66: Khí Hải Tăng Trưởng
Rời khỏi thí luyện hai người canh gác đối với Hoàng Phủ Thiên đầy tán thưởng nói:
- Tiểu tử không tệ không tệ, mới lần đầu đi vào đã đạt tới năm trăm thước, cho dù các lão sinh cũng hiếm có người một lần đạt tới mức đó.
Lấy lệnh bài ra đi, vì ngươi đã tiến vào được năm trăm thước liền được năm mươi điểm cống hiến.
Hoàng Phủ Thiên nghe được điều này liền ngỡ ngàng hỏi:
- Đi vào thí luyện cũng được tính điểm cống hiến sao?
- Được tính chứ sao không! Nhưng tiền đề ngươi phải bước qua năm trăm thước mới được tính, bằng không liền không có gì cả.
Đây là cách Kiếm Trảm tông khuyến kích đệ tử trong tông môn tham gia thí luyện rèn luyện bản thân.
Nam tử trung niên giải thích.
- Kiếm Trảm tông thế mà có lắm trò như vậy, thả nào được xếp vào một trong ba tông môn mạnh nhất ở đây.
Hoàng Phủ Thiên nghĩ thầm trong lòng, lấy lệnh bài tông môn ra nhận điểm.
Vậy hiện tại hắn có khoảng hơn sáu mươi điểm lẻ, có nên đi tới cống hiến đường đổi chút vậy phẩm hay đan dược gì đó không nhỉ?
- Lý Cung Ngâm không hổ là Nam Viện đệ nhất như vậy đã gần xông tới sáu trăm thước rồi, tốc độ cũng không có ảnh hưởng gì lắm.
Người nam tử trung niên còn lại quan sát lên tia sáng nhấp nháy trên bản đồ cũng nói.
Hoàng Phủ Thiên cũng quay đầu ra nhìn.
- Tiểu tử không cần lo lắng, Lý Cung Ngâm vào tông môn sớm ơn ngươi, tiếp nhận sự chỉ dạy của lão sư sớm hơn ngươi nên thành tựu hiện tại hắn hơn ngươi.
Chỉ cần ngươi tiếp tục nỗ lực, sớm muộn bằng hắn ta.
Tưởng Hoàng Phủ Thiên có tâm tư với Lý Cung Ngâm, nam tử trung niên hướng dẫn vỗ vai hắn an nủi.
Hoàng Phủ Thiên cũng không nói gì, ôm quyền rồi rời đi.
Hắn quyết định tới Cống Hiến đường xem nên đổi chút Dưỡng Tâm đan không biết có thể tăng thêm lĩnh ngộ nhất thức đó được không.
- Đến đuổi điểm hay kiếm điểm.
Vẫn là khi bước chân vào một âm thanh lười nhác vang lên, lão chưởng quầy nằm dài trên ghế phe phẩy cái quạt hỏi.
- Ở đây còn..
di
Chưa đợi Hoàng Phủ Thiên nói hết câu thì bộ khô lâu trong Khí Hải vốn chưa bao giờ phản ứng chợt ngơ hồ cử động, hướng tới một góc của cống hiền đường có chút lộn xộn mà nhìn.
Vì khô lâu và Hoàng Phủ Thiên có tâm tinh tương thông nên hắn hoàn toàn cảm nhận được ý tứ của khô lâu.
- Sao, muốn cái gì thì phóng lời ra đi.
Lão chưởng quầy nghe thấy Hoàng Phủ Thiên nói xong im liền khó chịu, lão đang tính chợp mắt thì bị tiểu tử này phá đám, giờ thì im như thóc, không nhanh nhanh lên lão còn ngủ.
- À, cái đống đồ lôm nhôm đó là gì vậy? Tôi xem qua được không?
Hoàng Phủ Thiên chỉ vào đống đồ kia hỏi.
- Mấy đống đồ đó chỉ là mấy loại không có giá trị, hay dược liệu để bỏ đi thôi, không có cái tác dụng gì đâu, đừng mơ mộng hão nữa.
- Thế cho tôi xem qua được không?
Hoàng Phủ Thiên nghe vậy liền càng vui, đồ bỏ là không tốn điểm.
- Tùy ngươi.
Lão chưởng quầy thấy Hoàng Phủ Thiên kiên trì hỏi cũng không ngăn cản gật đầu.
Trường hợp lục đồ ở đó không phải thiếu, dù sao trong kho cũng có nhiều loại như vậy rồi nên lão cố tình vứt ở đó, xem tên nào cảm thấy vừa mắt thì đổi rẻ lại cho bọn chúng.
Cũng coi như tạo chút điều kiện để bọn chúng tu luyện.
Hoàng Phủ Thiên nghe vậy liền chạy ra xem xem rốt cuộc có cái gì khiến khô lâu trong khí hải giống như thèm thuồng như vậy.
Hầu hết trong đó đều là các loại thảo dược thông thường nhưng có vẻ già cỗi không còn bao nhiêu dược lực, ăn vào nguy cơ dính tạp chất còn nhiều hơn.
Thảo dược bỏ đi thực quá nhiều, trong phút mốt khó tình được.
Hoàng Phủ Thiên đào mất mấy chục phút đồng hồ cũng chẳng thấy gì.
Cố kiên trì tí nữa nếu không tìm thấy thì bỏ đi vậy.
Đang muốn bỏ cuộc chợt tay hắn nắm được một loại dược liệu cứng giống như đá, sần xùi khô ráp.
Vậy mà khô lâu phản ứng rằng rất thí thích thú với nó.
Đem quả này cầm ta xem xét thì loại quả này vỏ ngoài bao bọc chính là đá mà! Hình thù hơi giống tim người, nếu nhớ không nhầm nó tên Sơn Tâm quả, mục đích của nó khiến người đang có tâm ma có thể áp chế được, là một loại dược liệu tốt.
Nhưng nó khô đét lại, xem ra chất lượng không ra sao cả.
Thế mà khô lâu lại muốn nó?
Nghi hoặc cầm nó đi tới chỗ quầy, lão chưởng quầy cũng nói lại y hệt suy nghĩ của hắn, lão còn nhìn Hoàng Phủ Thiên như thằng ngốc khiến hắn thực sự muốn mổ xẻ đồ vật gì đây.
Cố gắng bình thường, hắn lấy thêm ba viên Dưỡng Tâm đan nữa, tốn tổng cộng ba mươi hai điểm.
Mỗi viên Dương Tâm đan tốn mười điểm, hai điểm còn lại cho Sơn Tâm quả.
Cái dược liệu hết đát này cũng phải tốn điểm cống hiến, đúng là cái quầy gian thương.
Cố gắng bình tĩnh chạy về Đông Tam viện, đóng cửa phòng xem xét lại Sơn Tâm quả này có gì đặc thù, nhưng nghiên cứu cả nửa buổi chẳng có gì đặc biệt.
Không lẽ phải ăn nó vào mới biết.
Hoàng Phủ Thiên không dám ăn, chưa nói tới dược lực, mà Sơn Tâm quả bao bọc bởi đá cứng, muốn ăn trực tiếp chỉ sợ đau răng thôi.
- Vậy thì cách thử lớp đất đá xem sao.
Cùng đường chỉ có thể đem từng lớp đá bóc ra, mà bóc được một hồi hắn nhớ ra có thể dùng nguyên khí chấn nát lớp đất đá bên ngoài ra mà.
Nửa khắc sau mới xong xuôi, lúc này lộ ra Tâm của nó.
- Quái, sao tâm của Sơn Tâm này so với sách miêu tả khác vậy!
Tâm quả bên trong là một mảnh tinh quang rực rỡ, tràn đầy nhiều điểm lốm đốm phát sáng, những điểm sáng như đầy sao.
Mà khô lâu trong khí hải càng hưng phấn hơn, khiến mặt Hoàng Phủ Thiên cũng lộ ra vẻ thèm thuồng.
Hoàng Phủ Thiên không khỏi do dự,hắn không phải thằng ngốc đương nhiên biết dược thảo cũng không phải có thể tùy tiện ăn, có các loại dược vật cần phải phối hợp với thứ khác, có loại thì dược lực quá mạnh mẽ cần chia làm vài lần dùng.
Nếu cứ thế ăn loạn có khi nào có thể xảy ra chuyện hay không?
Khi hắn đang do dự thì thấy tinh quang trong “Sơn Tâm quả” không ngờ ảm đạm một ít!
Chẳng lẽ, bóc ra lớp vỏ không lập tức dùng, dược lực trong đó sẽ tản đi sao!
Cứ như vậy trong nháy tinh quang lại ảm đạm một phần.
Hoàn Phủ Thiên không chần chờ, ném “Sơn Tâm quả” vào miệng, trực tiếp nuốt.
“Sơn Tâm quả” vào cổ họng lập tức vỡ nát, bên trong lập tức hóa thành một đạo chất lỏng lấp lánh ánh quang.
Ầm!
Hoàng Phủ Thiên nội thị chỉ thấy đoàn chất lỏng này phảng phất từ vô số ánh sao, mạnh mẽ va chạm tản ra, hóa thành vô số ánh lấp lánh tinh quang, tiến nhập huyết dịch của hắn, lan khắp toàn thân.
Những tinh quang này chạy khắp người rồi đồng thời hướng về vị trí Khí Hải.
Hoàng Phủ Thiên hoảng sợ, Khí Hải là nơi quan trọng nhỡ nó bị làm sao thì hắn lập tức trở thành phế nhân.
Nhưng khi những tinh quang này tiến vào Khí Hải lại không có động tĩnh gì, mà những tinh quang này như hóa thành ánh sao trong Khí Hải của hắn!
Tất cả tinh quang năng lượng đều tiến nhập Khí Hải, khiến nơi đó như bầu trời đầy sao, khi nội thị trong đó giống như phi hành ở trong dãy ngân hà tráng lệ, to lớn.
Ầm!
Đột nhiên từng ánh sao chợt nổ tung ra, lập tức tạo thành một đạo sóng xung kích, chấn động hướng về toàn bộ Khí Hải.
- Cái gì!
Hoàng Phủ Thiên chưa kịp hiểu gì, chỉ thấy lại một đạo tinh quang nổ tung ra, ngay sau đó là rất, rất nhiều đạo đều như vậy dường như phản ứng dây chuyền, trong nháy mắt tất cả tinh quang nổ tung ra toàn bộ, tạo thành một đạo lại một đạo sóng xung kích, ở trong khí hải tàn sát.
Toàn thân Hoàng Phủ Thiên lập tức run rẩy dữ dội, dường như bị người liên tục oanh kích thân thể, chỉ cảm thấy Khí Hải dường như sắp bị va chạm nứt ra!
Ầm! Ầm! Ầm!
Từng đạo sóng xung kích trào lên Khí Hải, mà Khí Trì của hắn bị ngạnh sinh mở rộng từng chút một, mà lực lượng những sóng xung kích này cũng chưa hoàn toàn biến mất, thật giống như sóng nước vỗ vào bờ, sau khi đánh vào, lại cuốn vọt tới một đầu khác.
Khí Hải là một chỗ địa phương tuyệt đối thần kỳ, đến tên xuyên việt như hắn còn biết.
Hiện tại dưới hạt tinh quang nổ tung tạo sóng xung kích, không gian Khí Hải cùng Khí Trì của Hoàng Phủ Thiên mở rộng ra thêm, hơn nữa còn có xu thế tiếp tục mở rộng!
Điều này cũng khiến Hoàng Phủ Thiên cả người như muốn nổ tung.
Cơn đau vô cùng kịch liệt!
Hoàng Phủ Thiên đầu đầy mồ hôi, nhưng so với những đau đớn trước đó hắn nếm kho mới tới thế giới này cũng không hơn bao nhiêu! Mấu chốt là hắn có thể chịu được hay không, là thân thể hắn muốn nứt ra rồi!
Ong! Ong.
Minh Ngục Thần quyết vận chuyển, khô lâu an tọa trên Khì Trì thủy chung không có động tĩnh đột nhiên chấn động một cái, một đạo khí tức chí cao như có thể trấn áp vạn vật cuồn cuộn xuất động, tràn đầy bao trùm lên Khí Hải.
Hoàng Phủ Thiên cảm giác trong thân thể của mình dường như được rót vào lực lượng thần kỳ nào đó, Khí Hải gần hỏng mất lập tức ổn định lại.
Sóng xung kích vẫn đang va chạm, khí hải vẫn mở rộng như cũ, nhưng đau nhức muốn xé nát cơ thể đã không còn tồn tại nữa.
Thấy vậy Hoàng Phủ Thiên vội vận chuyển Minh Ngục Thần quyết mà chống đỡ lấy.
Thời gian cứ thế trôi qua mười phút, nửa tiếng! Gần một tiếng sau, sóng xung kích trong Khí Hải rốt cục hao hết lực lượng dừng lại.
Hoàng Phủ Thiên nội thị thì nhận ra nguyên khí của hắn không hề gia tăng lên tí nào, chẳng phải đột phá cảnh giới nhưng hắn không hề thất vọng mà còn vui tới phát điên.
Vì Khí Hải của hắn cũng khuếch trương lớn hơn trước hơn gấp rưỡi lần!
Khí Hải là gì? Nói nôm na là một cái nội thế giới, có thể kết nối với thiên địa chi khí.
Hấp thu nguyên khí từ tự nhiên chính là kết nối với thiên địa.
Nói là thoát thai hoán cốt cũng không sai.
Khi đó võ giả có thể thu được lực lượng lớn hơn.
Mà Khí Hải to nhỏ cũng ảnh hưởng tới qua trình tu luyện một người, Khí Hải càng lớn, như vậy có thể tồn trữ nguyên khí càng nhiêu, liền có thể bùng phát ra lực lượng càng lớn hơn.
Vì vậy rất nhiều người muốn đem Khí Hải của mình mở rộng ra.
Chỉ là mở rộng Khí Hải là chuyện khó khăn cỡ nào.
Tuy nói Khí Hải to nhỏ là tùy người nhưng ngoài những kẻ có thiên phú dị bẩm từ nhỏ đan điền đã lớn hơn người thường từ gấp rưỡi thì cũng chỉ có một số loại thiên tài địa bảo mới làm Khí Hải tăng trưởng một chút.
Bằng không hầu hết mọi người không chênh lệch quá nhiều.
Hoàng Phủ Thiên với Khí Hải đã lớn hơn gấp rưỡi trước kia! Có nghĩa hắn sẽ có được lực lượng gấp rưỡi Hoàng Nguyên hậu kì thậm chí ngang với bán bộ Huyền Nguyên bình thường!
Lúc này Hoàng Phủ Thiên mới biết được “Sơn Tâm quả” giả kia quý giá cỡ nào, có thể mở rộng Khí Hải! Đương nhiên, cũng có nghĩa là hắn nguyên lực mà hắn cần phải hoàn thành tích lũy sẽ tăng lên nhiều, thời gian đột phá lâu hơn.
- Thà làm đầu gà hơn làm đuôi phượng.
Hoàng Phủ Thiên vẫn vô cùng vui vẻ, trong đầu lẩm bẩm nói.
Hắn không cần đột phá nhanh làm gì, trong khi bản thân hiện nay có thể coi là vượt được cấp khiêu chiến.
Nay khí hải to lên nghĩa là mỗi lần đột phá ta liền vẫn đủ khả năng đánh vượt tiểu cấp, thì còn gì bằng.
- Haha, hôm nay đúng là ngày may mắn của mình, nếu không nhờ khô lâu mình đã bỏ qua mất món đồ tốt này rồi.
Không biết lão chưởng quỹ biết cái thứ lão tưởng là bỏ đi lại chính là thiên tài địa bao trân quý giúp người ta khuếch chương Khí Hải lão có tức tới ói máu không.
Không biết loại đồ vật này còn không, hay là ngày nào cũng rẽ que xem nhỉ.
Trong lòng Hoàng Phủ Thiên thầm nghĩ chắc thỉnh thoảng qua Cống hiến đường tìm đồ tốt như dị quả này.
Chỉ là hắn mới nghĩ thế thôi, hắn cũng biết loại dị quả hiếm như này vận khí phải nghịch thiên mới có thể gặp được, hắn tin chắc loại quả này đủ khiến cường giả Thiên Nguyên cảnh điêu đứng.
Đáng tiếc lại lọt vào tay một tên Hoàng Nguyên như hắn.
Niềm tin lần nữa đại bạo, hắn bây giờ có thể nắm chắc bảy thành nếu không đối đầu với Bùi Vũ Long hắn có thể tiến nhập vào tứ cường cũng không hề có vấn đề gì.
- Ta tới đây, tứ cường.
Ba ngày trôi qua, vòng thứ tư bắt đầu chỉ cách một nén nhhang.
Hôm nay có rất nhiều người đã ở đây, đặc biệt là người của Đông Viện so với vòng ba còn đông hơn nhiều. Ai cũng tới chứng kiến một tân sinh có thể tiến vào ngũ cường là ai.
- Sao Hoàng Phủ Thiên chưa đến?
Trong ngũ cường chỉ có Hoàng Phủ Thiên chưa lộ mặt khiến vài người chú ý, suy đoán.
- Chẳng lẽ tiểu tử này sợ quá núp không dám tham gia nữa rồi?
Giọng trọng tài hùng hồn truyền ra qua nguyên khí khuếch tán âm thanh che lấp thanh âm ồn ào vang lên.
- Các đệ tử ngũ cường chuẩn bị rút thăm.
- Làm sao đây? Tên Hoàng Phủ Thiên chưa trở đến.
Trần Thập Nhất trong lòng cũng căng thẳng.
- Không lẽ thật sự bỏ quyền?
Các đệ tử Đông Viện sốt ruột.
Lâm Lộ thầm nghĩ:
- Không lẽ hắn không muốn đối đầu với ta nên bỏ trốn rồi sao!
Trong khi mọi người đang lo sốt vó, thì Hoàng Phủ Thiên vội vàng chạy tới, quần áo không chỉnh tề giống như vừa ngủ dạy.
Nhìn thấy ánh mắt mọi người đổ dồn vào hắn khiến hắn cảm thấy ngại ngùng, bốn lượt đấu thì hắn tới muộn gần hết rồi còn đâu. Không biết hình tượng của hắn có bị xấu trong mắt nhiều người không nữa. Tại hôm qua hắn dùng hết Dưỡng Tâm đan lĩnh ngộ Mãnh Long Kính đạt được gần đại thành nên hôm nay thức dậy muộn.
Bây giờ Mãnh Long Kính hoàn toàn có thể thi triển hai quyền được rồi.
Tiếng chuông vang lên bước vào giai đoạn rút thăm cuộc chiến ngũ cường. Mọi người chăm chú nhìn, bản đồ trận đầu sắp tới.
Bùi Vũ Long chính là không cần phải đấu, nhiều người thở phào. Vì đối với người khác người may mắn chính là không cần phải đối đầu với kẻ được coi là mạnh nhất chính là một sự may mắn.
Hoàng Phủ Thiên đấu với mập mạp bàn tử của Bắc Viện, tên mập này có lẽ đang che dấu thực lực chân chính của mình.
Cuối cùng là Lâm Lộ đấu với Phi Thiên Hạc của Bắc Viện.
Hôm nay chính là Hoàng Phủ Thiên mờ đầu. Hắn cùng bàn tử bộ dáng uể oải giống nhau, thực khiến người khác tức chết người. Cuộc đấu quan trọng như vậy như hai tên khốn này còn bày ra dáng vẻ biếng nhác như vậy.
- Hài!
Vậy mà hai tên này giống như không hề biết mấy cái ánh mắt dao găm của mọi người, chậm rãi bước đài. Đã thế hai tên bước lên còn đồng dạng thở dài giống nhau. Chớp mắt hai người bốn mắt nhìn đối phương, sau đó cùng cười.
- Tại hạ Hoàng Phủ Thiên.
Hoàng Phủ Thiên mở lời nói.
- Cứ gọi ta là mập mạp là được.
Mập mập xuề xòa nói.
Khi nhìn thấy mập mạp lên đài Bắc Viện chính là tức giận nhất, đa phần là vì Bùi Vũ Long bị đả bại bởi một tên kì quặc không rõ lý do. Gấp gáp kêu to, la ó muốn nhìn cảnh mập mập bị đánh bầm dập.
Nhưng mập mạp cứ không đi theo cái sáo lộ mà mọi người nghĩ, hắn cười khà khà nói:
- Hoàng Phủ huynh đệ, ta nhận ra chúng ta là đồng đạo. Đều là những kẻ không thích đánh nhau dã man phải không. Mỗi lần đánh xong lại bị trọng thương rồi điều dưỡng phiền chết mất.
Hoàng Phủ Thiên cũng không vội xuất thủ xem mập mạp định nói cái gì. Trận chiến của gã ta với Bùi Vũ Long, hắn cũng xem. Thân pháp của mậ mạp này cực kì lanh lẹ, vội vã tấn công cũng không thu được kết quả gì.
- Thế nên chi bằng chúng ta đánh giao hữu cho có lệ, rồi Hoàng Phủ huynh đệ nhảy xuống nhận thua, tiết kiệm sức cho cả đôi bên. Thế nào?
Nghe lời mập mạp nói Hoàng Phủ Thiên suýt nữa ngã ngửa, không ngờ tới tên này lại bảo hắn nương tay, lại còn chủ động nhận thua. Hắn khoanh tay nói:
- Mập mạp huynh tại sao lại bảo ta nhận thua, sao không phải là huynh nhảy xuống đài nhận thua?
Mập mạp lập tức thao thao bất tuyệt:
- Hoàng Phủ huynh đệ chỉ là tân sinh nhưng cũng đã lọt được vào ngũ cường chứng minh thực lực của huynh đệ rất mạnh tương lai sẽ tỏa sáng, ngoài ra còn anh tuấn bức người. Còn ta vừa mập vừa lùn, thực lực chẳng ra sao, vốn không hi vọng gì cả nhưng may mắn gặp toàn mấy tên yếu kém mới lọt vào đây. Nhờ đó ta nhận ra đây có thể là cơ hội duy nhất ông trời ban để ta tỏa sáng. Hoàng Phủ huynh đệ thiên tài tuấn kiệt như vậy chắc không phải tranh với ta đâu.
Hắn không ngại tự chê mình, vừa nói vừa lén lau nước mắt giống như đau khổ lắm vậy. Mà không nhận ra lời vừa rồi đang vả mặt toàn bộ Bắc Viện vì hắn bảo thiên tài Bắc Viện Bùi Vũ Long là yếu kém, đệ tử Bắc Viện như muốn lao lên đánh chết tên này.
Hoàng Phủ Thiên đầu óc không có vấn đề mới nhường cho hắn thắn dễ dàng cũng nói:
- Thực ra cũng rất muốn tác thành cho mập mạp huynh, nhưng ta cũng không thể làm vậy được. Vì ta cần thắng để có cơ hội tìm lại phụ mẫu.
Hắn chợt rơm rớm nước mắt, thở dài:
- Ta từ khi ý thức được liền nhận ra bản thân không cha không mẹ, bị bỏ lại giữa rừng sâu, ta thực sự muốn hỏi tại sao cha mẹ lại để ta ở đó một mình. Vì vậy quyết tâm trở nên cường đại hơn, khó khăn mới có thể gia nhập Kiếm Trảm tông, cũng may mắn có thể được chọn làm tuyển thủ tiến vào ngũ cường. Chỉ còn thiếu một bước nhỏ là đủ khả năng tiếp vào hạng bốn có thể nhận phần thưởng tông môn ban cho. Khi đó thực lực của ta sẽ tăng mạnh, đến khi đó ta sẽ đủ khả năng đi ra ngoài Bắc Vực tìm cha mẹ của ta, hỏi họ tại sao lại bỏ rơi ta như vậy! Mập mạp huynh không biết có thể thành toàn cho ta được không.
Diễn kịch thôi sao? Ta cũng biết. Hơn nữa lời ta nói cũng không phải giả. không tính là nói dối.
Mập mạp sắc mặt vô cùng kinh ngạc, không ngờ Hoàng Phủ Thiên cũng chơi cái trò bán thảm này. Hắn rất nhanh lấy lại tinh thần nói tiếp:
- Hoàng Phủ huynh đệ, thực ra gia đình ta cũng rất thảm, nhà ta phi thường nghèo, cuộc sống vô cùng khổ sở, một ngày chỉ có chút ít cơm.Nhưng họ đều nhường cho ta, miễn cưỡng mới nuôi ta lớn được như này, có điều so với người khác còn chính là một tên thiếu dinh dưỡng. Vì vậy ta sẽ hạ quyết tâm vào tông môn lấy thành tựu, sau đó áo gấm hồi hương để hương thân tự hào. Có điều ta vào hai năm rồi, vẫn không hề có thành tự gì đáng kể, đây là cơ hội duy nhất của ta, huynh đệ xin thương xót.
- Mập mạp huynh thực ra ta cũng có nỗi khổ tâm…..
Hai tên một béo một gầy này lời qua tiếng lại, càng nói càng thảm nhưng không có một chút cảm động nào cả, sặc mùi giả dối.
Cả đám đệ tử ở dưới dân cũng gân xanh nổi đầy trán, đám đệ tử Bắc Viện vốn ghét bàn tử nay ghét lây sang Hoàng Phủ Thiên vì họ thấy hai tên này cùng một cái đức hạnh. Đệ tử Tây viện thì mặt mũi không biết dấu đi đâu. Đệ tử Đông viện chính là trợn mắt há mồm.
- Mẹ kiếp, các ngươi còn làm nhảm có tên ta xử cả hai cùng thua không.
Trọng tài trên đài cũng hết chịu nổi, râu trổng ngược lên hung hăng dọa.
Cả hai tức thời im bặt, không dám cãi lại vị trọng tài này. Trong lòng thầm nghĩ “Rõ ràng tên này so với mình còn vô sỉ hơn, đúng là thất sách mà”. Dù vậy bên ngoài vẫn cười làm hòa nói:
- Nếu chúng ta đã cùng thảm như vậy thì đành đánh phân thăng bại thôi.
- Được, mập mạp huynh, vậy ta xuất chiêu trước đây.
Hoàng Phủ Thiên bước chân phiêu dật linh động áp sát mập mập, đánh ra công kích trước tiên.
Tay cầm cương kiếm trong tay tốc độ cực nhanh chém ra vũ kĩ Hổ Nha Thập Tự Trảm, kiếm khí xé gió đâm tới mập mạp.
- Hoàng Phủ huynh đệ sao lại có thể đánh bất ngờ như vậy. Chơi xấu.
Mập mạp trước khi bị tập kích liền đạp bộ pháp, cương kiếm của Hoàng Phủ Thiên lướt qua vạt áo của mạp mạp đánh vào không khí. Sau đó mập mạp xoay người, bàn tay béo mập nhanh ngoài sức tưởng tượng đánh mấy chiêu vào tay Hoàng Phủ Thiên.
Phanh! Phanh.
Chỉ nghe thấy mấy tiếng động, bán tay béo mập của mập mạp sau khi đánh tới cánh tay của Hoàng Phủ Thiên vô thức bật ra, sắc mặt cũng hơi đau đớn một chút, cánh tay cũng hơi tê rần.
- Thân thể tên này là cái quái gì vậy, Cách Huyệt Thủ của mình cũng không đâm thủng.
Mập mạp không ngờ lực lượng phòng ngự của Thiết Man Thể mà Hoàn Phủ Thiên tu luyện lại mạnh mẽ như thế, chiêu của gã cơ bản không tạo thành được uy hiếp gì.
Hổ Nha Thập Tự Trảm
Hoàng Phủ Thiên lại tiến lên xuât ra thập đạo kiếm trảm.
Mập mạp lại lần nữa dùng cái bộ pháp đó tránh né, tạo khoảng cách.
- Mãnh Long Kính thức thứ nhất!
Vào khoảng khắc mập mạp dừng bước, Hoàng Phủ Thiên thi triển Tật Phong Bộ tức khắc áp sát đánh ra một quyền, giống như cuồng long gào thét, tràn ngập một loại uy thế biến hóa, phát ra tiếng gầm nho nhỏ.
Phanh!
Mập mạp lại miễn cưỡng tránh thoát nhờ bộ pháp.
Hoàng Phủ Thiên cũng dùng tới Tật Phong Bộ liên tục công kích.
Hai loại bộ pháp, một loại biến hóa kì dị, một loại thì phiêu dật linh động. Hai người hóa thành hai đạo thân ảnh giao thoa qua lại.
Luận tốc độ thì Hoàng Phủ Thiên hiển nhiên chiếm thượng phong. Kiếm pháp cùng quyền pháp biển đổi liên miên, khó nắm bắt vô cùng. Chẳng qua, bộ pháp của mập mạp cũng thần kỳ quỷ dị, mỗi bước đều chiếm đại đại thế cục xoay chuyển càn khôn.
Hoàng Phủ Thiên đương nhiên cũng nhận ra điều này, vì vậy hắn nghĩ ra kế cướp đoạn vị trí đứng của mập mạp xem sao. Dù vậy hắn vẫn lâm vào tình cảnh một hai lần suýt gặp phải thua thiệt trong tay mập mạp.
Cảm giác áp chế gắt gao gao này người ngoài không thể hiểu được sự kì dị trong đó.
Tên mập mạp này khó chơi hơn vẻ bề ngoài. Đó là sự rút ra của Hoàng Phủ Thiên.
Đôi bên giao thủ qua mười mấy chiêu, so trận với Bùi Đông Lai thì mập mạp trận này bị áp chế gắt gao.
Mập mạp cũng cảm thấy khó giải quyết, có một hai lần, mạp mạp đã đánh trúng người Hoàng Phủ Thiên, thể nhưng lại phảng phất như đánh trúng tấm sắt lớn vậy, thậm chí còn mơ hồ gặp phải phản chấn.
- Hắc Bạch Kì Vây bộ của mình lại giống như ảnh hưởng kém với tên này!
Các đệ tử quanh lôi đài nhìn mập mạp di chuyển với thân hình mập mỡ liên tục né kiếm chiêu của Hoàng Phủ Thiên thì không khỏ ngỡ ngàng.
Có người lắp bắp nói:
- Trời ạ, tốc độ tên Hoàng Phủ Thiên nhanh tới kinh người vậy mà tên mập kia vẫn có thể tránh né từng kiếm từng quyền. Tên mập này rốt cuộc là cái quái thai gì vậy!
Nếu trận thắng Bùi Đông Lai là may mắn, thì hiện nay đã khiến tất cả nhìn nhận lại. Mập mạp ta tựa chiếc thuyền con trên biển rộng gặp bão tố sóng thần lại hết lần này tới lần khác sắp bị đánh chìm lại hóa nguy thành an.
Khiến người dở khóc dở cười là mập mạp vừa né vừa hú hét như sợ chết, vậy vẫn còn nhân cơ hội phản công lại.
Phành!
Hai bên cùng đánh ra một chưởng và một quyền.
Quyền chưởng giao phong, mập mạo bị bức lui, huyết khí trên người chấn động.
Hoàng Phủ Thiên có lực lượng cơ thể mạnh nên có ưu thế, thêm cả vừa rồi chiếm được tiên cơ, cho nên một quyền đó tự nhiên thắng nửa bậc.
- Khụ khụ, Hoàng Phủ huynh đệ tạm dừng một chút, tạm dừng một chút.
Khi Hoàng Phủ Thiên đang định thừa thắng truy kích thì mập mạp vội xua tay.
Có điều Hoàng Phủ Thiên cũng theo ý hắn dừng lại, vì hắn có xông lên có khi cũng để tên đó chạy thoát chi bằng dừng lại một chút.
- Mập mạp huynh có gì muốn nói?
- Khụ khụ, chúng ta giao thủ từ nãy tới giờ đã hơn hai mươi mấy chiêu rồi, bất phân thắng bại. Cứ thế này cũng không phải là cách, chi bằng chúng ta đổi phương pháp so tài có được không?
Mập mạp điều chỉnh hơi thở nói, trong lòng thầm mắng Hoàng Phủ Thiên là quái vật. Rõ ràng hắn ta ra chiêu nhiều hơn gã, thế mà gã lại cảm thấy hơi mệt trái lại tên kia vẫn mặt không đỏ tim không đập nhanh. Nếu đua tiêu hao thì không biết tới bao giờ.
- So tài gì?
Hoàng Phủ Thiên hỏi.
- So kiếm thuật thế nào? Chúng ta chỉ dùng kiếm pháp cơ sở và vũ kĩ cấp thấp hợp lý không. Như vậy tránh cho chúng ta bại lộ bài tẩy quá lớn, một trong hai dù vào vòng trong cũng không lo sợ gì.
Mập mạp đưa ra điều kiện mê hoặc.
- Trong trường hợp chúng ta vẫn bất phân thắng bại thì sao?
- Yên tâm, không có chuyện bất phân thắng bại đậu.
Tên mập mạp lén mở nụ cười gian, xem ra hắn có tự tin về trình độ kiếm thuật của mình.
Hoàng Phủ Thiên đương nhiên cũng nhận ra khác lạ. Có điều tiếp tục như này cũng không phải cách, cùng lắm hắn dùng Khai Thiên nhất thức chém bay tên mập mạp khó chịu này.
- Được.
Thế là đôi bên đi đến thỏa thuận, mập mạp chợt hét lớn:
- Chờ tí, khụ khụ các huynh đệ Tây Viện cho ta mượn một cái kiếm được không, ta không mang theo kiếm.
Tất cả đệ tử Tây viện đối với tên mập này vừa bất đắc dĩ vừa hận tới nhe răng. Cuối cùng mỹ thiếu niên vẫn phải cho hắn mượn kiếm dùng, ai bảo hắn là tên duy nhất lọt vào ngũ cường.