Trong lòng An Ngưng Hương không được thoải mái lắm, nàng ta cứ ngỡ Hiên Viên Mặc sẽ đi tính sổ với Hoàng quý phi, ai ngờ rằng chỉ đưa Xuân Tuyết về.
Đã thế còn nói một câu, "Hoàng quý phi không cần hành lễ với ai cả."
Còn muốn nàng dặn cung nhân không được động đến Hoàng quý phi.
An Ngưng Hương không để ý đến địa vị của Hoàng quý ohi, nhưng nàng để ý đến thái độ kỳ quái của Hiên Viên Mặc với Hoàng quý phi. Nếu nói cô một tấm bia đỡ, hiện giờ nàng đã thành Hoàng hậu rồi, Hoàng quý phi hẳn là không cần chứ.
Cha nàng là đại tướng quân, anh cả cũng có địa vị không kém trên triều.
Căn bản là không cần bia đỡ nào, nàng vẫn là Hoàng hậu, chẳng lẽ sau này nàng còn phải xem sắc mặt một Hoàng quý phi để làm việc?
Ấm ức, trong lòng ấm ức cực kì.
Rất mau đã đến đại lễ phong hậu. An Ngưng Hương dù không thoải mái nhưng cũng không dám làm gì sai. Gần đây vẫn nên tránh Hoàng quý phi đi thì hơn.
Hậu cung trông mong, Hoàng hậu với Hoàng quý phi lần đầu đối mặt thì ai thắng.
Chẳng ai ngờ rằng, người thắng vẫn là Hoàng quý phi.
Ngay cả Mạnh Đức phi và Doãn Thục phi cũng kinh ngạc, không đóng cửa nữa, vội đến chỗ Đường Quả tìm hiểu.
Rồi các nàng thấy được Hoàng quý phi nương nương của các nàng hào hứng pha trà lài. Hai người nhìn nhau vui mừng, hôm nay thật có phúc.
Tài nghệ của Hoàng quý phi không ai bằng, ngay cả tay nghề pha trà cũng không ai so nổi.
Hoàng quý phi càng ưu việt như thế, các nàng càng thấy Hoàng thượng mắt mù.
An Ngưng Hương tuy không kém, nhưng so thế nào cũng không bằng được Hoàng quý phi.
Các nàng không biết, người ban đêm đến cung Hoàng quý phi không phải Hiên Viên Mặc, nếu biết rồi, không rõ sẽ kinh ngạc đến mức nào.
"Hoàng quý phi tỷ tỷ hôm nay vui thật đấy." Mắt Mạnh Đức phi trông mong nhìn ấm trà. Đường Quả thấy thế, rót hai chén cho hai người, hai người cũng không nói gì, uống trà trước nói sau.
Uống xong rồi, có cảm giác đầu óc thanh tỉnh hẳn, vô cùng sảng khoái.
[Không sảng khoái sao được? Trà này cũng đâu có bình thường, là trà của chân nhân Tử Vân đó. Ký chủ đại đại, cô thấy mấy người này cực kỳ thuận mắt đúng không? Thế mà cho dùng cả linh trà.]
"Đúng là thuận mắt thật. Các nàng phối hợp diễn với bản cung như thế, cũng phải trả thù lao chứ. Hiện giờ các nàng còn một lòng suy nghĩ cho bản cung, tiếc cho bản cung, bản cung nên đối xử tốt với các nàng."
[Cuối cùng thì tôi cũng thấy mọi chuyện không đơn giản. Ký chủ đại đại, cô cứ mang danh người tốt để làm việc xấu.] Hệ thống không nhịn được mà lẩm bẩm, cái tính này mãi cũng không sửa được. Có thể ký chủ đối xử tốt với các nàng, nhưng chắc chắn sẽ có mục đích nào đấy.
Đi theo ký chủ nhiều năm rồi, nó đã hiểu rõ, không vô duyên vô cớ đối xử tốt với người khác được, đối xử với ai cũng có ít nhất một mục đích, chẳng có cái gì gọi là vô duyên vô cớ cả.
"Mục đích à, đúng là có mục đích thật." Đường Quả cười tủm tỉm, "Các cung phi này, ta muốn để các nàng có thanh xuân tươi đẹp, có nhan sắc được bảo trì, có được vui vẻ dễ chịu cả đời khi ở trong cung, sống tốt hơn hẳn so với những người khác."
Hệ thống có hơi lạnh run, [Rồi sao nữa?]
"Sau đó?" Đường Quả cười, "Sau đó là An Ngưng Hương thấy được một đám chị em cả đời vẫn trẻ trung, rõ ràng không có được sủng ái của Hiên Viên Mặc, nhưng vẫn có thể sống dễ chịu vui vẻ?"
"Thống tử, mi nói xem trả thù thế này được không?"
Được, siêu cấp được, vô cùng được.
Hệ thống yên lặng thắp một cây nến cho An Ngưng Hương. Rõ ràng ký chủ không ra tay với An Ngưng Hương, nhưng lại cố tình để An Ngưng Hương thống khổ.
Ký chủ đúng là vừa thù dai vừa nhỏ nhen.
Danh Sách Chương: