Ai biết lại xảy ra biến cố.
Chẳng lẽ là hiệu ứng bươm bướm?
Trong lòng Tô Duy Trân có chút hoảng.
Là một người xuyên sách, ưu thế của cô nằm ở việc biết rõ mọi việc sẽ phát sinh trong tương lai. Nhưng bây giờ lại xảy ra biến cố, điều đó đại biểu là có rất nhiều chuyện có thể sẽ lệch khỏi quỹ đạo.
Cho nên, cô muốn biết. Vợ tương lai đột nhiên xuất hiện đó cuối cùng là ai. Hay thật sự vẫn luôn có người đó.
Cô thậm chí hoài nghi, Vợ tương lai này có thể là người xuyên sách giống mình.
Cũng không phải là không thể.
Cô nghĩ rồi hỏi thử: “Đại đội trưởng Cố, bao giờ thì tính toán cho chúng ta ăn kẹo mừng?”
Cố Hoa Viên đang nói chuyện với Từ Viễn Chinh. Anh nghe xong lời này liền nói: “Đính hôn từ bé, do sống xa nhau nên chưa từng gặp mặt. Tôi tính đợi đến khi chúng tôi quen thuộc lẫn nhau thì sẽ kết hôn, sẽ không để mọi người đợi lâu đâu.”
Tô Duy Trân lập tức khiếp sợ trong lòng. Thế mà lại đính hôn từ bé. Chính là nói, tuyến thời gian ban đầu thật sự có người như vậy? Điều này rất không hợp lý. Nếu anh đã có vợ thì tại sao lúc hy sinh lại không ai đề cập đến vợ của anh? Chẳng lẽ Cố Hoa Viên và vợ có quan hệ không tốt?
Từ Viễn Chinh liền cười, “Tôi khẳng định chờ không lâu. Vậy không phải là chuẩn bị xây phòng tân hôn sao? Cậu nói một chút, ở chỗ nếu có cái nào giống cậu nói thì tôi sẽ chú ý. Còn chưa có kết hôn mà đã xây lại phòng WC rồi. Lão Cố, cậu có vô cùng cưng chiều người của cậu nha.”
Tô Duy Trân: “……”
Cố Hoa Viên không thèm để ý, “Chủ yếu là tôi muốn tự mình xây, cô ấy vừa tới thì hiểu cái gì? Trong nhà ngoài ngõ, còn không phải do tôi làm chủ?”
Thật ra anh không tính xây, nhưng có người náo loạn là nếu không có WC thì sao sống được?
“Được, có chí khí. Nữ đồng chí không giống với trước đây, bây giờ một mình có thể gánh nửa bầu trời. Cậu quản nhiều liền quản trên đầu cô ấy.” Từ Viễn Chinh tùy tiện nói.
Anh hoàn toàn không suy xét đến người vợ đang ngồi bên cạnh. Ở nơi này, đại bộ phận đàn ông đều giống nhau, tâm tư đều đặt trên công tác. Họ yêu cầu nữ đồng chí phải chăm sóc gia đình, chuẩn bị tất cả sau cánh gà.
Tâm tình Tô Duy Trân phức tạp.
Dù Từ Viễn Chinh không phải là người hay quan tâm. Cô lo lắng cốt truyện sẽ giống như con ngựa hoang thoát dây cương. Bản thân cô không thể nắm giữ được.
Lại nghĩ, có lẽ là tự mình hù dọa mình, không đồng ý thì ly hôn.
Lúc này ly hôn cũng không phải hiếm lạ. Chỗ này khó khăn, đúng là có người tới rồi lại rời đi.
Trong nguyên tác, người vợ đầu tiên của Từ Viễn Chinh vì không chịu nổi cực khổ nên đã ly hôn. Nếu cô không có bàn tay vàng, có tri thức rồi tìm được công việc thì cô cũng chịu không nổi.
Tô Duy Trân còn nghĩ, vốn tính chờ một thời gian nữa thì giới thiệu đối tượng cho Cố Hoa Viên. Bây giờ, không có cơ hội rồi.
Cô còn suy nghĩ tìm hiểu một chút tin tức về Lâm Kiều, nhưng đáng tiếc là Cố Hoa Viên lại dời đề tài. Anh không muốn vợ tương lai của mình trở thành đối tượng bị oán trách trong miệng người khác.
Lại nói đến chuyện lớn như tu sửa đê.
Sau đó, cô không thể xen vào.
Hai người đàn ông nói chuyện liên quan đến công việc, thao thao bất tuyệt, căn bản không cho người khác xen vào.
Xe tới huyện thành, Cố Hoa Viên dỡ xe đạp của mình ở sau xe. Hai người hẹn gặp ở quán cơm quốc doanh liền tách Từ Viễn Chinh ra.
Thành phố trong huyện Tuy Nam không lớn, nhưng chim sẻ tuy nhỏ thì vẫn có những phương tiện liên lạc.
Ví dụ như cục bưu điện này.Đầu tiên, Cố Hoa Viên đi đến cục bưu điện rồi xếp hàng gọi điện thoại. Anh gọi đến cơ quan công an ở tỉnh thành trong huyện Viễn An.Ở đó có bạn học cũ từng học trong trường quân đội với anh.
“Lão Cố, sao lại nghĩ muốn gọi điện cho tôi? Cậu nói một chút, bao lâu rồi không liên hệ với tôi.”
“Nhiệm vụ xây dựng đang cấp thiết, cậu không vội à?”
“Cũng không phải, mấy năm nay chúng ta cũng không nhàn rỗi. Bây giờ, không phải có thổ phỉ thì có không ít vụ ăn trộm ăn cắp. Lâu lâu còn bắt được hai gián điệp.”
Danh Sách Chương: