“Tôi có thể giúp gì cho cô, thưa cô...?”
“Charlotte Abruzzio. Tôi muốn tìm vài quyển sách”.
“Vậy cô tìm đúng chỗ rồi. Thư viện mà”, Caleb cười vang.
Annabelle không nhếch mép, cô ta đã dặn dò ông trước đó không nên nói nhiều và cũng không nên cười đùa gì cả, nhưng ông đã vượt giới hạn và đã làm điều đó, đúng là người không biết giữ ý gì cả. Cô ta đọc tên quyển sách cần tìm, giống như kế hoạch đã bàn tối hôm trước.
Caleb mang sách ra khỏi giá, đưa cho Annabelle, cô ta ngồi xuống bàn đọc, phía đối diện cửa chính nơi cô ta có thể dễ quan sát Caleb.
Một giờ sau, Caleb đứng lên, “Chào bà, bà Jewell, bà khỏe không? Gặp bà tôi thấy vui quá”, ông niềm nở chào đón bà lão, sau khi đã gửi cho Annabelle cái nhìn “đầy ngụ ý”.
Tại bàn của mình, Annabelle nghiến chặt răng, nhiệt tình quá mức cần thiết. Sao ông ta không lôi ra luôn một cặp còng số tám và tấn công bà ta luôn nhỉ. Cũng may, bà lão Jewell English không để ý thái độ niềm nở bất thường vì bà ta đang lúi húi tìm đồ trong túi.
Vài phút sau, Caleb đưa cho Jewell quyển sách bà ta yêu cầu, và bà ta ngồi xuống bắt đầu chăm chú đọc. Caleb lui tới chỗ bà ta thường xuyên cứ như sợ Annabelle bỏ lỡ mục tiêu. Cáu tiết, Annabelle liếc ông ta một cái dài khiến ông ta phải lập tức quay về chỗ ngồi.
Một giờ sau, Jewell hoàn thành quyển sách, bà ta thu dọn đồ, rồi chào tạm biệt Caleb. Annabelle nối gót theo sau, và chạm mặt bà ta trên đường nơi bà ta đang dừng lại đón tắc-xi. Lúc này, Annabelle quấn khăn choàng quanh đầu và khoác áo choàng dài cô ta đã bỏ sẵn trong túi. Khi chiếc tắc-xi dừng lại, cô ta bắt đầu ra tay. Cô ta cố tình tông nhẹ vào bà lão, làm rớt túi bà ta đang xách xuống đất. Bàn tay cô ta điêu luyện thụt thò vào túi của bà ta, nhanh đến nỗi cho dù có người đứng kế bên cũng không chắc là thấy được.
“Ôi, lạy Chúa!”, Annabelle thốt lên bằng giọng miền nam đặc sệt. “Thưa quý bà, cháu rất rất xin lỗi, mẹ cháu mà biết cháu đâm sầm vào bà thế này sẽ la mắng cháu ngay”.
“Không sao đâu, cháu ạ”, Jewell trấn an, dù thở hổn hển vì cú va chạm vừa rồi.
“Chúc bà có một ngày vui vẻ nhé”.
“Cháu cũng thế ”, Jewell cất giọng vui vẻ trước khi bước vào xe.
Annabelle sờ vào hộp đựng kính có hoa văn trong túi trong lúc bước tiếp, một lát sau cô ta đã có mặt ở phòng đọc, lúc này đã có người khác làm việc tại quầy tiếp bạn đọc. Caleb hối hả đi về phía Annabelle. “Dawn này”, ông ta quay với lại người phụ nữ ngồi tại đó, “Tôi cần đưa cô Abruzzio đây đi tham quan vòng quanh phòng đọc. Cô ấy không phải là người ở đây, cho nên tôi đã xin phép cấp trên để giúp cô ấy việc này”. Ông nói dối, một việc mà từ trước đến giờ ông chưa nghĩ đến mình sẽ phạm phải, nhưng với những gì đã xảy ra, Caleb tự cho rằng việc tìm ra kẻ sát hại Jonathan quan trọng hơn bất cứ một nguyên tắc thư viện nào.
“Tôi hiểu rồi, anh Caleb”, Dawn trả lời.
Cả hai đi vào trong phòng sách, Caleb dẫn Annabelle đến phòng Jefferson, nơi họ có thể tự do nói chuyện, cô nàng đưa cho ông cặp mắt kính, “Anh có muốn thử đeo không? Tôi thử rồi nhưng không thấy gì cả”.
Caleb thử và lập tức tháo ra ngay, “Ôi, lạ nhỉ, cứ như là có thêm ba hay bốn lớp gương khác vậy, không thấy ánh mặt trời đâu cả. Tôi không hiểu lắm vì lần trước chiếc kính kia của bà ấy tôi thấy rõ lắm mà”.
“Đó cũng là lý do bà ta đưa cho anh chiếc kính đó thay cho chiếc này. Nếu không anh đã nghi ngờ rồi, anh có quyển sách bà ta đọc ở đây không?”
Caleb giơ quyển tiểu thuyết của Beadle lên , “Tôi phải giả bộ sắp xếp lại chúng lên kệ”.
Annabelle xem xét quyển sách và nhận xét, “Nhìn có vẻ rẻ tiền nhỉ?”
“Đó cũng là lý do, chúng toàn là tiểu thuyết rẻ tiền của thế kỷ 19 mà thôi”.
“Vấn đề là khi đeo kính này bà ta hoàn toàn có vẻ thoải mái, thậm chí tôi còn thấy bà ta ghi chú nữa”.
“Đúng vậy đấy”, Caleb từ từ đeo kính lại, nheo mắt và mở sách ra xem.
“Anh có đọc được gì không?”, Annabelle tò mò hỏi.
“Hơi mờ chút”, ông tiếp tục giở sách ra và thình lình ông dừng lại, “Đợi một chút, chuyện gì thế này?”
“Chuyện gì là chuyện gì?”, Cô nàng háo hức.
Ông chỉ vào một từ trên trang sách, “Chữ này được tô sáng lên này, cô có thấy không, nó rõ ràng được tô vàng lên đấy”.
Annabelle nhìn về phía chữ cái tay Caleb chỉ, “Tôi đâu có thấy gì đâu”.
“Ngay đó mà”, ông chỉ tay về chữ cái e ngay dòng đầu tiên.
“Nhưng tôi đâu thấy nó sáng lên gì đâu và...”, cô nàng ngắt ngang, “Anh Caleb này, đưa tôi cặp mắt kính mau”. Annabelle đeo vào và nhìn những trang sách, đúng là chữ cái được tô màu vàng nổi bật giữa trang giấy. Cô nàng từ từ tháo mắt kính ra và nhận xét, “Đúng là kính đặc biệt”.
Caleb nhìn vào những dòng chữ trong sách bằng mắt thường, không thấy nổi, nhưng đeo kính vào, đúng là chữ e nổi rõ lên trông thấy, “Ngoài ra còn mấy chữ khác cũng nổi lên như chữ w, chữ h, chữ f này”. Ông lật sang trang kế tiếp, lại là chữ w, chữ s và p, còn nhiều chữ khác nữa, tất cả đều nổi lên như thế. Ông tháo kính ra, “Mấy chữ này e, w, h, s, p, chẳng có nghĩa gì cả”.
“Không phải vậy đâu anh Caleb ạ, chúng là mật mã đấy”, Annabelle giải thích, “Đây là những chữ cho mật mã nào đấy, và cần có những loại kính đặc biệt để xem”.
Ông ta có vẻ kinh ngạc, “Mật mã ư?”
“Anh còn biết bà ta đọc sách nào gần đây không?”
“Chúng đều thuộc nhà văn Beadles cả, nhưng để tôi kiểm tra danh mục sách thử xem”.
Vài phút sau, ông mang ra sáu quyển sách, rồi xem từng trang sách một trong lúc vẫn đeo cặp mắt kính đặc biệt, nhưng lần này không còn ký hiệu nổi nữa. “Tôi không hiểu lắm, chẳng lẽ chỉ có trong một quyển thôi ư?”
“Không thể nào”, giọng Annabelle bực bội. Cô ta giơ quyển sách có những chữ nổi lên và hỏi, “Tôi mượn mang về nhà được không?”
“Không, thư viện đọc tại chỗ chứ không cho mang về”.
“Anh cũng không được ư?”
“Tôi thì được, nhưng tôi phải làm thủ tục điền vào phiếu mượn sách thư viện bốn lần đấy”.
“Để cho người nào khác trong thư viện biết anh đã mượn sách à?”
“Vâng, đúng thế”.
“Vậy cũng chẳng có ích lợi gì cả, chúng ta lại bứt dây động rừng mất thôi”.
“Ý cô là sao cơ?”
“Anh Caleb này, có kẻ đã ở đây và đánh dấu những chữ này, nếu anh mang một trong số những quyển sách đấy về nhà, có thể sẽ đánh động kẻ chủ mưu đó”.
“Ý cô là có ai đó ở Thư viện Quốc hội đã chủ động tạo nên mật mã trên những dòng sách quý hiếm này”.
“Đúng thế ”, cô ta nổi cáu, “Bây giờ anh đưa cho tôi quyển sách và tôi sẽ mang ra khỏi thư viện. Dẫu sao nó cũng nhỏ và mỏng, nên chắc không là vấn đề gì cả. Đợi đã, trên sách có thiết bị mã vạch chống trộm gì không đấy?”
Caleb hoảng hốt khi nghe lời đề nghị bạo gan của Annabelle, “Ôi trời, cô ơi là cô, đây là những quyển sách quý hiếm mà, làm hư hại chúng không đền nổi đâu”.
“Vậy thì sao? Dẫu sao cũng có kẻ làm điều đó trước tôi khi đánh dấu vào sách rồi, vì vậy giờ tôi chỉ mượn sách chút thôi mà”.
“Mượn ư? Đây là tài sản của Thư viện Quốc hội đấy”.
“Caleb, đừng để tôi nổi khùng nhé, tôi mang sách ra đây”. Ông định ngăn cản, nhưng cô ta cắt lời, “Chuyện này ắt hẳn có liên quan phần nào đến cái chết của Jonathan và nếu đúng thế, tôi chẳng thèm quan tâm luật lệ gì ở đây cả, tôi muốn tìm ra sự thật cái chết của ông ấy. Anh là bạn của ông ấy, anh cũng muốn biết mà đúng không?”
Caleb nhanh chóng dịu xuống và phân bua, “Đúng thế, nhưng mang quyển sách ra khỏi đây không dễ chút nào cả. Về nghiệp vụ, chúng tôi cần phải kiểm tra mỗi túi xách trước khi người ta rời khỏi đây, và tôi sẽ giả bộ như đã kiểm tra cô rồi, nhưng còn đám bảo vệ nữa, họ còn kiểm tra kỹ hơn tôi đấy”.
“Tôi đã bảo không có vấn đề gì cả. Tôi mang sách qua chỗ Oliver tối nay, gặp nhau ở đó khi anh xong việc. Anh ta làm tôi có cảm giác rằng anh ấy am hiểu nhiều thứ lắm”.
“Ý cô là sao? Nhìn vào thì đúng là anh ấy có kỹ năng và kiến thức hơn người thường, nhưng còn đám mật mã này, đây là dành cho những điệp viên đấy chứ”.
“Anh biết không, anh là người dành hầu hết thời gian quanh quẩn bên sách vở và cũng là người chẳng biết cái quái gì mà tôi đã từng gặp”.
“Đó là lời nhận xét quá ư là gây mất thiện cảm và thô lỗ”, Caleb nổi giận.
“Hay đấy, tôi muốn thế mà”. Cô ta cũng trả đũa, “Còn bây giờ nhờ anh mang cho tôi cuộn băng dính nào”.
“Băng dính để làm gì?”
“Cứ lấy băng dính đã”.
Ông ngần ngừ lấy cuộn băng dính từ tủ đựng văn phòng phẩm bên trong khu phòng sách chính.
“Bây giờ quay người lại đi”, cô ta ra lệnh.
“Sao cơ?”
Cô ta xoay người ông lại, khi ông quay lưng về phía cô ta rồi, Annabelle lập tức kéo váy lên tận eo, và đặt quyển sách ngay phía trong đùi trái rồi dán chặt băng dính xung quanh. “Vậy là nó sẽ nằm yên ở đấy, nghĩ đến cảnh tháo sách ra chắc vui đấy”.
“Làm ơn cho tôi biết rằng cô không làm gì phá hư sách nhé”, giọng Caleb khẩn khoản, “Đó là một trong những mảnh lịch sử có giá trị đấy”.
“Anh tự quay lại mà nhìn”.
Ông quay lại và nín thở nhìn thấy quyển sách, cặp đùi thon thả, trắng nõn của Annabelle.
Giọng cô ta thì thầm, “Tôi nghĩ quyển sách chẳng việc gì khi ở đó đâu nhỉ?”
“Tôi chưa bao giờ thấy điều này, trong cuộc đời bao năm làm thủ thư và tại một nơi cao quý như thế này”, ông thốt lên, giọng run run vì kinh ngạc nhưng ông chẳng rời mắt khỏi chân cô ta và tim ông đánh lô tô trong ngực.
Cô ta kéo váy xuống, mỉm cười châm chọc, “Anh đang nghĩ gì thế, trông anh lạ lắm”. Hông cô ta chạm nhẹ vào Caleb khi cô ta bước ra cửa, “Gặp anh ở chỗ Oliver nhé, anh bạn!”