“Có lẽ cậu ấy thất tình thật rồi, cho dù bức tranh không phải do Giang Túy Mặc lấy đi thì Giang Túy Mặc có một người mẹ như vậy, Tế Tế cũng sẽ không chịu tiếp nhận bà ta.” Tử An nói với Giản Kỳ.
Các bạn thừa biết là Giản Kỳ đã chờ cái ngày này bao lâu, trước đây cậu ta vẫn luôn miệng nói là thời cơ chưa tới, chính là bởi vì nhìn thấy Tế Tế quyết tâm yêu Giang Túy Mặc như vậy, chỉ cần cô nàng cứng đầu Tế Tế còn chưa chặt đứt niệm tưởng của mình thì cho dù cậu ta có cố gắng thế nào cũng vô ích.
“Nếu lần này mà đồ béo mập cậu có thể đá được soái ca thì đời này của cậu chính là một tấm bia đá không chữ.” Ngoài miệng Giản Kỳ vẫn không quên bỏ đá xuống giếng đả kích Tế Tế, nhưng nụ cười tiểu nhân đắc chí bên môi lại lộ rõ lòng dạ hẹp hòi của cậu ta.
Một hôm, lúc Tế Tế tan làm, Giang Túy Mặc gọi điện thoại tới, giọng nói rất gấp gáp, ý tứ đại khái là bức tranh kia là do Lý Duyên Trân sai người đánh tráo, nếu muốn giám định tính thật giả của bức tranh thì phải liên hệ với một số chuyên gia ở viện bảo tàng thủ đô, hiện giờ ủy ban kỷ luật đang tiến hành điều tra nguồn gốc của bức tranh này, số mệnh sau này của mẹ anh sẽ liên quan chặt chẽ với tính thật giả của bức tranh.
“Anh nói với tôi chuyện này làm gì?” Tế Tế lạnh lùng đáp lại: “Tôi cần bức tranh kia.”
“Bên phía ủy ban kỷ luật đã tra ra được người giữ bức bút tích thật này, rất có thể bọn họ sẽ tới tìm em để tìm hiểu tình huống.”
“Thế sao? Nếu như tôi nói cho bọn họ biết, bức tranh kia là thật, vậy thì tội danh hối lộ của thị trưởng Lý sẽ được thành lập đúng không?”
“Bà ấy nên bị trừng phạt vì hành vi phạm tội của mình, đứng trước pháp luật, không có ai… có thể ngoại lệ.” Giọng Giang Túy Mặc trầm xuống, nói cho cùng thì Lý Duyên Trân cũng là mẹ ruột của anh, cho dù không có công ơn nuôi dưỡng thì cũng không có thù hận sâu đậm gì. Biết mẹ mình sắp phải đối mặt với nguy cơ tù tội, mấy hôm nay Giang Túy Mặc cũng không thể hoàn toàn hờ hững.
“Nếu ngay từ đầu anh đã biết bà ấy muốn lấy tranh của ông ngoại tôi, tại sao anh lại không tìm cách ngăn cản? Không muốn thanh minh gì cho mình sao?”
“Anh và bà ấy ít tiếp xúc, không biết bà ấy đã sắp xếp người đi tráo đổi tranh từ lúc nào.” Tế Tế à, cô cũng biết mà, Giang Túy Mặc còn chưa đầy ba tuổi đã bị Lý Duyên Trân bỏ rơi, từ đó trở đi đều chỉ sống bên cạnh cha, trong đầu anh làm gì có khái niệm mẹ, thử hỏi lấy đâu ra tình thương của mẹ chứ? Thế rồi đến lúc anh hơn hai mươi tuổi, người mẹ xa lạ kia lại đột nhiên xông vào cuộc sống của anh, nhưng một người đã học được cách sinh hoạt độc lập như anh, nếu không có ràng buộc về máu mủ thì sao anh có thể bằng lòng nối lại tình mẹ con?
Anh thật sự không hiểu nổi mẹ mình.
Tế Tế phản bác: “Anh không thể nhắc nhở tôi một tiếng sao?”
“Em cứ luôn lo lắng cho bệnh tình của ông ngoại em, ông qua đời được mấy ngày, tâm trạng em vẫn đang suy sụp, nếu như anh nói cho em biết rằng mẹ anh thèm thuồng tranh của ông em thì em sẽ vui sao?”
“Anh không cần phải nhiều lời… Tôi sẽ nói thật với ủy ban kỷ luật.”
“Tế Tế…” Giang Túy Mặc vô cùng khó xử, Tế Tế nhiều lần nói đùa rằng Giang Túy Mặc khuyết thiếu tình thương của mẹ chính là nói trúng khúc mắc trong lòng anh.
“Anh không nên ở bên tôi, nếu chúng ta là người xa lạ thì thị trưởng Lý sẽ không có cơ hội để tráo đổi tranh của tôi như vậy, tôi cũng sẽ không lơ là với anh và bà ấy như vậy.” Tế Tế nói xong thì cúp điện thoại.
Đây chẳng phải chính là lý do mà lúc đầu Giang Túy Mặc từ chối sự theo đuổi của Tế Tế sao? Số mệnh chính là như vậy, cho dù bạn có lựa chọn thế nào, có ứng đối ra làm sao, có dùng hết can đảm và sức lực thì kết quả cuối cùng cũng như nhau mà thôi…
Giang Túy Mặc dựa vào cửa sổ, tay vẫn cầm điện thoại di động, mắt nhìn xa xăm ra bên ngoài. Phảng phất như trước mắt là bóng dáng tròn vo của Tế Tế đang giẫm lên nền tuyết tạo thành một hình trái tim, kích động gọi anh nhìn, rồi lại bị một chiếc xe che khuất. Cảnh còn người mất, trải qua chuyện này, giữa anh và Tế Tế đã có một lớp ngăn cách, e rằng sẽ không thể nào trở lại như trước.
Nhìn bề ngoài thì có vẻ như Tế Tế theo đuổi Giang Túy Mặc một cách mãnh liệt, nhưng trên thực tế, Tế Tế là ánh mặt trời rực rỡ chói sáng cuộc đời nhạt nhẽo của Giang Túy Mặc. Có một cô gái quyết chí theo đuổi anh như vậy, cô ấy sẽ không vì sự lạnh lùng thuở ban đầu của anh mà không thích anh, sẽ không vì sự lý trí và cay nghiệt bẩm sinh của anh mà buông tha anh, sẽ không vì anh quá bận rộn mà trách móc anh. Ở trước mặt anh, cô lúc nào cũng vui vẻ và tràn ngập hạnh phúc, trong mắt cô chứa đầy sự quý trọng, những lúc nắm tay anh cô cũng luôn nắm chặt như thể cạm bẫy siết chặt con mồi… Thật sự có cần phải nắm chặt tới nỗi đau đớn vậy không?
Điện thoại có thông báo mới, Giang Túy Mặc vô ý thức mở WeChat ra, lại phát hiện Tế Tế vừa cập nhật trạng thái mới.
Cô chia sẻ một bản tin, kèm với bình luận: “Làm tốt lắm! Ý kiến hay đấy!!”
“Một người phụ nữ ở tỉnh A nghi ngờ chồng phản bội mình, hai lần cắt đứt bộ phận quan trọng của chồng. Năm 20XX, người phụ nữ này cảm thấy chồng đã phản bội mình, trong lúc nóng giận đã cầm kéo cắt đứt bộ phận quan trọng của chồng ném vào bồn cầu, chồng của chị ta đã tha thứ cho chị ta. Trong thời gian tại ngoại chờ xét xử, người phụ nữ này lại lần nữa nghi ngờ chồng phản bội, cắt mất phần còn lại của bộ phận quan trọng, cũng bày tỏ muốn “vĩnh viễn loại trừ hậu họa”…”
Giang Túy Mặc yên lặng tắt WeChat đi, vẻ mặt gượng gạo kỳ lạ.
Cửa lớn bị mở ra bằng chìa khóa, Miêu Luân đi vào, thấy vẻ mặt u ám của Giang Túy Mặc thì thấp giọng nói: “Túy Mặc, anh ở đây sao.”
Giang Thao vì chuyện của Lý Duyên Trân mà chạy vạy khắp nơi, mấy hôm nay Giang Túy Mặc đều ở nhà, đôi lúc cũng giúp Giang Thao xử lý chuyện làm ăn. Thấy Miêu Luân tới, anh lên tiếng bảo giúp việc đi chuẩn bị đồ uống, lạnh nhạt nói: “Ngồi đi.”
Miêu Luân ngồi xuống, ban đầu không nói gì, sau đó đột nhiên lo lắng hỏi: “Mẹ sẽ bị xử mấy năm?”
“Chưa thể nói chính xác được.”
“… Anh… có biết không.” Lần đầu tiên Miêu Luân xưng hô với Giang Túy Mặc như vậy, phía sau lớp kính dày là đôi mắt u ám: “Mẹ em… vẫn luôn muốn leo lên cao, hầu như không để ý tới gia đình, bà ấy đã đánh đổi rất nhiều, thật ra quan hệ giữa ba em với bà ấy cũng không tốt. Lúc ba em mắc bệnh, em cho rằng với vai trò là người vợ, bà ấy có thể quan tâm một chút, thế nhưng bà ấy vẫn bận rộn cả ngày, nào thì họp hành, xã giao, rồi thì khảo sát thực tế… Bà ấy điển hình cho kiểu người vì công việc mà bỏ qua tình thân, em không ngờ rằng đến thời khắc mấu chốt này bà ấy lại ngã ngựa, nếu như không có bức thư nặc danh kia thì có lẽ bà ấy còn có thể thăng chức, lần trước bà ấy có nói với em, sau hội nghị trung ương lần này, có thể bà ấy sẽ được điều tới tỉnh A làm phó chủ tịch tỉnh.”
“Phó chủ tịch tỉnh Lý.” Giang Túy Mặc lạnh lùng châm chọc.
“Chỉ có thể nói, bức thư nặc danh kia tới vừa kịp thời lại vừa hỏng bét.” Khóe môi Miêu Luân hơi nhếch lên: “Bà ấy cũng không có cách nào leo lên nữa.”
Giang Túy Mặc nghĩ tới Lý Duyên Trân đang bặt vô âm tín, hơi động lòng trắc ẩn.
“Chú Giang vẫn đang chạy vạy vì chuyện của mẹ sao? Thật đúng là… cảm ơn chú ấy.” Miêu Luân nhún nhún vai, đứng dậy nói: “Nếu hiện giờ mà chú Giang đưa ra quyết định vạch rõ giới hạn với bà ấy thì em vẫn có thể hiểu được.” Anh ta có ý ám chỉ, tỏ vẻ rất hiểu chuyện, vỗ vỗ vai Giang Túy Mặc, xoay người rời khỏi căn nhà đang chìm trong u ám.
Anh ta cũng giống với Giang Túy Mặc, gần như từ nhỏ đã không được hưởng tình thương của mẹ, tâm lý đã bị vặn vẹo từ lâu. Miêu Luân còn có chứng trầm cảm nhẹ, không chỉ cần phải liên tục dùng thuốc trầm cảm mà còn có dấu hiệu bạo ngược, thù hận tất cả những người hoặc những vật được yêu thương. Một bé trai nhỏ tuổi khó tránh khỏi mắc hội chứng Oedipus*, từ nhỏ anh ta đã ra sức thể hiện để mong chiếm được sự chú ý và yêu thương của Lý Duyên Trân, nhưng cho dù học tập tốt thể nào, thành tích xuất sắc ra sao thì Lý Duyên Trân cũng chẳng bao giờ nhiệt tình với anh ta như nhiệt tình với con đường thăng quan tiến chức của mình, điều này khiến cho một kẻ có chỉ số IQ siêu cao vừa khát vọng được yêu lại vừa căm hận được yêu như anh ta chỉ có thể dùng sự tàn nhẫn mà anh ta vẫn cố che giấu, gây ra một số việc để phát tiết sự bạo ngược trong lòng mình, lại dùng vẻ bề ngoài nhã nhặn để che giấu những tội ác này.
* Hội chứng Oedipus là cảm giác khao khát của một đứa trẻ dành cho người cha mẹ khác giới của chúng và cảm giác ghen tị, giận dữ với người cha mẹ cùng giới. Về cơ bản, một cậu bé sẽ cảm thấy mình đang phải chiến đấu với cha để có được mẹ, trong khi đó, bé gái sẽ cảm thấy mình như đang đối đầu với mẹ để chiếm được tình yêu thương của cha. Theo Freud, trẻ coi cha mẹ cùng giới tính là một kẻ thù phải chiến đấu để có được sự chú ý và tình cảm của người cha mẹ khác giới kia.
Miêu Luân từ chỗ Giang Túy Mặc quay trở lại căn nhà rộng lớn nhưng trống rỗng do ba mình để lại, nhặt mấy tờ giấy vo cục ở trong thùng rác lên, mở ra, đây chính là bản nháp của thư nặc danh. Anh ta cười điên dại, bật lửa lên đốt sạch toàn bộ mấy bản nháp trong thùng rác, anh ta vừa yêu vừa hận người mẹ ruột của mình, vẫn luôn cố chấp cho rằng, thủ đoạn cuối cùng chính là hủy đi con đường làm quan của bà ấy, như vậy bà ấy sẽ giống như một người mẹ bình thường, cho đứa con trai là anh ta một chút quan tâm và yêu thương.
Miêu Luân dựa vào ban công hóng gió, Giang Thao và Giang Túy Mặc… hai kẻ ngáng đường sẽ trở thành đối thủ tiếp theo cản trở anh ta đoạt được toàn bộ tình thương của mẹ. Phải làm sao để hai người bọn họ có thể vĩnh viễn cút đi đây? Miêu Luân nghĩ, tốt nhất là Giang Thao mượn chuyện này để ly hôn với Lý Duyên Trân, để bà ấy biết rằng chỉ có Miêu Luân anh ta mới không bao giờ vứt bỏ mẹ mình.
Ngẫm lại những chuyện xấu xa mình đã từng làm, bắt đầu từ lúc không cẩn thận đâm phải người đi bộ vượt đèn đỏ và đi ngược chiều, cánh cửa thèm khát được chém giết của anh ta được mở tung ra, ép chết bạn gái cũ, đâm chết thú cưng của người khác, dùng kẹo chocolate nhân lạc suýt chút nữa thì làm một đứa bé ngạt chết… Nhìn người khác vì mất con gái yêu dấu và chó cưng mà đau khổ, từ đáy lòng Miêu Luân cảm thấy vui sướng tột cùng.
☆☆☆
Tế Tế nhận được thông báo, lái xe tới trước tòa nhà đặt phòng làm việc tạm thời của ủy ban kỷ luật, thấy xe Giang Túy Mặc đậu ở đối diện. Lúc cô đậu xe xong đi vòng lại thì thấy anh đã đứng bên đèn đường, cách một con đường tám làn xe, yên lặng nhìn cô, không biết anh đã chờ ở đó được bao lâu. Tế Tế cảm thấy anh đã gầy đi, trong lòng không khỏi ủ rũ – tại sao người khác vừa gặp phải chút chuyện là đã gầy đi, thế mà cô suốt mấy ngày nay ăn không ngon ngủ không yên, trước lúc tới đây còn mang theo chút hy vọng nhỏ nhoi, lén tới hiệu thuốc thử… cân một chút! Tế Tế bực bội quệt mồm, hất đầu đi vào.
Giang Túy Mặc nghĩ tới hôm Tế Tế bị đồng nghiệp kéo tới hộp đêm cái gì “giai nhân”, anh cũng đứng ở một đầu đường khác chờ cô, biết rõ khó có thể đuổi cô ra khỏi lòng mình, nhưng anh vẫn lạnh lùng từ chối cô hết lần này tới lần khác. Rốt cuộc là ai không theo kịp được ai chứ? Tế Tế à, em giống như anh lúc đó, mà anh cũng như em ngay lúc đó.
Hơn bốn mươi phút sau, Tế Tế đi ra khỏi tòa nhà, vừa như trút được gánh nặng lại vừa cảm thấy xót xa. Cô nhìn thấy Giang Túy Mặc vẫn còn ở bên đường đối diện, khẽ cắn môi, chủ động đi về phía anh. Dường như anh không ngờ rằng cô sẽ đi tới cạnh mình, hàng mày hơi nhướng lên một chút, xoay người đi về phía xe mình. Tế Tế giận dữ, anh chột dạ đúng không?!! Cô đang tức giận định quay đi thì thấy Giang Túy Mặc xách từ trong xe ra một túi đồ.
Đây không phải chính là… móng lợn hầm ngũ vị hương nổi tiếng ở phố Nam Hậu sao!! Móng lợn được hầm cách thủy trong nước dùng từ mười mấy loại thuốc đông y cùng gia vị bí truyền suốt mấy tiếng, sau đó từ từ cho vào chảo dầu, tạo nên lớp vỏ ngoài thơm giòn, thịt ngậm vào miệng là tan ra, lại kết hợp với dưa chua tự muối của cửa hàng, thực sự là mặn chay kết hợp, béo mà không ngấy, thơm lừng nức mũi…
Hừ! Tôi là loại người dễ dàng bị một chút mánh khóe nhỏ như vậy của anh tóm gọn sao? Tế Tế nhỏ mọn lại khinh bỉ nghĩ, cắn răng một cái giậm chân một cái, tăng nhanh tốc độ bước về phía Giang Túy Mặc. ╮(╯_╰)╭