý phi thực sự quá mê người, chỗ nào cũng tràn ngập hơi thở khiến người khác điên đảo.

"Hoàng thượng chắc có nhiều chuyện muốn nói với An Hiền phi, không quấy rầy nữa."

Đường Quả xoay người rời đi. Mạnh Đức phi cũng vội hành lễ rồi theo ra. Doãn Thục phi nghĩ nghĩ, an ủi hai câu rồi cũng đi theo.

Mạnh Đức phi chạy đến phòng Đường Quả, đi vào thấy cô tái nhợt, thở dài một tiếng, "Hoàng quý phi tỷ tỷ còn ổn không?"

"Vẫn tốt." Đường Quả lấy khăn trắng lau máu trên kiếm, "Lâu lắm rồi không ra tay, vậy mà thân thể vẫn còn tốt chán."

Mạnh Đức phi đã nghe kể rằng hơn phân nửa thích khách bị Hoàng quý phi chém hết, một kiếm đứt cổ, nghĩ thầm quả nhiên nàng vẫn chưa thực sự hiểu Hoàng quý phi.

Nữ tử phong hoa tuyệt đại như thế mà chỉ là một phi tử trong hậu cung.

Nàng tiến lên từng bước, nắm lấy tay Đường Quả, phát hiện ra tay cô rất lạnh, cả kinh nói, "Có cần mời thái y không ạ?"

"Có hai thái y, ra ngoài hết rồi, mời ai đến?"

"Thân thể quan trọng hơn."

"Không sao, chăm sóc kĩ là được."

Mạnh Đức phi chua xót, "Hoàng quý phi tỷ phải chịu khổ rồi."

"Không khổ." Đường Quả nhấp trà Mai Lan làm, sau khi thoải mái hơn thì dựa vào nệm, lên tiếng, "Chuẩn bị một chút đi, hồi cung."

Mạnh Đức phi không biết nên nói gì, cuối cùng ghé vào tai Đường Quả nói tin tức mình nhận được, "Cha em nói, triều thần sắp tấu thỉnh hoàng thượng sắc phong An Hiền phi làm hậu."

"Hoàng quý phi tỷ tỷ cảm thấy thế nào ạ?"

"Không cảm thấy gì, ta chờ ngày này lâu rồi."

Mạnh Đức phi giật mình, chẳng lẽ cái gì Hoàng quý phi cũng biết?

Nàng cười khổ, đúng rồi, nữ tử thông minh nhạy bén như thế, sao lại không biết được. Thủ đoạn của Hoàng quý phi, không phải mấy năm nay nàng đã biết được rồi à?

"Nếu tỷ tỷ thấy không vui, cứ việc tìm đến chúng em."

Mạnh Đức phi không tiện nói thêm gì nữa, có những việc không đến lượt một cung phi nho nhỏ như nàng có thể thay đổi.

Chuyện nàng có thể làm, là tự báo tin cho Đường Quả, không hơn.

"Tướng quân, ta cũng không ngờ rằng lại có Hoàng quý phi xuất hiện, gϊếŧ hết tử sĩ mà chúng ta đã bồi dưỡng ra."

Sắc mặt An tướng quân không được tốt lắm, nhưng rồi nhớ đến tin tức mình nhận được, "Thôi, cứ coi như không có gì đi, mục đích đã đạt được rồi."

"Ngưng Hương đã thành hậu, xứng đáng."

Hoàng thượng nói muốn sắc phong cho Ngưng Hương, nhưng nghe chuyện của con gái, ông ta không thể ra tay thúc đẩy, miễn cho vì Hoàng quý phi mà có biến cố.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK