Người phát thanh đã đọc tên chuyến bay, nhưng cô ta nán lại đợi dòng người xếp hàng trước. Dù cô ta đáp chuyến bay hạng nhất, và hoàn toàn có thể là người lên đầu tiên, nhưng theo thói quen, cô ta vẫn thích nhìn đám hành khách sẽ đi chung. Khi hàng người mỗi lúc một thưa đi là lúc cô ta chuẩn bị kéo túi xách bước vào trong. Cô ta không mang theo nhiều hành lý, chúng bị bỏ lại hầu hết ở D.C bởi vì cô ta không muốn người ta sẽ kiểm tra túi xách của mình, lỡ lại xoi mói việc của cô ta. Dù sao thì khi đến một nơi mới cô ta có thể mua nhiều thứ khác.
Trong lúc di chuyển về hướng sân bay, Annabelle tình cờ liếc nhìn màn hình chiếc ti-vi đặt tại sân bay, hiện đang chiếu thời sự của kênh CNN, cô ta đứng lại và nhanh chóng đến sát màn hình, đọc những dòng chữ phụ đề trên đó. Quân nhân từng tham dự chiến tranh Việt Nam, tên là Reuben Rhodes đã bị bắt. Tin tức về nhà tài phiệt Cornelius Behan và bạn tình bị bắn chết từ cửa sổ nhà bên. Rhodes đang bị tạm giam...
“Trời ơi”, Annabelle nhủ thầm.
Loa phóng thanh vang lên, “Chúng tôi xin thông báo chuyến bay suốt số hiệu 3457 đến Honolulu chuẩn bị cất cánh. Chúng tôi xin mời hành khách lên máy bay”.
Annabelle nhìn về hướng cổng sân bay, họ chuẩn bị đóng cổng, và cô ta quay lại màn hình. Bị bắn từ cửa sổ nhà gần bên à? Vậy là Behan đã chết, còn Reuben bị bắt. Chuyện quái quỷ gì đang xảy ra thế này, cô ta phải tìm ra thôi.
Suy nghĩ của Annabelle thình lình chuyển hướng. Đây không phải là chuyện của mày, Annabelle ạ. Tên Jerry Bagger sắp mò đến rồi đấy. Hãy để cho những người kia tự lo liệu cho bản thân họ. Không thể nào Reuben đã giết hại Behan cả, và họ sẽ biết tìm cách, mà cho dù không có cách đi nữa, cũng không mắc mớ gì mày hết. Không thể.
Cô ta vẫn không nhấc chân lên nổi, lần đầu tiên trong đời cô ta do dự.
“Chúng tôi xin nhắc hành khách lên máy bay, chúng tôi sắp đóng cửa chuyến bay 3457”.
Cô ta yếu ớt thúc giục bản thân, “Đi thôi nào Annabelle, đi thôi. Mày đâu cần phải biết chuyện này, cũng chẳng gì phải đấu tranh cho nó cả, mày đâu mắc nợ ai đâu. Mày cũng chẳng nợ nần gì Jonathan cả”.
Cô ta nhìn cánh cửa cùng chuyến bay giúp cô ta chạy trốn khỏi gã Jerry Bagger đóng sập lại và cả người soát vé cũng bỏ đi về hướng khác. Mười phút sau đó, chiếc Boeing 777 từ từ cất cánh vào bầu trời, đúng theo thời gian biểu, trong lúc Annabelle mua một vé máy bay khác về hướng bắc, nơi cô chắc chắn mình sẽ nằm trong tầm kiểm soát của Jerry Bagger và máy chém của hắn. Cô ta không biết tại sao mình lại quyết định như vậy, nhưng tận sâu trong lòng, cô nghĩ mình có câu trả lời.
Albert Trent đang cố hoàn thành công việc ở văn phòng tại gia. Hắn bắt đầu công việc hơi trễ do tối qua phải thức khuya. Những nhiệm vụ hắn phải hoàn thành liên quan đến vị trí là một thành viên trong đội đặc nhiệm cao cấp của Ủy ban Tình báo, một vị trí hắn nắm giữ trong nhiều năm, và đã đào tạo hắn thuần thục gần như tất cả những vấn đề liên quan đến tình báo, hay ít nhất là những phần tổ chức chia sẻ với những người cầm đầu Quốc hội. Hắn vuốt vài lọn tóc, uống xong cốc cà phê, thu dọn cặp táp và vài phút sau đã sẵn sàng trong chiếc xe hơi hiệu Honda 2 cửa. Chỉ trong năm năm nữa thôi, hắn có thể lái một chiếc xe sang trọng hơn ở Azgentina chẳng hạn, hay là vùng Nam Thái bình dương, nơi hắn nghe nói là thiên đường.
Tài khoản bí mật của hắn hiện đang có tiền triệu, và hắn có thể nhân đôi số tiền ấy trong nửa thập niên tới. Những bí mật mà Seagraves bán cho hắn đáng giá cao nhất trong khung tiền thưởng. Điều này không giống như thời kỳ chiến tranh lạnh lúc người ta trao thông tin chỉ để đổi lại hai chục nghìn đôla. Những kẻ giao dịch với Seagraves toàn sử dụng con số bảy chữ số mà thôi, nhưng đổi lại bọn họ lại đòi hỏi rất nhiều thứ. Trent chưa bao giờ dò hỏi xem liệu Seagraves lấy mối từ những nguồn nào, hay hắn ta gặp ai. Chắc chắn rằng hắn chẳng bao giờ kể mà Trent cũng chẳng muốn hỏi. Nhiệm vụ duy nhất, nhưng lại khá quan trọng của Trent là tiếp nhận thông tin từ Seagraves để chuyển tiếp lên một cấp mới. Những thủ thuật hắn sử dụng hoàn toàn độc đáo và dễ qua mặt người khác, thậm chí có thể nói đó là những chiêu mà ngay cả bọn nhân viên của Cơ quan Tình báo Mỹ vẫn còn lóng ngóng.
Có rất nhiều tay gián điệp đầy kinh nghiệm và tâm huyết với việc điều tra bí mật bị lấy trộm và bán cho kẻ thù. Tuy vậy, đối với Trent, trong giới hạn làm việc của mình, hắn lại khéo léo luồn lách ra khỏi những sự rắc rối đó. Những kẻ điệp viên nói chuyện với hắn không thể nào ngờ rằng một nhân viên bình thường, với mái tóc có vẻ kỳ dị, chạy một chiếc xe cũ kỹ, sống trong căn nhà tồi tàn, mỗi tháng chi tiêu vừa đủ trên số tiền lương còm lại là một tay kỳ cựu trong một tổ chức đang phá hoại danh tiếng của Cơ quan Tình báo Mỹ.
Đối với chính quyền cao cấp, điều này hoàn toàn có thể dễ hiểu từ một nguyên nhân sâu xa. Với hoạt động của một tổ chức tình báo, ngốn hơn năm mươi tỷ đôla một năm, hơn 120 nghìn nhân viên, khối lượng công việc thật khổng lồ, và chẳng ai lại chú ý đến những chuyện nhỏ nhoi cả. Tuy vậy, Trent lại nhận thấy tay đồng nghiệp của mình, Roger Seagraves hoạt động hiệu quả và chưa bao giờ bỏ qua chi tiết nào, dù là nhỏ nhất.
Trent cố tìm ra vài thông tin về gã khi họ bắt đầu quen biết nhau, nhưng chẳng được gì, cho nên, một người đầy kinh nghiệm như hắn thừa hiểu rằng gã Seagraves hoàn toàn là một tay biết cách che dấu khéo léo và đầy kinh nghiệm, và cũng vì thế không nên xâm phạm gã làm gì. Mà Trent cũng không muốn điều đó, hắn thà chết già và giàu có ở một nơi khác hơn.
Ngồi trong xe, hắn suy nghĩ về cuộc đời mới của mình, chắc sẽ khác bây giờ nhiều, dĩ nhiên là vậy. Có điều hắn chưa bao giờ nghĩ đến sinh mạng của bao nhiêu kẻ đã bị cướp đi vì lòng tham vô đáy của hắn. Những kẻ bán nước như hắn làm gì có cái gọi là lương tâm.
Stone vừa về đến nhà sau cuộc gặp gỡ với Marilyn Behan thì có tiếng gõ cửa. Ông ghé mắt ra nhìn thì gặp Annabelle, “Chào Oliver”.
Ông chẳng tỏ vẻ ngạc nhiên mấy trước sự xuất hiện của cô ta, ra hiệu cho cô ta vào nhà, rồi họ cùng ngồi trước lò sưởi trên hai cái ghế cũ.
Giọng ông vui vẻ, “Chuyến đi của cô thế nào?”
“Thôi nào, tôi không đi đâu cả”.
“Thật vậy sao?”
“Ông có kể cho những người khác biết tôi đi không?”
“Không”.
“Sao lại không?”
“Vì tôi biết cô sẽ quay lại”.
Giọng cô ta bực bội, “Chuyện này làm tôi khó chịu đấy, ông chẳng hiểu cái quái gì về tôi cả”.
“Có chứ, vì giờ này cô đã ở đây”.
Cô ta giương mắt nhìn ông, lắc đầu, “Ông là tay trông nghĩa trang lạ lùng nhất mà tôi từng biết”.
“Cô đã gặp nhiều người rồi à?”
“Tôi có biết chuyện đã xảy ra với Reuben”.
“Đám cảnh sát đã sai lầm cũng chỉ vì bọn họ không biết rõ sự việc”.
“Chúng ta phải cứu anh ấy ra khỏi ngục”.
“Chúng tôi đang cố gắng, và tôi nghĩ Reuben sẽ ổn thôi. Tôi không nghĩ có kẻ nào dám làm phiền anh ta, vì có lần tôi còn thấy anh ta hạ gục năm tên trong quán bar. Ngoài sức mạnh lực sỹ của mình, anh ta là một trong những tay đánh đấm ác ôn và mạnh bạo nhất mà tôi từng quen, và tôi rất ngưỡng mộ điều đấy”.
“Có kẻ đã đỗ lỗi cho anh ta tại nhà Jonathan à?”
“Đúng vậy”.
“Sao lại làm điều đó nhỉ? Sao lại giết Behan?”
“Vì hắn tình cờ biết tại sao Jonathan chết, chỉ thế thôi”. Rồi Stone kể cho Annabelle về câu chuyện với bà góa phụ Marilyn Behan.
“Vậy là chúng thủ tiêu Behan và đổ cho Reuben bởi vì anh ta tự nhiên xuất hiện thật đúng lúc nhỉ?”
“Có lẽ bọn chúng thấy anh ta đi ra đi vào căn nhà đó, và cả vị trí bắn từ phía căn gác nên mới bắt đầu thực thi kế hoạch. Chúng cũng biết cả việc Behan dẫn cô gái về nhà và cùng ở trong căn phòng đó”.
“Có vẻ như chúng ta gặp đối thủ đáng gờm rồi đây, vậy giờ chúng ta cần làm gì?”
“Bắt đầu từ đoạn phim của máy quay phim theo dõi trong phòng đọc”.
“Trên đường quay trở về đây, tôi đã tìm ra kế hoạch hành động”.
“Tôi cũng nghĩ cô sẽ làm được”. Ông ngừng lại một chút, rồi tiếp, “ Nếu không có cô, chúng tôi chẳng thể hoàn thành công việc”.
“Ông đừng nịnh tôi nhé, chúng ta còn chưa bắt đầu mà”.
Cả hai cùng ngồi im lặng suy nghĩ trong một lúc.
Annabelle nhìn ra ngoài cửa sổ, “Ông biết đấy, cảnh vật ở đây rất thanh bình”.
“Với thây ma ư? Tôi lại cảm thấy có vẻ u ám rồi đây”.
Cô nàng mỉm cười, đứng dậy, “Để tôi gọi cho Caleb và bàn kế hoạch”.
Stone cũng đứng dậy, vươn vai, “Tôi e rằng tôi đã đến tuổi già, khi mà những công việc dù chỉ đơn giản là cắt cỏ cũng làm gân cốt mỏi nhừ”.
“Uống thuốc Advil1 ấy. Tôi sẽ gọi cho ông sau, khi tôi đã sắp xếp công việc ổn thỏa”.
Khi đi ngang qua Stone hướng ra cửa, cô ta nghe ông nói nhỏ, “Tôi rất vui vì cô đã quay lại”.
Annabelle không phản ứng gì cả, Stone nhìn theo bóng cô ta cùng chiếc xe mất hút.
Chú thích
1.Loại thuốc kháng viêm, giảm đau, hạ sốt.