• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vào lúc trận tuyết đầu năm đang lưu loát rải khắp nơi, Hồ Lai Lai cũng vừa vặn từ trường thi đi ra, cô vừa thi xong môn cuối cùng. Tuy nhiên cô cũng chẳng có thời gian để hưng phấn, trước khi bị đông lạnh thành người tuyết liền hoả tốc chạy về phòng ngủ.

Trên đường trở về còn tiện tay mua một phần Oden vừa ấm lòng lại ấm dạ dày. Đang muốn sung sướng hưởng thụ chút niềm vui của đời người, cửa phòng đang khép hờ đột nhiên bị đẩy ra, một cái đầu dò xét đi vào.

“Lại Lại, tối nay cậu có về nhà không?”

Hồ Lai Lai vừa thấy, là Tiểu Khả, vội vàng nuốt cá viên trong miệng, lắc đầu trả lời: “Sáng mai ngủ dậy tớ mới về, làm sao vậy?”

“Tối nay đi ăn lẩu nhé?”

Cái này còn phải hỏi?

Dù sao cũng là bữa tối cuối cùng của học kỳ này, thế nào đi nữa cũng phải ra ngoài ăn một bữa. Thưởng cho chính mình đã vất vả cả một học kỳ. Cô không chút do dự đồng ý: “Đi!”

“Được, cậu nhớ hẹn Văn Văn. Có gì gọi điện thoại!”

Hồ Lai Lai làm dấu “ok”, buông bát Oden xuống, chuẩn bị để dành bụng cho một bữa tiệc lớn.

Vào cái tiết trời có tuyết rơi lạnh cóng như thế này, trong tiệm lẩu sẽ luôn đông đúc một cách lạ thường.

Suy xét đến điểm này, 5 giờ rưỡi các cô đã ra cửa, cũng xem như là đến sớm. Kết quả trong tiệm vẫn biển người tấp nập. Cũng may vận khí của các cô tốt, cướp được một cái bàn trống cuối cùng.

Cho đến khi nồi lẩu bắt đầu sôi, ngoài tiệm đã xếp một hàng dài.

Thái Thái nhanh chóng vớt một miếng thịt ba chỉ bò ăn cho đỡ thèm. Sau khi nuốt vào bụng xong mới thỏa mãn thở dài một hơi. Lúc này rốt cuộc đã có sức tiến hành quan tâm đến đời sống của bạn bè, hỏi: “Đúng rồi, nghỉ đông mọi người có định đi chỗ nào chơi không?”

Có hai người nọ còn đang vùi đầu ăn, không rảnh nói chuyện. Vì thế nhiệm vụ tiếp chuyện Thái Thái rơi trên người Đinh Văn Văn.

“Tết nhất chỗ nào cũng toàn người là người, vẫn là ở nhà sướng hơn. Tớ đã định sẽ đăng kí câu lạc bộ thư pháp rồi, ở nhà luyện chữ thôi.”

“Ồ, tu thân dưỡng tính như vậy sao?” Thái Thái bội phục sự tĩnh tâm tĩnh khí của cô bạn. Sau đó tâm sự chút kế hoạch nghỉ đông của mình. “Tớ định đi du lịch hai tuần. Sau khi về, buổi sáng sẽ chăm chỉ tập luyện chương trình máy tính cấp hai, buổi chiều……”

Cô nàng nói đến thiên hoa loạn trụy, nghe qua đã thấy hôm nay còn phong phú hơn ngày mai. Chủ nghĩa hiện thực Tiểu Khả không thể nhịn được nữa, chọc thủng ảo tưởng tốt đẹp của cô nàng, giúp cô nàng sớm tỉnh táo lại.

“Cậu thôi đi, mặc kệ đã sắp xếp tốt thế nào nhưng cuối cùng vẫn sẽ thành không ăn thì ngủ.”

“……”

Tiểu khả không thèm để ý sự công kích bằng đôi mắt trắng dã của cô bạn, nói sang chuyện khác: “ Có điều kì nghỉ đông của cẩu độc thân cũng không có gì để nói. Còn không bằng nghe một chút xem người có đối tượng sẽ có kì nghỉ đông như thế nào. Nào, tiếp theo chúng ta sẽ đến với thế giới của Lại Lại.”

“Tớ?”

“Đúng vậy, cậu.” Tiểu Khả giơ đũa, duỗi đến trước mặt Hồ Lai Lai, tiến hành phỏng vấn ngay tại hiện trường. “Có phải cậu đã dự định sẽ trải qua một kì nghỉ đông Lễ Tình Nhân?”

Vừa dứt lời, Thái Thái liền ghét bỏ nói: “Nhìn xem, nhìn xem. Vừa mở miệng liền lộ ra sự thật là cậu chưa từng ăn qua thịt heo cũng chưa từng thấy heo chạy. Không hiểu thì nói ít đi một chút.”

“…… Sao tớ có thể chưa thấy qua heo chạy chứ!”

“Cậu cho rằng ai sau khi bắt đầu nói chuyện yêu đường thì mỗi ngày đều sẽ trông cậy vào yêu đương để sống qua ngày sao? Đúng thật là vào thời điểm tình yêu cuồng nhiệt chỉ hận không thể mỗi ngày đều dính lấy đối phương. Nhưng rốt cuộc đây cũng không phải là kế hoạch lâu dài. Khoảng cách sinh ra cái đẹp, tiếp thu chút đi.”

“Cái rắm, cậu cũng chưa nói chuyện yêu đương bao giờ, có quyền gì mà lên tiếng. Đúng không Lại Lại?”

Người bị điểm tên “A” một tiếng, không vội vã trả lời vì lời nói của Thái Thái đã đột nhiên gõ cho cô một hồi chuông cảnh báo.

Kỳ thật cô vẫn luôn chưa từng cảm thấy Diệp Mạnh Trầm là kiểu người “Trầm mê tình yêu liền bỏ bê công việc”. Nhưng cũng không thể phủ nhận là gần đây trong khoảng thời gian này, giữa hai người xác thật đã xảy ra chút biến hoá không thể bỏ qua.

Từ sau khi chính thức ở bên nhau, hai người bọn họ giống như đã tráo đổi thân phận. Hoặc là nói Diệp Mạnh Trầm đã trộm học hết các chiêu bài của cô. Chơi xấu bám người mọi thứ đều tinh thông. Làm hại cô anh hùng không có đất dụng võ, thậm chí đã không còn tái hiện tình trạng lì lợm la liếm với anh nữa.

Đối với sự biến hóa như thế này, một mặt Hồ Lai Lai đương nhiên cảm thấy rất vui vẻ. Nhưng mặt khác, cô lại cảm thấy bản thân mình nên nghiêm túc tự hỏi một chút. Cuối cùng tán đồng nói: “Ừ, Thái Thái nói đúng.”

“Đúng gì mà đúng.” Tiểu Khả kiên quyết không tán đồng cách nói này, “Lại Lại, cậu ngàn vạn đừng có để bị bát canh gà có độc của Thái Thái tẩy não.”

“Không không không, đây không phải bát canh gà có độc.” Hồ Lai Lai không hề bị dao động, ngược lại phân tích rất có trật tự. “Cậu nghĩ mà xem, nếu cậu đem đại đa số thời gian cùng tinh lực của mình đặt lên một người. Mỗi ngày đều chuyển động quanh đối phương, suốt ngày rối rắm tại sao anh ấy không để ý đến mình, đến khi anh ấy nào mới để ý đến mình. Lâu dần sẽ rất dễ đánh mất bản thân. Cho nên vẫn phải có cuộc sống của riêng mình.”

Nghe vậy Thái Thái cực kì vui mừng vì cô có thể lý giải cho sự vất vả dụng tâm của mình. Ngược lại gõ gõ bát của Tiểu Khả: “Nghe thấy gì chưa, cô giáo Hồ đã vạch trọng điểm rồi đấy. Đừng có đem đại đa số thời gian cùng tinh lực của mình đặt lên một người.”

“So”

“Cho nên về sau đừng có mỗi ngày không có việc gì liền tới tìm tớ nói nhảm, cho nhau chút không gian đi, ok?”

“……”

Người duy nhất có lý trí Đinh Văn Văn không gia nhập vụ tranh cãi của hai cô bạn. Cô đã được chứng kiến trình độ ỷ lại của Hồ Lai Lai đối với Diệp Mạnh Trầm, cũng đã biết Thái Thái nói những lời này nghe qua thì có vẻ đơn giản, nhưng nếu thật sự muốn thực hiện thì hẳn là rất khó. Vì thế Văn Văn lại tiếp tục quay lại đề tài ban đầu.

“Vậy cậu định làm gì vào kì nghỉ đông?”

“Ừm…… Nên làm cái gì thì làm cái đó. Đi dạo viện bảo tàng hoặc là đi dạo chợ đồ cổ, tìm kiếm học hỏi kiến thức mới linh tinh. Yên tâm đi, còn cả một đống việc đang chờ tớ đi hoàn thành đấy, không sợ không có gì làm.”

Hồ Lai Lai trả lời một cách lý tưởng hóa.

Tuy khó nhưng cô vẫn muốn thử một lần. Bởi vì đến tận bây giờ cô rốt cuộc cũng đã suy nghĩ cẩn thận lý do vì sao lúc đó Lý Hàn Thu lại yêu cầu cô không được lúc nào cũng đem Diệp Mạnh Trầm đặt ở vị trí đầu tiên.

Bây giờ, người đã học hành có thành tựu là cô đây quyết định sẽ trả ơn cho xã hội, đem tất cả những tri thức này bàn giao cho Diệp Mạnh Trầm.

Ngày hôm sau Diệp Mạnh Trầm tới đón cô về nhà, vì thế trên đường trở về cô nắm chặt cơ hội, vào thẳng chủ đề, nghiêm túc nói: “Anh có phát hiện gần đây anh có chút quá thích em hay không. Thích đến mức hận không thể thời thời khắc khắc dính ở bên nhau?”

“Không phát hiện.”

“……”

Được rồi, nếu muốn anh chính miệng thừa nhận điều này thì xác thật không phải là một chuyện dễ dàng. Hồ Lai Lai đổi một cách nói đơn giản hơn.

“Là thế này, sau khi nghiêm túc suy nghĩ, em cảm thấy chúng ta bây giờ hẳn nên đem trọng tâm cuộc sống đặt trên công việc và học tập. Rốt cuộc thì yêu đương là một chuyện tốt mà không phải một chuyện gây trói buộc đúng không anh. Chúng ta không thể biến nó trở thành một chướng ngại trên con đường thành công của chúng ta được.”

Sau khi nói xong, cô lại sợ mình nói quá mức trừu tượng, không dễ hiểu. Vì thế còn lấy cả ví dụ càng kỹ càng tỉ mỉ hơn.

“Ví dụ như, tần suất em đến công ty tìm anh sẽ tận lực bảo trì ở mức một tuần một lần, miễn cho đến nhiều sẽ ảnh hưởng đến công việc của anh. Đương nhiên, nếu anh muốn gặp em, em cũng sẽ xét suy xét, nhưng sẽ không vừa gọi đến liền đến nữa. Tóm lại, về sau chúng ta sẽ hơi khắc chế đi một chút, thế nào?”

Về phần trước đó đã nói tốt nghỉ đông sẽ ở bên cạnh anh, bây giờ xem ra là đang muốn trốn vận mệnh bị vả mặt.

Hồ Lai Lai thề, sau này cô tuyệt đối sẽ không bao giờ tùy tiện lập flag nữa.

Nghe vậy, Diệp Mạnh Trầm liếc mắt nhìn cô một cái, không biết hôm nay cô lại muốn diễn vai gì.

Rõ ràng bây giờ đang gió êm sóng lặng, chuyện gì cũng không có. Cô lại đi khen ngược, muốn tự mình chế tạo một ít chướng ngại à.

Là do gần đây mọi chuyện xảy ra quá suôn sẻ, nhàn đến hoảng?

Diệp Mạnh Trầm hơi thu lại thần sắc, đang muốn nói chuyện, tiếng chuông điện thoại của cô đột nhiên vang lên, vì thế anh tạm thời bỏ qua. Hồ Lai Lai cũng nhanh chóng thu hồi tầm mắt trên người anh. Cúi đầu nhìn thoáng qua, không nghĩ tới thế mà lại là Tần Thơ.

Không phải là đột nhiên sảy ra việc gấp, yêu cầu cô quay lại trường học đấy chứ?

Cô tự nhiên có một loại dự cảm xấu, sau khi nhận điện thoại liền giành nói: “Từ từ, cô cô cô đừng vội nói chính sự. Cô có thể bật mí một chút trước hay không, điều cô sắp nói là tin tốt hay tin xấu?”

“Tin tốt.”

Tin tốt? Vậy…… “Vâng, cô cứ nói đi đừng ngại.”

“Cô có một người bạn đang công tác trong sở khảo cổ học. Hiện tại họ đang rất cần thêm người, hỏi cô có người thích hợp hay không. Vốn dĩ chỉ nhận năm 3 năm 4 thôi, cô thật vất vả mới giúp các em tranh thủ được hai cái danh ngạch, một cái cho nam sinh và một cái cho nữ sinh. Nếu em không muốn đi thì cô sẽ đem hết danh ngạch cho nam sinh.”

“Đi đi đi! Em muốn đi! Một trăm lần muốn đi!”

Hồ Lai Lai trả lời như muốn gào lên đến nơi, tâm tình vui sướng viết hết lên mặt, không chút do dự nói rõ ý nguyện của mình. Chỉ là, sau khi trả lời xong, cô lại bình tĩnh xuống, hỏi một vấn đề vô cùng thực tế.

“Nhưng mà khi nào thì đi, đại khái sẽ đi mất bao lâu vậy ạ?”

“Người trong sở vẫn luôn đều ở đằng kia, ăn tết cũng không về. Nếu em muốn đi thì bây giờ liền có thể đi. Còn ở lại đó bao lâu thì còn phải xem chính bản thân em, chỉ cần có thể trở về báo cáo trước khi bắt đầu vào học là được.”

“Vâng……”

Hồ Lai Lai không nói nữa, vừa rồi còn rất quyết đoán bây giờ thì lại do dự, tựa như đang cân nhắc điều gì, còn muốn suy xét thêm một chút.

“Dù sao dựa vào lượng tri thức và kinh nghiệm thực tiễn của các em bây giờ. Đi cũng chưa chắc đã có thể giúp được việc gì. Nhiều nhất là làm chân chạy mà thôi. Nhưng mục đích chủ yếu vẫn là nhân cơ hội này được đi hiện trường cảm nhận một chút, học thêm chút kiến thức ngoài sách vở, rồi sẽ có ích cho sau này.”

Người ở đầu kia điện thoại nghe ra sự rối rắm của cô, không biết cô đang lo lắng đến lúc đó sẽ quá vất vả hay là lo lắng điều gì khác. Chỉ có thể cố gắng nói được gì thì nói. Dù sao quyền quyết định cuối cùng vẫn là ở trên tay Hồ Lai Lai.

“Vâng, em biết. Em…… đến tối em trả lời cô được không ạ?”

“Được.”

Sau khi ngắt điện thoại, Hồ Lai Lai nhìn chằm chằm điện thoại một lúc lâu. Lấy lại tinh thần mới giải thích: “Là Tần Thơ gọi tới, nói là có một hạng mục khảo cổ dã ngoại, hỏi em có muốn tham gia hay không.”

“Còn phải hỏi sao.”

“……”

Đúng không, phàm là người hiểu rõ cô đều biết, đối với cơ hội đáng quý như thế này cô khẳng định sẽ gật đầu đồng ý không chút do dự.

Nếu đổi lại là trước kia, Hồ Lai Lai đương nhiên sẽ không có bất cứ băn khoăn gì, nhưng mà ——

“Nhưng mà nếu em thật sự đi, rất có khả năng cả kỳ nghỉ đông này anh sẽ không được thấy em, anh không định giữ em lại một chút sao?”

Lời này cùng với những lời đạo lý lớn cô vừa nói hoàn toàn là hai thái độ khác nhau. Diệp Mạnh Trầm cười khẽ, không trực tiếp trả lời mà chỉ hỏi ngược lại: “Em đây là đang xúi giục anh trở thành chướng ngại trên con đường thành công của em sao?”

“……”

Thấy anh khó được có tâm tình nói đùa, Hồ Lai Lai ngược lại cười không nổi. Nghĩ thầm quả nhiên anh thành thục hơn cô nhiều, vừa rồi cô còn bàn luận thanh cao cho anh nghe đại khái như là một trò cười đi.

Chỉ là, mặc kệ nói như thế nào, ở cùng một thành phố mà không thể gặp mặt và bị phân cách hai nơi không thể gặp mặt hẳn là hai loại cảm giác hoàn toàn bất đồng đi. Vạn nhất đến lúc đó anh muốn gặp cô thì làm sao bây giờ?

Hồ Lai Lai cúi đầu, bỗng nhiên tâm tình trầm xuống, không biết rốt cuộc có nên đáp ứng hay không. Chỉ chốc lát sau, đỉnh đầu truyền đến một lực đạo quen thuộc, vỗ nhẹ đầu cô. Bên tai vang lên giọng nói trầm ổn lúc này lại thành thuốc tốt của cô.

“Này thì có gì mà phải do dự, không phải em mới nói yêu đương hẳn là một chuyện tốt mà không phải một truyện gây trói buộc sao. Cho nên, em muốn làm gì thì cứ làm cái đó, đừng vì băn khoăn cảm giác của anh mà để sau này lại tiếc nuối.”

Vừa nghe lời này, cô một lần nữa ngẩng đầu lên, xác nhận nói: “Anh thật sự không sao?”

“Ừ.”

Tiếng nói vừa dứt, Hồ Lai Lai lập tức khôi phục sức lực bắt đầu trở lên vô lại, phát ra âm thanh rầm rì vui sướng. Cô dịch đến gần ghế điều khiển một chút, cọ cọ cánh tay anh, bảo đảm nói: “Anh yên tâm, em mỗi ngày sẽ gọi điện thoại để giải nỗi khổ tương tư cho anh!”

Địa điểm khảo cổ lần này được phát hiện ở trong một thôn trang nhỏ. Rời xa thành thị, cũng rời xa Diệp Mạnh Trầm.

Sau khi xác định sẽ đi, Hồ Lai Lai không hề chậm trễ thời gian, tính qua đêm 30 sẽ lập tức xuất phát, đồng hành còn có Đường Thanh Hoa.

Hoàn cảnh khi khảo cổ dã ngoại khẳng định sẽ gian khổ, may mà niềm vui nảy sinh trong quá trình cũng đủ để triệt tiêu phần mệt mỏi này. Mỗi một ngày đều có thể có phát hiện mới, những ngày này của cô trôi qua phi thường phong phú lại vui vẻ.

Tiếc là loại vui sướng này chỉ có tác dụng trong một khoảng thời gian nhất định, chỉ có thể duy trì đến trước khi đi ngủ. Rốt cuộc ban ngày cùng một đám người ở bên nhau, lúc nào cũng vội vội vàng vàng quên cả nhớ Diệp Mạnh Trầm. Nhưng ban đêm lại dễ miên man suy nghĩ. Sau đó cô phát hiện mình lại trở thành người chuyên nói mạnh miệng.

Nhớ trước đây cô còn lo lắng nếu Diệp Mạnh Trầm muốn gặp cô thì sao. Kết quả bây giờ ngược lại cô mới là kẻ mắc bệnh tương tư.

Đặc biệt là khi nghe thấy giọng anh.

Từ khi đến đây, Hồ Lai Lai đã nghiêm khắc dựa vào ước định, mỗi ngày nhất định sẽ gọi một cuộc điện thoại cho anh. Đương nhiên trước đó cô đều sẽ phát WeChat để xác nhận xem anh có thời gian hay không.

Thông thường câu trả lời mà cô nhận được đều là khẳng định, hơn nữa dường như đều phản hồi trong vòng 1 giây. Duy chỉ có hôm nay là chậm chạp mãi không thấy phản hồi.

Vốn dĩ Hồ Lai Lai cho rằng có lẽ anh bận quá, cũng không thúc giục anh, tính đi ngủ trước. Ai ngờ mới vừa nằm lên giường, điện thoại liền đột nhiên vang lên. Cô sợ tới mức nhanh chóng nắm chặt điện thoại trong tay, bằng tốc độ nhanh nhất chạy ra ngoài, miễn cho lại quấy rầy người cùng phòng nghỉ ngơi.

Thẳng đến sau khi ra khỏi phòng, hứng gió lạnh thấu xương thổi tới, lạnh đến mức giật mình. Cô mới nhớ ra mình đã gấp đến mức quên cầm theo áo khoác. Lại không có thời gian quay về lấy, chỉ có thể ngồi xổm dưới cây lê trong viện, cuộn tròn thành một cục, run rẩy ấn nút nghe điện thoại.

Mới vừa “Alo” một tiếng, đầu kia điện thoại lập tức có tiếng gió gào thét xuyên qua ống nghe, cô hít hít mũi, hiếu kỳ nói: “Anh đang lái xe à? Muộn như vậy mới trở về ạ, còn bao lâu nữa mới về đến nhà?”

“Tới rồi.”

Vừa dứt lời, cô liền nghe thấy “Bịch” một tiếng, tựa như là tiếng đóng cửa xe. Đang nghĩ tới rồi thì tốt, không ngờ câu nói tiếp theo của anh lại khiến cô trở nên hồ đồ.

“Ra đi.”

Ra đi?

Hồ Lai Lai sửng sốt, mất vài giây phiên dịch ý tứ bao hàm trong câu nói này. Tuy rằng tiềm thức không quá tin tưởng vào kết luận của mình, nhưng thân thể vẫn phản ứng trước.

Cô “vù” một cái đứng lên, lập tức lao ra sân.

Mùa đông ban đêm rét lạnh lại cô đơn, cỏ dại ven đường đã bị bao phủ bởi một tầng sương tuyết mỏng manh. Mà lúc này Diệp Mạnh Trầm đang đứng bên cạnh xe, bên chân anh có một khóm hoa không biết tên, chợt sinh ra một loại ảo giác gió trăng vô tận.

Một tay anh tùy ý để trong túi áo, một tay khác cầm điện thoại. Nghe thấy động tĩnh cách đó không xa, đầu khẽ nâng, di chuyển tầm mắt về phía cô. Sau đó khóe miệng giống như có một chút độ cong, chậm rãi mở ra hai tay.

Ban đêm ở nông thôn từ trước đến nay đều tối đen không có ánh đèn đường. Chỉ dựa vào hai ngọn đèn dầu ở ngoài cổng để duy trì độ sáng. Nhưng cho dù quanh mình ánh sáng tối tăm, cô cũng có thề thấy rõ ý cười lờ mờ trong đáy mắt anh.

Hồ Lai Lai không có cách nào có thể miêu tả cảm xúc giờ phút này của mình. Cô nện bước ngập ngừng, sau đó càng bước càng nhanh, cuối cùng lấy tư thế chạy một trăm mét lao về phía anh, vùi đầu trong áo khoác ấm áp của anh.

Trên đời này không có nơi nào ấm áp hơn lồng ngực của người mình thích.

Cứ như vậy một lúc lâu, cô vẫn không thể tin được sự thật đang đứng trước mắt. Cô ngửa đầu, giả vờ tức giận oán trách: “Em nói anh người này sao có thể ích kỷ như thế nhỉ. Chỉ cho bản thân làm người khác bất ngờ, nhưng không cho người khác làm anh bất ngờ?”

Cô chỉ mặc một bộ đồ ngủ Coral nhung, ôm vào trong ngực mềm như bông. Nghe vậy lông mày Diệp Mạnh Trầm vẩy một cái, ôm eo cô, nhẹ nhàng dùng chút lực liền đem cả người cô nhắc lên, đặt lên nắp động cơ xe.

“…… Hả?”

Cảm giác ngồi trên cao này rất thú vị, Hồ Lai Lai cảm thấy chơi vui, quơ quơ chân. Vừa định khen khen anh, nhưng vừa mới mở miệng đã bị lấp kín.

Lực đạo gữa môi răng từ nhẹ biến nặng, Diệp Mạnh Trầm giữ gáy cô gia tăng nụ hôn. Nửa tháng nhớ nhung đại khái chỉ có thể thông qua phương thức này mới có thể giải trừ.

Nhưng Hồ Lai Lai có chút ăn không tiêu, vừa được buông ra cô lập tức dựa vào người anh thở dốc. Hơn nữa không biết từ lúc nào trong áo cô đã chạy vào một con tay tác quái, phân tán lực chú ý của cô.

Vì thế cô giống như trộm, một bên khẩn trương nhìn trái nhìn phải, một bên nhắc nhở anh: “Anh đừng tưởng ở đây tối lửa tắt đèn thì có thể làm xằng bậy nha. Không chừng đột nhiên sẽ có người nhảy ra từ chỗ nào đấy.”

“Ừ.”

Câu này trả lời rất dứt khoát, nhưng hành động thực tế lại không như vậy. Bởi vì trong áo cô cái tay kia vẫn còn nhích tới nhích lui, không hề có ý muốn dừng lại.

Cuối cùng, Hồ Lai Lai rốt cuộc nhịn không được nhỏ giọng hỏi: “Sao anh còn chưa lấy tay ra?”

“Sưởi ấm.”

“……”

Thật sự là không có cách nào nói lại.

Diệp Mạnh Trầm cười cười, cũng không nói nữa, để cằm trên đỉnh đầu Hồ Lai Lai, ôm cô yên tĩnh hưởng thụ giờ khắc này.

Trong đêm tối, có ánh trăng, có em, vậy là đủ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK