_________________________________
Tuy rằng người cũng như tên nhưng Hồ Lai Lai cũng có lúc rất hiểu chuyện.
Từ khi biết Diệp Mạnh Trầm đang bận rộn xử lý chuyện công ty. Cô cũng không còn cứ lâu lâu lại chạy đến trước mặt anh lắc lư nữa. Quả thật ngang với hoà thượng thanh tâm quả dục. Lý Hàn Thu lo lắng cô cứ như vậy sẽ nghẹn chết. Mạnh mẽ lôi kéo cô một hồi, nói là muốn đi học lái xe.
Sự thật chứng minh, chiêu này cực kì có tác dụng. Bởi vì nhờ mỗi ngày lăn lộn trong tiếng mắng chửi không trùng lặp của huấn luyện viên, thời gian trôi qua rất nhanh.
Đương nhiên trừ bị mắng mỏ, thỉnh thoảng cô còn có một ít tin tức tốt xen kẽ.
Tỷ như, hôm nay nhận được thông báo trúng tuyển. Hồ Lai Lai rốt cuộc cướp được vé vào bảo tàng. Lại tỷ như, ngày tham quan bảo tàng hôm đó cô đã nhận được tin tức của vị sư phụ mất tích đã lâu. Vì thế cô không nói hai lời, đi một chuyến tới tiệm tạp hoá đồ cổ gần đó.
Ngoài cửa tiệm được dựng một cái ô che nắng lớn. Ở bên cửa có một chiếc Slot Machine (lão hổ cơ/máy đáng bạc tự động), có một ông chú mập mạp tầm 40 tuổi đang ngồi trên máy. Từ khi cô sáu tuổi lần đầu tiên tới nơi này, chiếc máy này đã bị hắn độc chiếm. Đến nay đã mười mấy năm hắn vẫn còn độc chiếm.
Những người xung quanh không biết tên của hắn, trực tiếp gọi hắn là Lão Hổ. Hồ Lai Lai cũng không biết, dù sao cô cũng chỉ cần gọi "sư phụ".
Cũng may đối với chuyện sư phụ nhà mình lâu lâu liền mất tích cô đã quen. Cho nên chưa từng hỏi gì, thậm chí lược đi đoạn hỏi thăm cơ bản. Trực tiếp cầm tờ thông báo trúng tuyển, vọt tới trước mặt hắn, không kịp chờ đợi khoe khoang: "Sư phụ, người xem, về sau con chính là người có thân phận rồi!"
Lão Hổ được xem như là người thứ hai biết chuyện ghi danh của cô. Cho nên vui mừng thì vui mừng nhưng cũng không thấy bất ngờ. Nhìn tượng trưng một cái rồi lên giọng dạy bảo: "Bây giờ con đang làm nghiên cứu cũng tính là có thân phận rồi. Có cần phải cao hứng thế không? Đã quên ta từng nói tâm phải bình tĩnh rồi sao?"
Làm nghiên cứu như cô bây giờ cũng tính là có thân phận?
Ừ, lời nói cũng thật sự là quá qua loa.
Hồ Lai Lai bị dạy bảo, gật gật đầu, vội vàng thu hồi tờ giấy thông báo trúng tuyển. Vô tình nhìn thấy trước mặt hắn bày một chồng tiền xu, tâm tư vừa động, không đầu không đuôi nói: "Sư phụ, người có thấy làm việc tốt có thể trợ giúp tăng vận may khi đánh cược hay không?"
"Không có."
"Nha, vậy khẳng định là do người làm chưa đủ nhiều."
Cô nói chém đinh chặt sắt, phảng phất như chính mình là một vị thần quản lý vận may khi đánh cược. Lão Hổ lại không phối hợp diễn xuất với cô, vạch trần nói: "Được rồi, còn dám quanh co lòng vòng với sư phụ ngươi. Muốn gì cứ việc nói thẳng đi."
Cô chờ chính là những lời này!
Người đạt được mục đích nọ ngại ngùng cười ngây ngô hai tiếng. Không nói bóng nói gió nữa, đi thẳng vào vấn đề: "Là thế này, sư phụ, gần đây con phát hiện người tiêu thụ bị lừa quá dễ dàng. Người có thể nói một chút cách cải thiện cho con không?"
"Con thấy sao?"
Lão hổ cũng không khách khí với cô chút nào, không lưu tình chọc thủng hy vọng của cô:
"Một thợ thủ công nhỏ bé không quản được chuyện thế giới. Giang hồ tự nhiên nhiều hiểm ác. Chỉ cần trong lòng còn tồn tại suy nghĩ có thể làm giàu bằng chút tiền chênh lệch đó. Thì căn bản không cần phải lừa. Kiểu gì họ cũng mắc mưu mà thôi, không bằng cách này thì cách khác. Người như vậy sẽ nghe lời con nói sao?"
Nghe vậy, Hồ Lai Lai thật sâu thở dài một hơi, nghĩ thầm thật đúng là nói một phát trúng tim đen. Đầu óc đang nóng lên của cô cũng dần dần nguội lạnh.
Kỳ thật cô cũng không tự cho là mình có bao nhiêu ghê gớm mà tính toán đi cứu vớt chúng sinh. Như vậy thì quá là không biết tự lượng sức mình, không thực tế. Cô chỉ hy vọng có thể có càng ngày càng nhiều người tiếp xúc với thông tin chính xác mà hữu dụng. Như vậy ít nhất có thể giảm bớt phần nào đó hiện tượng này tiếp tục xảy ra.
Nhưng rốt cuộc vẫn phải đơn giản hoá vấn đề lại.
Hồ Lai Lai có điểm nhụt chí, đồng thời lại nghĩ thông suốt một số việc. Tựa như có những thứ không thể nóng vội. Dù sao thời gian còn dài, nhân tài còn nhiều, kiểu gì chẳng có cách đúng không?
Vì thế cô một lần nữa tỉnh lại nói: "Được rồi, sư phụ, người không cần phải nói, đạo lý con đều hiểu......"
"Chỉ là không làm được?"
"......"
Lão Hổ không lạ gì với suy nghĩ của cô. Kiên nhẫn khuyên bảo: "Con không phải đã ở trên Weibo tận dụng hết khả năng mà mình có để phổ cập về những điều thường gặp, làm thành một bộ phương pháp nhận biết rồi hay sao? Thế là đủ rồi, đừng có mù quáng quan tâm chuyện khác nữa. Mau đi tham quan bảo tàng của con đi."
Nhà bảo tàng?
Nhà bảo tàng!
Hồ Lai Lai như vừa chợt tỉnh mộng. Từ trên ghế nhựa nhảy dựng lên, sốt ruột nói: "Vậy con đi trước nha sư phụ......"
Âm cuối vội vàng phiêu tán trong không khí.
Vị trí của bảo tàng ở giữa một vùng ngoại thành hẻo lánh. Hơn nữa hôm nay lại là ngày làm việc nên thời gian mở cửa đã rút ngắn chỉ còn bốn giờ.
Cần phải nắm chặt mỗi giây mỗi phút.
May mắn chính là, cô đã đến kịp. Bất hạnh chính là, cô vừa mới bước xuống xe, xung quanh lúc đầu rõ ràng không có một bóng người. Lại đột nhiên nổi lên một ngọn gió quỷ quái. Đẩy cô ngã trên mặt đất, đồng thời giật mất túi xách của cô.
Chứa vé vào cửa quý giá.
Tất cả xảy ra quá nhanh, nhanh đến mức Hồ Lai Lai hoàn toàn không có thời gian phản ứng. Vẻ mặt trì độn nhìn tên cướp đang chạy càng ngày càng xa. Giây tiếp theo một âm thanh quen thuộc bỗng truyền xuống từ trên đỉnh đầu: "Lên xe."
Cô theo tiếng nhìn lại, không nghĩ tới hoá ra lại là Tiền Tài. Thấy cậu ta đang ngồi trên một chiếc Honda CB400. Còn tưởng rằng cậu muốn mang mình đuổi theo kẻ cướp, lập tức nhảy lên ghế sau. Tiếng động cơ ầm ầm nổ vang mở màn một cuộc chiến truy đuổi. Giống như cảnh tượng đuổi bắt cướp trong phim hành động.
Mắt thấy thắng lợi đang ở ngay phía trước. Ai ngờ đúng lúc này hướng xe đột nhiên thay đổi, cuối cùng dừng ở cửa đồn cảnh sát.
"......"
Hồ Lai Lai một bầu nhiệt huyết nháy mắt bị dập tắt triệt để. Biết chính mình sẽ không vui vẻ mất một lúc. Biểu tình phức tạp nói: "Sao lại tới chỗ này?"
"Báo án a, cậu không phải bị cướp sao?"
Nghe vậy, cô hít sâu một hơi, xoa xoa khuôn mặt thiếu chút nữa bị gió thổi lệch. Không nhịn nổi, hướng Tiền Tài mà rống: "Đi báo án mà phóng nhanh như vậy làm cái gì hả?! Có phải muốn bị bắt lại hay không!"
Tục ngữ nói thật chính xác. Bạn sợ cái gì thì cái đó sẽ tới. Vừa dứt lời, người bắt bọn cô thật sự đã xuất hiện, trêu ghẹo nói: "Này, cô bé cũng rất tự giác đấy. Đưa bằng lái ra xem một chút đi."
Không khí đột nhiên an tĩnh.
Thấy thế, đồng chí cảnh sát kinh nghiệm phong phú hiểu rõ nói: "Không mang? Vừa lúc, vào đi thôi."
"......"
Xem, ông trời quả nhiên công bằng. Qua một cánh cửa sổ cũng không quên hắt một chậu nước lạnh.
Hai người đành phải nhận xui xẻo ngoan ngoãn đi vào.
Việc báo án thì đơn giản, khó giải quyết chính là sự kiện vi phạm luật giao thông kia. Bởi vì Hồ Lai Lai còn vài ngày nữa mới tròn mười tám tuổi cho nên cần gọi người giám hộ. Vấn đề là, cô không có khả năng gọi Hồ Lương Tùng. Nếu không ông cùng Diệp Định Chương nhất định sẽ gấp đến độ vào thẳng bệnh viện. Nhưng những số điện thoại khác cô lại không nhớ được.
Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ còn một người có thể giúp cô. Nhưng mà anh ấy gần đây bận như vậy, vẫn là không nên quấy rầy anh thì hơn.
Cô bị rơi vào tình thế khó xử không khỏi lâm vào trầm tư. Mày nhăn thành hình gợn sóng. Tiền Tài ở một bên không biết cô đang rối rắm cái gì. Tính toán lại lần nữa ra tay cứu giúp.
Chú cảnh sát cảm thấy mình bị làm lơ cũng muốn tăng cảm giác tồn tại: "Cô bé, chú cũng không phải muốn bắt phạt gì cháu. Chỉ là gọi người lớn của cháu đến đây ký tên. Cho nên cháu không phải sợ bị mắng, cũng đừng sử dụng quyền im lặng. Mau gọi điện thoại đi, cứ thế này mặt trời cũng sắp xuống núi rồi. Chỗ này không bao cơm chiều đâu."
Cô nhìn mặt trời đang treo trên cao không hề có chút ý định đi xuống:
"......."
Có điều cứ như vậy xác thật cũng không giải quyết được vấn đề gì. Hồ Lai Lai chỉ có thể xuống tay ấn số điện thoại.
Nếu không phải bất đắc dĩ, cô tuyệt đối sẽ không gọi cú điện thoại này. Sợ bị hiểu lầm là cố ý làm phiền anh. Vừa thông máy liền nhịn không được bùm bùm giải thích một đống lớn. Lại bị đối phương ngắt lời: "Nói trọng điểm."
"Nha......"
Cô thấp thấp lên tiếng. Ngữ khí ủy ủy khuất khuất nho nhỏ luôn là khống chế vừa đủ như gãi đúng chỗ ngứa. Nghe như là không ôm bất cứ hy vọng gì: "Nếu anh có thời gian. Có thể đến đồn công an đón em một chút không?"
"Địa chỉ?"
Anh nguyên nhân cũng không hỏi, vô cùng đơn giản trả lời hai chữ một cách dứt khoát lại êm tai. Hồ Lai Lai sửng sốt, giống như người mắc bệnh ung thư phát hiện mình bị chuẩn đoán sai kết quả. Nhanh chóng báo địa chỉ càng kỹ càng tỉ mỉ.
Thời gian cứ lặng lẽ trôi không một tiếng động. Nghiêm túc mà nói, từ lần cuối hai người gặp nhau cũng đã qua hơn nửa tháng.
Sau khi cúp điện thoại, cô vừa mong vừa thấp thỏm chờ đợi. Đáng tiếc trạng thái như vậy rất mau đã kết thúc nhờ cái người không thể làm cho người ta bỏ qua kia. Cô còn tưởng rằng đối phương muốn giao lưu ánh mắt với mình. Vì thế chia ra một chút tinh lực:
"Muốn nói cái gì thì nói đi."
"Không có gì."
"......"
Đúng là Tiền Tài không định nói gì. Chỉ là suy nghĩ không biết người cô vừa gọi điện thoại là ai. Lần đầu tiên thấy có người có thể làm cho cô nàng không sợ trời không sợ đất kia e dè sợ hãi.
Hồ Lai Lai nghĩ chắc cậu ta lại muốn thừa nước đục thả câu. Lười cùng cậu ta so đo, chỉ muốn cậu ta mau về đi miễn cho mình lại bị hiểu lầm.
Chính vào lúc này, xuyên qua căn phòng sương khói lượn lờ người đến người đi. Cô thấy được người mà mình tâm tâm niệm niệm.
Ngoài cửa không có vật gì che đậy, mà ánh mặt trời tháng bảy thì mãnh liệt. Chúng không gặp chút trở ngại nào nhào vào trên người anh. Làm cả người anh như mang theo một loại lực hấp dẫn không thể diễn tả. Bao quanh anh bằng một tầng ánh sáng.
Quan trọng hơn là nét mặt anh hiện tại không được tốt lắm. Như là điềm báo của sự tức giận.
Hồ Lai Lai nháy mắt tỉnh táo lại, biết lát nữa khẳng định sẽ không tránh khỏi phải nghe một đống lời mắng. Vội vàng đứng lên tiếp đón. Giải thích bổ sung thêm một chút sự việc từ đầu đến cuối. Đến mãi sau mới phát hiện tóc của anh tựa hồ đã ngắn đi một chút. Đôi mắt trước sau như một sâu thẳm lạnh lẽo, không lẫn tạp niệm.
Quen thuộc lại xa lạ.
Tầm mắt Diệp Mạnh Trầm vẫn luôn dừng ở chân trái của cô. Thấy làn da trắng nõn bị ánh sáng mãnh liệt chiếu đến lóa mắt. Cùng vết máu đã khô lại thành màu đỏ sậm kết hợp thành hình ảnh đối lập rõ ràng. Cho dù miệng vết thương không lớn nhưng vẫn không thể thay đổi được sự thật là nhìn nó cực kỳ chướng mắt. Vì thế đôi mắt sắc của anh càng trở nên lạnh lẽo.
Từ nhỏ đến lớn, anh đã không ít lần giúp Hồ Lai Lai thu thập cục diện rối rắm. Đồn công an cũng đã từng vào vài lần. Cho nên cái gì cũng chưa hỏi, trực tiếp đuổi đến đây. Nhưng không nghĩ tới cô còn bị thương. Sau khi nghe thấy hai chữ "đua xe" anh không còn trầm mặc nữa. Giữa lông mày choáng mở một vòng lạnh lùng.
Anh nhẹ liếc mắt đánh giá nam sinh đối diện lần thứ hai.
"Là ai làm?"
Nam sinh ngồi yên không nói gì, nhìn thẳng anh.
Kỳ thật vừa rồi lúc đuổi theo tên cướp. Tiền Tài đã muốn mang cô đi xử lý vết thương. Nhưng lúc ấy Hồ Lai Lai còn đang vội vã muốn tìm lại túi xách. Hơn nữa cảm thấy vết thương cũng không nghiêm trọng lắm nên đã nhất quyết từ chối.
Lúc này cô không nghĩ là anh đang lo lắng. Vẫn không thèm để ý, tùy tiện nói: "Không cẩn thận bị cuộc đời xô ngã mà thôi, không có gì."
Còn có tâm tình cợt nhả.
Diệp Mạnh Trầm không thể nhìn nổi bộ dạng không tim không phổi của cô. Nhíu mi, cơn tức thật vất vả mới áp xuống được lại một lần nữa chuẩn bị bạo phát, nhăn mày, híp đôi mắt đen nhìn cô.
"Đừng bắt anh phải hỏi lại lần thứ ba, là ai làm?."
"...... là bọn tiểu cẩu cướp đồ của em."
Hồ Lai Lai dẹp mấy suy nghĩ sinh động trong đầu sang một bên. Đúng sự thật trả lời.
Tuy rằng không liên quan đến đua xe nhưng cái đáp án này cũng chẳng ra gì. Cho nên sắc mặt của anh vẫn chưa chuyển biến tốt đẹp. Xong nhìn thấy cô gái nhỏ trước mặt vừa căm giận lại ủy khuất liền dần dần giấu đi lạnh lẽo giữa lông mày. Thả chậm ngữ điệu, lại hỏi: "Còn bị thương chỗ nào không."
Hồ Lai Lai nghĩ nghĩ, muốn nói nghiêm trọng một chút để tránh khả năng bị "đánh chửi". Vì thế thử nói:
"Tâm hồn bé nhỏ?"
"......"
- ----------------
Tác giả: Hôm nay nhân dịp ngày quốc khánh, chúng ta nên chúc mừng thế nào đây?
Hồ Lai Lai: Đến Quốc gia còn giải phóng thành công, vì sao ta còn không cố gắng ngủ với Diệp Mạnh Trầm (ノ°^°)ノ?
Sau đó, thừa dịp Diệp Mạnh Trầm chưa về vụng trộm bò lên giường anh. Quyết định đêm nay sẽ đem gạo sống nổ thành bắp rang!