Giang Túy Mặc để trần thân trên, nằm úp sấp trên giường: “Lâu lắm rồi không ở cạnh em, đúng là eo của anh rất thiếu rèn luyện.”
“Già thì cứ nhận là già, đừng có kiếm cớ.” Tế Tế cãi lại: “Sau này sợ là anh không được nữa nhỉ?”
“Cho anh thời gian, anh sẽ chứng minh cho em xem.” Giang Túy Mặc nhéo eo Tế Tế.
Tế Tế nhìn khắp bốn phía, thấy trên bàn đọc sách của anh đặt một khung ảnh, là ảnh chụp của Giang Thao, vốn dĩ trước kia không được đặt ở đó. Nghe nói Giang Thao để lại rất nhiều tài sản, nhưng nhìn Giang Túy Mặc bây giờ, mẹ thì thất thế, cha thì qua đời, nghĩ lại ba mẹ mình ngày nào cũng cãi nhau nhưng rất hòa thuận vui vẻ, Tế Tế cảm thấy mình vẫn rất hạnh phúc. Cô đang cảm khái thì ngón tay lại có cảm giác lạnh lẽo rất quen thuộc, cúi đầu nhìn xuống, chiếc nhẫn kim cương từng bị cô kiên quyết trả lại cho Giang Túy Mặc đã an vị trên ngón áp út của cô.
“Trước khi chứng minh, thủ tục gì nên làm thì nhất định phải làm.” Giang Túy Mặc rất kiên trì với suy nghĩ của mình.
Tế Tế mang nhẫn, vẻ mặt kiêu ngạo: “Chứng minh trước rồi lại nói!”
“Anh không động… Em tự động?” Giang Túy Mặc ngước mắt nhìn Tế Tế, lại nháy mắt ra hiệu.
“Còn lâu nhé!” Tế Tế không thèm để ý đến anh, xách túi lên ra về.
Giang Túy Mặc mỉm cười nhìn Tế Tế đi ra cửa rồi mới cầm điện thoại lên gọi cho bác sĩ gia đình.
☆☆☆
Lần thứ hai kết hôn, Tử An không làm lớn, chỉ mời vài người bạn thân tới khách sạn ăn bữa cơm. Giản Kỳ thấy chiếc nhẫn trên tay Tế Tế, nụ cười trên mặt lập tức vụt tắt, rầu rĩ mất mấy phút, sau đó miễn cưỡng mỉm cười tiếp tục giở giọng đùa giỡn vô lại.
“Tranh của ông ngoại cậu đã lấy về được chưa?” Tử An nhận lấy bát canh do Đốc Thu múc, hỏi Tế Tế.
“Sáng nay đã lấy được rồi, vẫn nguyên xi sạch sẽ.” Tâm trạng Tế Tế rất tốt, ăn nhiều hơn hẳn bình thường.
“Nói vậy tức là cậu cũng sắp thành một bà bác có chồng như Tử An rồi?” Giản Kỳ lên tiếng thì chả thốt ra được câu nào tốt đẹp.
Tế Tế cười gượng gạo, không dám nói “phải” với Giản Kỳ.
Tử An nhìn Giản Kỳ đang miễn cưỡng mỉm cười thì khéo léo dùng lý do “tiểu thuyết mới của tôi sắp xuất bản, tới lúc đó sẽ tặng hai cậu mỗi người một quyển” để chuyển hướng câu chuyện. Dưới mặt bàn, Đốc Thu vươn tay đan lấy tay cô, dịu dàng nhìn cô, Tử An và anh ta ở bên nhau, trong lòng kiên định hơn bao giờ hết, thấy Tế Tế cũng sắp sửa bước vào cung điện hôn nhân, cô cũng thấy mừng thay. Hy vọng… Giản Kỳ cũng có thể tìm được hạnh phúc của mình.
Kết thúc bữa tiệc lớn, Tế Tế thấy vẫn còn sớm nên cố ý tới cửa hàng bán dụng cụ thể dục mua một cái vòng tập lắc, sau đó lái xe tới nhà Giang Túy Mặc. Thấy anh dùng một tay đỡ eo, một tay mở cửa cho mình, Tế Tế nhịn không được muốn chế nhạo chọc ghẹo anh, cửa vừa mở ra cô đã nhảy vào, vừa lắc vòng vừa ngâm nga:
“Trái ba vòng phải ba vòng ~ Lắc lắc cái cổ lắc lắc cái mông ~ Ngủ sớm dậy sớm chúng ta cùng vận – động!”
Chiếc vòng lắc lư trên eo Tế Tế, phối hợp với cơ thể mập mạp của cô một cách hài hòa, khiến người ta nhịn không được liên tưởng tới tiết mục nổi tiếng nhất của các gánh xiếc – gấu chó lắc vòng.
Giang Túy Mặc yên lặng nhìn cô, cô lắc đã chán rồi, bài hát trẻ con cũng đã hát xong, đặt mông ngồi xuống sofa, rất có dáng vẻ lãnh đạo: “Ài, Tiểu Giang à, còn đứng đó làm gì, đừng có khách sáo! Nào, ngồi xuống đi, cứ coi như đây là nhà mình.”
Xem ra nhận được tranh rồi, tâm trạng của cô rất tốt.
“Cái vòng lắc này tặng cho anh, hy vọng sau này anh sẽ tăng cường rèn luyện.” Tế Tế đặt cái vòng tựa vào cạnh ghế sofa, thấy Giang Túy Mặc đi lại không tiện thì đứng dậy chuẩn bị tự đi rót nước cho mình.
“Cẩn thận!”
Hử? Mấy từ này… sao lại quen tai thế, cảm giác như đã từng nghe ở đâu đó thì phải?
Tế Tế phát hiện ra không ổn thì đã quá muộn, cô đã bị Giang Túy Mặc đè xuống sofa, hai người mắt to trừng mắt nhỏ, anh nhìn cô, nở nụ cười rất không có ý tốt.
“Mới có vài ngày mà eo của anh đã… khỏi rồi??” Tế Tế chớp mắt mấy cái: “Thương gân động cốt một trăm ngày cơ mà, như anh là không khoa học, là phản nhân loại.”
“Đáng tiếc phải báo với em rằng, “trật lưng” theo thuật ngữ y học được gọi là trật khớp lưng cấp tính, cảm giác đau là đau dây thần kinh cột sống, nguyên nhân chủ yếu là do tư thế không đúng, dùng sức quá mạnh, hoạt động quá sức và va chạm mạnh với ngoại lực, cách cái thương gân động cốt mà em nói còn xa lắm.” Bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu bác sĩ Giang cũng không quên phổ cập kiến thức y học.
“Cho nên?” Tế Tế cảm giác dường như phần bụng dưới của mình bị thứ gì đó chĩa vào, thế này thế này thế này…
“Cho nên, anh đã không còn gì đáng ngại nữa. Hơn nữa vừa rồi vừa vào nhà em đã to miệng hát mời anh cùng nhau “vận động”.” Cô gái bên dưới này đã lâu không đụng đến, mềm mại khó cưỡng nổi!
“Vậy lúc đầu anh đỡ eo làm cái gì?!”
“Dù sao anh cũng không thể phụ lòng món quà em tặng anh được.”
“Chỗ anh đặt tay hiện giờ là đang muốn nói rằng anh sắp bắt đầu chứng minh anh rất được có đúng không?” Lớp ràng buộc trước ngực vừa bị cởi ra, hai chiếc bánh bao trắng còn nảy lên mấy cái rất hợp với tình huống, đương nhiên, ngay sau đó đã lập tức bị con sói xám xử sạch.
“… Ngại quá, anh không dùng tay để chứng minh năng lực của mình.”
“…” Sao Tế Tế có thể không biết anh muốn lấy cái gì để chứng minh, chỉ biết yếu ớt ôm lấy cổ anh, mặc cho anh muốn làm gì thì làm, mùi đàn hương quen thuộc trên người anh còn quyến rũ hơn cả mỹ thực. Cô cảm thấy Giang Túy Mặc rất hấp dẫn, chưa chắc người ta đã không cảm thấy cô hấp dẫn, cơ thể đẫy đà mềm mại, thỉnh thoảng khẽ rên rỉ mấy tiếng, hoặc vì không dằn lòng được, hoặc vì ngượng ngùng, cả căn phòng chìm trong trong vui sướng, cũng không cần miêu tả tỉ mỉ làm gì.
Mặc dù đã nằm nghỉ trên giường suốt hai tiếng nhưng Tế Tế vẫn thấy eo nhức chân run, nhưng vừa quay đầu thấy Giang Túy Mặc dường như đã chìm vào giấc ngủ, trong đầu cô liền có một loại cảm giác “thắng lợi” khó có thể giải thích rõ. Một tay Giang Túy Mặc vắt ngang eo cô, ngang ngược ôm chặt, đây là cái được gọi là “kiều nhuyễn trong ngực”, thế mà Tế Tế lại cứ không hiểu được cái sự lãng mạn này, tỉnh dậy rồi thì cứ nhích tới nhích lui, sau đó ghé vào trong ngực Giang Túy Mặc quan sát anh liên tục, anh vẫn cứ để cho cô nhìn thoải mái…
“Lại lần nữa nhỉ?” Giang Túy Mặc đột nhiên lên tiếng.
Tế Tế lập tức trở mặt, nhìn đồng hồ: “Em phải về rồi.”
Giang Túy Mặc đứng dậy móc ví từ trong chiếc quần vứt dưới giường, trên mặt lộ rõ vẻ trêu cợt: “Đêm nay biểu hiện tạm được, giảm giá 15% được không?”
Tế Tế cướp lấy ví tiền của anh: “Lấy hết đi! Chị đây không thiếu tiền!”
“Về nhà?” Giang Túy Mặc thuận tay đặt ví tiền sang một bên rồi bế cô đặt lên đùi mình như bế một đứa bé, thấy cô gật đầu như giã tỏi thì cũng vơ lấy áo sơ mi của mình lên mặc vào người: “Anh đưa em về.”
“Em lái xe tới.” Tế Tế xua tay, bình chân như vại ngồi sang một bên.
Giang Túy Mặc không đáp lại cô, mặc cho cô mặc đồ xong rồi cầm chìa khóa đi.
Tế Tế ngồi vào xe mình, còn duỗi lưng một cái, phát hiện ra cái F0 này đúng là nhỏ thật, không tiện vận động. Nếu đổi lại là Tô Mã Lệ, chắc chắn cô ta đã đòi bạn trai mua cho mình một cái xe khác thật to, về điểm này thì quả thật Tế Tế rất hâm mộ sự dày mặt của cô ta, cô thì chỉ dám đòi Giang Túy Mặc một cái Lamborghini… mô hình.
Tiểu khu này toàn là xe sang, để tránh tái diễn lại bi kịch hôn phải Land Rover như lần trước, Tế Tế cẩn thận lái xe ra khỏi bãi đậu xe, sau khi ra tới đường lớn thì vừa nghe radio đêm khuya vừa ngâm nga hát dân ca, tâm trạng rất vui vẻ. Nghĩ tới tranh của ông ngoại và Giang Túy Mặc tưởng chừng đã mất mà lại lấy về được, Tế Tế đột nhiên cảm thấy tương lai thật là sáng sủa!
Không biết là ảo giác hay là tương lai sáng lạn đang kêu gọi mà trong lúc chờ đèn đỏ, ánh mắt cô loáng thoáng nhìn thấy một luồng sáng bạc lóe lên, cô đang bực bội thì một thứ gì đó lạnh lẽo đặt lên cổ cô, cô thật sự bị dọa, hét lên một tiếng.
“Chị dâu thân mến, đừng có kêu.” Giọng Miêu Luân truyền tới từ phía sau, lưỡi dao trên tay anh ta lại vẫn đè sát trên cổ cô: “Đèn xanh rồi, lái đi.”
Đến giờ Tế Tế vẫn còn chưa hiểu đã xảy ra chuyện gì, rõ ràng cô đã khóa cửa xe, anh ta lên được bằng cách nào? Rồi tại sao… tại sao lại muốn làm như vậy! Dáng vẻ hưng phấn khác thường của Miêu Luân trong tang lễ của Giang Thao đột nhiên hiện lên trong đầu Tế Tế, lẽ nào… Cô không dám nghĩ ngợi xa hơn nữa, bởi vì e là chân tướng quá mức khủng bố! Phải làm sao đây?
“Lái xe đi.” Miêu Luân nói một cách lạnh lùng.
Tế Tế đạp chân ga, vội vàng tiếp tục lái xe, nhưng tay chân đều đã mềm nhũn đi vì sợ.
“Ngoan ngoãn lái xe về phía nhà cô đi, cắt đuôi Giang Túy Mặc ở đằng sau.” Miêu Luân lại lần nữa ra lệnh.
“Túy Mặc… Anh ấy ở phía sau sao?”
“Đừng có giả bộ.” Miêu Luân kề lưỡi dao sắc ngọt tới sát động mạch cổ của cô: “Thử xem cô nhảy xe nhanh hơn hay là dao của tôi nhanh hơn, anh ta còn chẳng tự lo nổi cho cái mạng mình, không cứu được cô đâu.”
“Có ý gì?”
“Đáy xe anh ta có bom.” Nghĩ ngợi một chút, đối với Miêu Luân thì mượn được xe của Giang Túy Mặc cũng không phải chuyện gì khó.
Tế Tế hoàn toàn ngây người, loại tình tiết chỉ xảy ra trong phim như thế này lại có thể xuất hiện trong cuộc sống của cô sao?
“Cô biết anh ta đi theo cô như vậy bao nhiêu lần rồi không? Cả tháng này tôi cũng đã theo đuôi cô không biết bao nhiêu lần, lần nào cũng là vì anh ta canh giữ cạnh xe cô nên tôi mới không lên được cái xe dỏm này của cô, nếu không thì cô đã xong đời lâu rồi. Hai người đúng là làm tôi buồn nôn chết đi được, một người lái xe đằng trước, một người yên lặng theo sau, chẳng nói năng với nhau tiếng nào, cô về tới nhà rồi anh ta mới quay về. Ân ái ghê nhỉ?” Miêu Luân mỉa mai: “Đèn xanh đằng trước chỉ còn mấy giây nữa, xông lên đi, tới đoạn tiếp theo thì rẽ trái.”
“Nhà của tôi, nhà của tôi là… là rẽ phải.”
“Tôi bảo cô rẽ trái.”
“Van xin anh đừng giết chúng tôi!!” Tế Tế hoảng loạn, vừa đạp chân ga vừa khóc lớn, vô cùng không có chí khí: “Có phải là anh muốn lấy di sản của ba Giang Túy Mặc không? Chút tiền đó không đáng để anh làm mấy chuyện này đâu!”
“Dung tục.” Miêu Luân hừ lạnh: “Tôi ngứa mắt nhất là cái kiểu yêu tới yêu đi của đám người phàm tục các người đấy. Rẽ trái, ngay lập tức!”
Tế Tế đánh tay lái, rẽ trái vào một con đường khác, nhìn qua gương chiếu hậu thì phía sau không có chiếc xe nào, rõ ràng là Giang Túy Mặc đã bị cắt đuôi, mà khuôn mặt nhìn qua có vẻ nhã nhặn nhưng lại đầy u ám của Miêu Luân chiếm cả một góc gương, khiến cô hoảng tới nỗi tay chân cũng mất kiểm soát.
Lái xe đụng vào người đi bộ, bạn gái cũ tự sát, đâm chết chó cưng của Giản Kỳ, Giang Thao trúng độc mà chết… Cả người Tế Tế rét run, chân đạp chân ga mà như giẫm trên bông, Miêu Luân “đầy vết nhơ” như vậy mà tại sao trước đó cô không chịu khó điều tra kĩ càng hơn một chút, tại sao đến tận bây giờ cô mới… Anh ta… anh ta rõ ràng là một kẻ điên!!
Làm sao bây giờ đây, làm sao bây giờ đây!
“Trong xe Túy Mặc thật sự có bom sao?”
“Đối với tôi thì chế tạo ra mấy món đó chỉ là chút trò vặt, ngay từ lúc đi học tôi đã rành rồi, nếu không thì sao có thể khiến người ta ngoan ngoãn nhảy từ trên sân thượng xuống chứ?” Miêu Luân cười lạnh hai tiếng, tỏ rõ sự đắc ý, xem ra anh ta đã ấp ủ sẵn sát ý từ lâu, không hề che giấu hành vi phạm tội của mình, dùng một loại giọng điệu rất là tự hào mà kể lại anh ta đã lắp đặt bom trong nhà bạn gái cũ như thế nào để ép cô ta nhảy từ trên tầng mười xuống để đảm bảo tính mạng cho cả nhà, anh ta gọi thứ này là “cái giá của tình thân”. Anh ta ngứa mắt với tất cả mọi sự quan tâm và hy sinh xuất phát từ tình yêu, anh ta vô cùng khát vọng được yêu, lại vô cùng bài xích cảm giác được yêu, giữa mớ mâu thuẫn này, anh ta chỉ có thể tìm được một cái cửa như vậy để phát tiết.
“Tôi không muốn nghe những chuyện này!! Tôi không muốn biết những chuyện này!!! Xin anh đừng giết chúng tôi, xin anh đấy! Tôi thật sự van xin anh đấy!!” Tế Tế yếu ớt nói, trước mặt là một con đường rất dài, không biết rốt cuộc là Miêu Luân muốn cô lái về hướng nào. Nếu như không phải đang lái xe thì cô rất muốn quỳ xuống cầu xin anh ta, cô không muốn chết đi như thế, cô không tưởng tượng nổi ba mẹ và bạn bè sẽ như thế nào khi biết tin cô chết, ngay cả nghĩ cô cũng không dám nghĩ tới!
“Chỗ này nhiều camera như thế, sao tôi có thể giải quyết cô ở chỗ này chứ. Rẽ phải, lên cầu vượt.”
Điện thoại của Tế Tế bắt đầu vang lên, Miêu Luân yên lặng một lúc: “Nghe máy đi.”
Tế Tế vừa nhìn thấy tên của Giang Túy Mặc hiện lên trên màn hình thì càng khóc lóc dữ dội hơn, Miêu Luân không kiên nhẫn nổi, cướp lấy điện thoại cô rồi ném sang một bên, đổi ý không cho cô nghe máy nữa.
“Khóc lóc inh ỏi, chỉ cần anh ta phát hiện ra có chỗ bất thường, tôi sẽ lập tức nhấn điều khiển từ xa, cô muốn nhìn thấy dáng vẻ anh ta tan xương nát thịt sao? Chắc chắn sẽ xấu xí hơn cả cha anh ta!” Miêu Luân nói một cách khinh thường, lắc lắc chiếc điều khiển từ xa ở trong tay: “Đừng có khóc nữa! Bình thường một chút, nhắn tin lại cho anh ta.”