- Tiểu tử khốn nạn, cuối cùng ta đã tìm được ngươi rồi.
Dương Khoan từ trong bóng tối của rừng bước ra, nhìn Hoàng Phủ Thiên với ánh mắt ngoan độc.
Sau lưng hắn còn xuất hiện thêm mười bóng người, những kẻ này bộ dáng sát khí tràn đầy, không giống với người của tông môn.
Hoàng Phủ Thiên châm chọc nói:
- Dương Khoan, vẫn thù hằn vì việc bị ta đánh cho hộc máu nên tìm người trả thù ta sao? Đúng là phế thải mà, phải gọi thêm người đi để bảo vệ ngươi.
- Hoàng Phủ Thiên bớt to mồm đi, ngươi nghĩ ta thực sự không dám làm gì ngươi sao? Hôm nay ta sẽ để ngươi phải hối hận khi chọc phải ta.
Dương Khoan chiếm ưu thế về người, niềm tin tự nhiên tăng vọt.
Bộ dáng hung hăng bá đạo dằn mặt Hoàng Phủ Thiên mà nói.
- Ý ngươi là ngươi muốn đánh ta sao? Không lẽ ngươi quên môn quy nghiêm cấm đồng môn ra tay nặng nề với nhau, không sợ chấp sự trưởng lão đem ngươi trách phạt hả.
- Bớt hù ngươi đi, đây là người của gia tộc ta không phải cái đám đệ tử của tông môn đâu mà bị ngươi hù.
Hiện tại núi cao, hoàng đế ở xa, dù ta có đem ngươi đánh tàn phế rồi vứt ngươi trong này để ngươi tự sinh tự diệt cũng không ai biết đều gì mà nói đâu.
Dương Khoan thực ra là một tên đầu óc không tệ, một mặt treo thưởng điểm cống hiến để đám đệ tử đối với Hoàng Phủ Thiên là con mồi nhắm chúng, kể cả Hoàng Phủ Thiên có ở trong tông môn cũng sẽ bị đám thèm điểm cống hiến khiêu chiến luận bàn.
Không nói tới hắn chấp nhận khiêu chiến hay không, chỉ cần hắn bị phân tâm không thể tu luyện tăng cao thực lực cho trận triến các viện là được.
Khi đó hắn tham gia cuộc so tài đó sẽ bị các huynh đệ Nam Viện đè áp.
Trong trường hợp hắn không thể chịu đựng được thì phải đến cống hiên đường xin làm nhiệm vụ lợi dụng thời gian đó tiềm tu bên ngoài, đến khi đó thì hắn sẽ gọi người cua gia tộc tới, bản thân tự tay trả lại cái nhục nhã lần đó mà hắn nếm trải.
Dương Khoan cá nhân mong muốn Hoàng Phủ Thiên sẽ chọn trường hợp sau.
Nhưng ngoài ý muốn là tối hắn mới đem điểm cống hiến ra nhiệm vụ thì hôm sau Hoàng Phủ Thiên liền chạy tới cống hiến đường lấy nhiệm vụ rời khỏi tông môn, quả là đúng ý hắn quá rồi.
- Vậy bây giờ ngươi muốn sao? Muốn giết ta hả?
- Giết ngươi? Không, ta sẽ đem tứ chi ngươi đánh gẫy, phế đi đan điền biến ngươi thành phế nhân, sau đó cắt lưỡi ngươi để ngươi không thể kêu cứu rồi vứt ngươi ở đây mặc ngươi tự sinh tự diệt.
Dù ngươi có may mắn được cứu vớt cũng chỉ còn là phế nhân, tông môn cũng sẽ không phì phế nhân mà ra tay với ta.
Dương Khoan có vẻ đã suy tính hết cả việc hành hạ Hoàng Phủ Thiên như thế nào rồi.
Hoàng Phủ Thiên líu lưỡi, đánh hắn ta hộc máu một cái hắn ta liền muốn trả thù mình hung bạo như vậy.
Thậm chí hắn còn quên chính hắn là người ra tay trước nữa chứ, đúng là cưỡng từ đoạt lý… Có điều như thế lại hợp tí của hắn quá rồi.
- Nếu bây giờ ngươi quỳ xuống xin tha, ta biết đâu có thể nương tay.
Trừng trị ngươi nhẹ nhàng hơn.
Thấy Hoàng Phủ Thiên sứng người, Dương Khoan nghĩ hắn bị dọa sợ, liền lấn thêm một bước, muốn trước khi phế hắn liền hung hăn trà đạp tôn nghiêm, khiến hắn chân chính bị “Phế” đi.
- Ha, nếu các ngươi nghĩ có thể làm được, thì cứ lăn lại đây xem nào.
Hoàng Phủ Thiên không có vẻ gì sợ hãi, còn đưa tay khiêu kích nói.
- Đúng là không thấy quan tài không đổ lệ, phế hắn ta ta.
Theo lệnh của Dương Khoan võ giả thân hình như tia chớp xông tới Hoàng Phủ Thiên, hung hăng giơ tay phải đập một quyền vào mặt hắn.
Tiếng gió vang lên, trên người võ giả này nổi lên một tầng hào quang màu xanh đậm.
- Chết đi!
Đồng thời võ giả này nói ra chữ "chết", nắm tay to như cái bát đã tới trước mặt Hoàng Phủ Thiên.
Ầm!
Trong không khí phát ra một tiếng nổ lớn, một luồng sóng khí nóng rực "xoẹt" một cái khuếch tán ra bốn phía.
Nhìn lại Hoàn Phủ Thiên vẫn đứng tại chỗ, không chút nhúc nhích.
Mà tên võ giả kia thân hình bay ngược trở về, rơi vào đám đồng bọn, phát ra một tiếng kêu thê lương thảm thiết rồi ngất đi.
— QUẢNG CÁO —
- Yếu vậy sao? Cũng đúng, chủ nào tớ đó.
Chủ chỉ chịu nổi một quyền, nô tài đến một quyền còn không chịu được.
Hoàng Phủ Thiên miệng than thở.
Mấy tên đần độn, kinh thường Hoàng Phủ Thiên muốn dùng tay chân đánh hắn, trái lại bị hắn đánh cho bay xa.
- Mẹ kiếp, các ngươi còn làm gì nữa ra tay phế hắn đi.
Dương Khoan nhìn thấy thuộc hạ của mình bị đánh văng thầm cảm thấy không ổn, vội quát tháo đám thuộc họa của mình.
- Tiểu tử muốn chết!
- Mẹ nó, quá ngông cuồng!
- Các huynh đệ, làm thịt hắn!
- Giết hết!
Một loạt tiếng động binh khí ra khỏi vỏ.
Sáu bảy người còn lại của đối phương toàn bộ rút vũ khí, vẻ mặt phẫn nộ xúm lại chỗ Hoàng Phủ Thiên.
- Không phải người của tông môn, vậy thì giết sạch chắc không có vấn đề gì đâu nhỉ.
Trong miệng Hoàng Phủ Thiên phát ra một câu hỏi lạnh như băng, trong lòng càng không muốn lưu tình nữa, đem thanh cương kiếm của tông môn phát cho vứt sang một bên, lấy ra thanh Thiểm Lôi Kiếm trong giới chỉ ra.
Thân hình Hoàng Phủ Thiên như hồ điệp xuyên hoa xông tới đám người đối phương, trên thân kiếm phát ra ánh đỏ, Thiểm Lôi Kiếm là Bảo khí cấp bậc chỉ cần đụng tới Phàm khí của đối phương, bất kể cái gì đều bị chặt đứt.
Hơn nữa vận còn thừa lực tiếp tục chém về phía người đối phương!
Vài tiếng kêu thảm thiết kinh sợ tức thì vang lên trong đám người kia.
Ai cũng không nghĩ tới, lá gan người trẻ tuổi này lại đến trình độ như vậy, không ngờ một người muốn đánh gần chục người bọn họ!
Xoát! Xoát! Xoát!
Vài đạo kiếm màu đỏ như thiểm điện cắt qua yết hầu của mấy kẻ địch, có gắng phòng vệ kiểu gì cũng đều không có hiệu quả.
Chỉ thấy một đạo tơ máu cắt ngang trên cổ mình.
Sau khi kiếm Hoàng Phủ Thiên chém qua, những người vừa định kêu to lại phát hiện ra mình không kêu thành tiếng.
Lúc này mới bỗng nhiên cảm giác được một cỗ đau đớn kịch liệt, bọn họ há to miệng, con mắt gần như lòi ra khỏi hốc mắt.
Sợ hãi cùng khẩn trương khiến cơ thể bọn họ căng thẳng.
Từng luồng máu tươi từ trong cổ những người này trong giây lát phọt ra!
Phịch, phịch...toàn bộ họ té ngã trên đất, lúc này trong mắt bọn họ chỉ còn có một loại thần sắc: Hối hận!
- A!
Những người còn sống sót, trơ mắt nhìn đồng bạn mình trong nháy mắt đã chết hơn nữa.
Tất cả đều phát ra tiếng kêu hoảng sợ đến cực điểm, phản ứng thứ hai đó là chỉ hận cha mẹ sinh ra thiếu hai cái chân, cùng bỏ chạy tán loạn!
Bọn chúng vốn cũng không phải là thuộc hạ của Dương gia, mà là lính được thuê để làm tay sai cho Dương Khoan mà thôi.
Dương gia có cho mười lá gan cũng không dám phái người của mình đi, bằng không bị phát hiện thì Dương gia gánh không có nổi.
Vì vậy cái gì nghĩa khí, cái gì tình cảm huynh đệ, cái gì nhiệt huyết...giờ khắc này đều biến con mẹ nó đi.
Đụng tới kẻ địch khủng bố như vậy không chạy trối chết chính là thằng ngu!
Nhưng, trốn...lại dễ dàng như vậy sao?
Thân hình Hoàng Phủ Thiên như quỷ mị đuổi thao một võ giả.
Quanh thân võ giả này bùng lên màu xanh, tập trung toàn bộ nguyên khí lên lưng mình, hình thành một tầng nguyên khí hộ thể rất dày!
- Không có khí phách!
Hoàng Phủ Thiên cười lạnh một tiếng trong lòng, người đang trong không trung hung hăng đá một cước vào giữa lưng võ giả này.
"Phịch" một tiếng, võ giả này miệng phun đầy máu tươi.
Một cước này vừa lúc đá lên tử huyệt sau lưng hắn, hộ thể nguyên khí cũng bị đá tan, lúc này ngã xuống đất mà chết.
Đây là chiến đấu… Không đây là thảm sát, gần mười Hoàng Nguyên hậu kì bị Hoàng Phủ Thiên chém không khách gì chém gà, chưa tới nửa nén nhang đã hoàn toàn bị xử lý xong.
— QUẢNG CÁO —
Đến cuối cùng, khi thân hình Hoàng Phủ Thiên dừng lại, trên thanh bảo kiếm trong tay lóe ra hàn quang, không dính một chút vết máu nào.
Trên mặt đất thi thể nằm ngổn ngang!
Trên người Hoàng Phủ Thiên thì sạch sẽ, chỉ là một thân sát khí như thế làm cho người ta thậm chí không dám nhìn lâu vào hắn.
Mà Dương Khoan lúc này vẫn thộn ra chưa nhận thức được điều gì.
Nhìn cảnh tượng xảy ra trước mắt giống như trong mộng, trong mắt hắn tất cả đều là không dám tin và sợ hãi cực điểm.
- Ngươi… ngươi giết người rồi… Ngươi đừng lại đây…Bằng không ta sẽ phải báo với tông môn… Ngươi đừng lại đây.
Lúc này Dương Khoan mới nhận ra hắn chọc phải tên khùng điên nào.
Dương Khoan xuất thân công tử thế gia, cũng có giết người nhưng cũng chỉ là bản thân mình cũng là mang người đi gây sự, dùng thế đông giết mấy tên hèn kém không hề có cảm xúc gì.
Chưa từng gặp tình cảnh khủng bố như thế này.
Nhưng Hoàng Phủ Thiên bất đồng, hắn giết qua không chỉ có vài tên yếu đuối, kẻ cao hơn hắn một tiểu cảnh giới chết trong tay hắn không ít, giết người hắn không hề do dự.
Hắn cười nói:
- Dương sư huynh, ngươi quên rồi sao, đám bọn chúng không phải người của tông môn, chỉ là đám giặc cỏ muốn tập kích chúng ta liền bị ba chém giết thôi mà không hề trái với môn quy.
Nụ cười của Hoàng Phủ Thiên lúc này không khác gì ác ma đòi mạng người của, Dương Khoan sợ hãi tới chân run cầm cập không dám di chuyển một bước nào, cũng không dám đáp lời Hoàng Phủ Thiên.
Cố mãi mới rặn ra được mấy chữ:
- Nếu ngươi..
muốn giết..
giết ta… Đến lúc đó tông môn sẽ truy cứu.
- Dương sư huynh lại sai rồi, phải là Dương sư huynh nhìn thấy ta bị tập kích anh dũng phát uy cứu ta, có điều trong phút chốc bị lật thuyền trong mương trọng thương không thoát khỏi.
Nếu Dương Khoan đã vẽ ra kịch bản cho Hoàng Phủ Thiên hắn thì hắn cũng sẽ lại kịch bản khác, mỗi tội kịch bản này hình tượng đối phương cao quá rồi, quả là lấy oán báo ơn mà.
- Đừng giết ta, ta..
ta biết sai rồi…
- Được thôi.
Hoàng Phủ Thiên sảng khoái đồng ý khiến Dương Khoan ngạc nhiên.
Hoàng Phủ Thiên đá thanh đại kiếm còn nguyên ra chỗ Dương Khoan nói:
- Cầm nó lên, nếu muốn có cơ hội thì hãy hãy tấn công ta đi, nếu có thể khiến ta hài lòng ta liền phóng cho ngươi một con đường sống.
À, như thế vẫn kinh dễ ngươi quá nhỉ, chi bằng ta không dùng nó nữa.
Hoàng Phủ Thiên đem Thiểm Lôi kiếm cắm ở dưới đất, tiện tay nhặt cành cây trước mặt lên nhẹ nhàng múa vài cái.
Dương Khoan sắc mặt quái dị, vốn nghĩ chết chắc không ngờ tới Hoàng Phủ Thiên cự nhiên kinh thường hắn như thế, thậm chí bỏ thanh kiếm chém sắt như chém bùn kia đi dùng một cành cây khô khiêu khích hắn.
- Được, nếu ngươi đã kinh thường ta như thế ta liền cho ngươi phải hối hận, ta sẽ cho ngươi biết thế nào là lật thuyền trong mương.
Dương Khoan nhặt thanh đại kiếm kia lên, nhe răng cười lạnh, nguyên khí bắt đầu vận chuyển, sát khí chậm rãi phóng ra bên ngoài.
- Chết!
Dương Khoan muốn chém giết Hoàng Phủ Thiên, lập tức không chút chần chờ, tay cầm chuôi kiếm, huyền khí phun ra nuốt vào, chém một kiếm về phía đầu Hoàng Phủ Thiên.
Một kiếm này, kiếm phong mang theo nguyên khí uy mãnh, quả nhiên là đằng đằng sát khí, giống vạn tượng trấn áp.
- Nhật cấp thượng phẩm.
Vạn Tượng Thiên Uy kiếm thức.
- Hừ! Hoàng Phủ Thiên dưới một kiếm này, ngươi liền trực tiếp bị đè thành một đống thịt vụn!
— QUẢNG CÁO —
Dương Khoan toàn lực chém ra một kiếm kĩ Nhật cấp thượng phẩm với tự tin rất lớn này.
Khóe miệng Hoàng Phủ Thiên hiện lên một tia tươi cười, trong mắt càng chứa đựng ý trêu tức vô cùng vô tận.
Thời gian giống như ngừng lại.
Nhãn thần của Hoàng Phủ Thiên lóe lên tia dị trạng.
Hắn ta nhìn ra từ kiếm thế của Dương Khoan xuất hiện các điểm chấm nhỏ trên cơ thể, một điểm, hai điểm….
hai mươi điểm sáng xuất hiện trên người của đối phương.
- Chính là đó, dị trạng khi mình đấu với Vũ Trùng Thê, kẽ hở của kiếm thức.
Quả nhiên mình có thể nhìn được kẽ hở của đòn công kích.
Hoàng Phủ Thiên nhận ra điều này tâm trạng tràn ngập hưng phấn.
bị vây trong sóng to gió lớn, mái tóc bị kiếm phóng của Nạp Lan Mãnh thổi bay rối bời, mà con ngươi hắn, lại ngưng định nhìn kiếm chiêu của Dương Khoan.
- Một kiếm này có tổng cộng hai mươi kẽ hở mà kẽ hở rõ nhất chính là nó.
Trong chớp mắt, cành cây trong tay Hoàng Phủ Thiên đâm vào trong kiếm quang của Dương Khoan.
Một kiếm vô cùng đơn giản, mà khi Hoàng Phủ Thiên đâm ra một kiếm này tâm niệm khẽ động, Minh Ngục Thần quyết kẽ động, nguyên khí dũng mãnh nổi lên trên thân thể! Ba động nguyên khí trong nháy mắt tràn ngập toàn thân Hoàng Phủ Thiên.
Sau một khắc, lực đạo vào tốc độ của cành cây trong tay Hoàng Phủ Thiên, đột nhiên trở nên nhanh hơn.
Phụt!
Ngay khi đại kiếm trong tay Dương Khoan sắp đập trúng đầu Hoàng Phủ Thiên, chỗ sắc bén của cành cây trong tay Hoàng Phủ Thiên đã giành trước đâm vào ngực tay phải cầm kiếm của Dương Khoan! Trên cành cây có mang theo nguyên khí của Hoàng Phủ Thiên.
Dương Khoan vốn muốn một chiêu miểu sát, cho nên một kiếm này của hắn liều lĩnh, không chỉ chưa vận chuyển nguyên khí toàn thân, ngược lại chỉ công không thủ, tất cả lực lượng đều tập trung trên kiếm chiêu, quên đi phòng ngự của bản thân.
Cành cây ẩn chứa nguyên khí, trực tiếp đâm thủng vai phải của Dương Khoan, đây còn là một bộ vị cực kỳ yếu đuối trong cơ thể con người, cho dù nguyên khí lưu chuyển toàn thân Dương Khoan, cũng không thể ngăn lại uy hiếp này.
- A!
Toàn thân Dương Khoan đau nhức, thân hình mạnh mẽ lùi về phía sau! Đại kiếm trên tay phải rơi xuống đất, bắn ra tiếng kêu như dã thú gào thét.
Hoàng Phủ Thiên không tiếp tục truy kích, thong dong nhìn Dương Khoan nói:
- Sao hả, mới có một kiếm còn không chịu nổi sao.
Ta cho ngươi thêm cô hội thứ hai đấy.
Trong lòng thầm nghĩ, ta mới phát giác ra cái đồ chơi này, sao có thể cho Dương Khoan vội lui được, hắn còn muốn chơi tiếp cơ mà.
- Hoàng Phủ Thiên… à không Phủ Thiên sư huynh hãy tha thứ cho ta, trước kia ta là tiểu nhân không có mắt chọc phải sư huynh người.
Sư huynh đại nhân không chấp tiểu nhân hãy phóng ta ta một mạng, từ giờ chở đi huynh đi đông ta không dám đi tây, có được không.
Dương Khoan không có dũng khích đánh tiếp, một chiêu vừa rồi của Hoàng Phủ Thiên đem kiếm pháp của hắn tự hào nhất chiêu phế mất, cộng thêm lầm giao thủ ngắn ngủi ở cơm xá hắn khẳng định, có mười hắn ta cũng không đánh nổi.
Nhìn mấy tên thủ hạ đi trước là hiểu khoảng cách của đôi bên rồi đấy.
Xin tha là thượng sách..
Danh Sách Chương: