Rõ ràng trước lúc ngủ cả hai đều nằm ngay ngắn nghiêm túc, bây giờ lại đang ôm nhau ngủ, khóe môi Thẩm Tiện thoáng qua ý cười, đây vẫn là lần đầu tiên trong cả hai đời cô ôm người khác ngủ, cảm giác có chút kỳ diệu, đặc biệt là người cô ôm chính là Lâm Thanh Hàn mà cô quen thuộc, trong lòng cảm thấy ấm áp, so với đời trước ôm gối ôm lạnh ngắt thoải mái hơn nhiều.
Thẩm Tiện nhìn gương mặt Lâm Thanh Hàn, cảm thấy bộ dạng này của Lâm Thanh Hàn rất đáng yêu, lông mi theo nhịp thở mà động đậy, Thẩm Tiện nhịn không được mà duỗi tay khều nhẹ lông mi Lâm Thanh Hàn, làn mi cong dài quét qua đầu ngón tay Thẩm Tiện khiến cô cảm thấy ngưa ngứa, trong lòng cũng vì vậy mà ngứa theo.
Nhìn đồng hồ, đã 7 giờ sáng, bình thường các bác sĩ sẽ kiểm tra phòng bệnh buổi sáng để biết rõ tình huống của bệnh nhân.
Thẩm Tiện nhẹ nhàng đặt tay lên tuyến thể Lâm Thanh Hàn, nhiệt độ ở đây đã hạ xuống, cũng không còn sưng lên như hôm qua, thấy Lâm Thanh Hàn về cơ bản đã không sao, lúc này Thẩm Tiện mới yên lòng.
Chọt chọt ngón tay lên má Lâm Thanh Hàn, dẫn đến người đang nằm trong ngực cảm thấy bất mãn, cau mày cọ cọ vào cổ Thẩm Tiện, dù vậy cũng không có ý định tỉnh lại.
Thẩm Tiện đành phải thay đổi động tác, nhẹ nhàng véo vào má Lâm Thanh Hàn, làn da Lâm Thanh Hàn thật tốt, mềm mại như là có thể nhéo ra nước, dưới sự nỗ lực không ngừng của Thẩm Tiện, Lâm Thanh Hàn cuối cùng cũng động đậy, đưa tay lên đẩy bàn tay đang véo mặt mình, bất mãn lẩm bẩm: "Làm gì vậy?".
Lâm Thanh Hàn còn chưa tỉnh hẳn, giọng điệu mềm nhẹ như bông.
Thẩm Tiện buồn cười nói: "Thanh Hàn, nên thức dậy, lát nữa bác sĩ sẽ đến kiểm tra phòng bệnh, nếu không có vấn đề gì chúng ta phải đi làm thủ tục xuất viện".
Lúc này Lâm Thanh Hàn mới thoáng tỉnh táo lại, chậm rãi mở mắt ra, vừa mở mắt liền đối diện với đôi mắt đầy ý cười của Thẩm Tiện, Lâm Thanh Hàn sửng sốt vài giây, sau đó vội vàng chui vào ngực Thẩm Tiện lần nữa, nhưng hai bên tai chậm rãi biến thành màu hồng lại để lộ sự ngại ngùng của cô.
Thẩm Tiện giương khóe miệng, đặt một tay đặt lên eo Lâm Thanh Hàn, ở bên tai Lâm Thanh Hàn nói: "Thanh Hàn trước đó còn nói tôi dính người, bây giờ nhìn lại, hình như là em dính tôi mới đúng".
Nghe Thẩm Tiện nói xong, hai bên tai Lâm Thanh Hàn càng đỏ, thậm chí đã tràn lan xuống dưới cổ, Thẩm Tiện nghĩ hiện giờ không chừng hai má Thanh Hàn cũng đang đỏ bừng.
Không để Thẩm Tiện lại mở miệng nói gì nữa, Lâm Thanh Hàn trượt tay dọc theo cổ Thẩm Tiện, tìm được miệng Thẩm Tiện thì dùng tay che lại.
"Chị không được nói bậy, nhất định là tối qua chị ngủ không đàng hoàng nên buổi sáng mới như vậy, hơn nữa, tôi mới là Omega, dù có chịu thiệt thì người chịu thiệt cũng là tôi mới đúng". Trong lúc nói chuyện, Lâm Thanh Hàn vẫn chưa rời khỏi ngực Thẩm Tiện, hơi thở ấm áp của Thẩm Tiện thổi vào lòng bàn tay Lâm Thanh Hàn, hơi nóng làm cô càng hoảng loạn, vội vàng ngồi dậy, đưa lưng về phía Thẩm Tiện.
Thẩm Tiện sợ Lâm Thanh Hàn ngồi dậy quá gấp sẽ bị ngã nên đưa tay đỡ lại phía sau lưng Lâm Thanh Hàn, nhìn Lâm Thanh Hàn, cười nói: "Đúng đúng, là tôi sai, tôi ngủ không đàng hoàng, Thanh Hàn vất vả rồi".
Lâm Thanh Hàn nghe được ý cười trong lời nói của Thẩm Tiện liền biết Thẩm Tiện đang trêu chọc cô, tức giận muốn véo đùi Thẩm Tiện, nhưng lại nhớ đến việc đồ ngốc nay một mình cõng cô xuống núi, Lâm Thanh Hàn lại không ra tay được, cuối cùng chỉ vỗ nhẹ Thẩm Tiện một cái, hai bên tai ửng hồng nhưng lại giả vờ bình tĩnh nói: "Biết tôi vất vả là tốt, sau này chị không được nói bậy, rõ ràng là chị ôm tôi trước".
Thẩm Tiện cố nén cười, nghiêng người lên phía trước, nhẹ giọng nói: "Đúng vậy, Thanh Hàn nói thế nào thì là thế đó, dù sao tôi dính người như vậy, cũng không còn cách nào".
Lâm Thanh Hàn cắn răng, mạnh miệng nói: "Chị biết là tốt".
Thẩm Tiện bất đắc dĩ cười cười, được rồi, sau này Thanh Hàn nói cái gì cô cứ thuận theo là được, Thẩm Tiện mang giày đi xuống giường, đứng dậy đi vào nhà vệ sinh rửa mặt, lúc cô đi ra ngoài thì Lâm Thanh Hàn cũng đã mang giày đứng lên, màu hồng trên lỗ tai và hai bên má cũng chậm rãi tan biến.
Thẩm Tiện đi qua, nhẹ giọng hỏi: "Có khỏe không? Trên người còn chỗ nào không thoải mái không?".
Thời kỳ quan trọng nhất trong kỳ dễ cảm đã đi qua, bây giờ cơ thể Lâm Thanh Hàn chỉ suy yếu hơn bình thường một chút mà thôi.
Ngay sau đó Lâm Thanh Hàn lắc đầu nói: "Không có việc gì".
Thẩm Tiện gật gật đầu, "Đúng rồi Thanh Hàn, tạm xin nghỉ một hai ngày đi, trong thời gian này không cần gấp gáp đi làm, chuyện lần này nhất định có người nhúng tay, hôm nay từ khi lên xe cho đến lúc đi lên đỉnh núi tôi và em đều chỉ uống nước do Lục Kiến Bạch phát, trong chai nước nhất định có vấn đề, nhưng mà lúc đi xuống núi, ngay cả túi rác tôi ném hai bình nước vào đều đã mất tích, xem ra Lục Kiến Bạch đã vạch sẵn kế hoạch".
Lâm Thanh Hàn ngồi ở mép giường, hơi nhăn mày, "Trước giờ tôi không nghĩ đến anh ta sẽ làm loại chuyện này, trước đó Lục Kiến Bạch không phải loại người này, chẳng trách lúc đó anh ta muốn nói chuyện riêng với tôi, cũng may tôi không đi với anh ta". Lâm Thanh Hàn nghĩ lại đều cảm thấy đáng sợ, nếu cô ở giữa một đám người bùng nổ tin tức tố, trong bệnh viện cũng có rất nhiều Alpha, nếu thật xảy ra chuyện này, Lâm Thanh Hàn cũng không dám nghĩ đến kết quả.
Thẩm Tiện thấy Lâm Thanh Hàn nhíu chặt hai mày, ngồi xuống cạnh Lâm Thanh Hàn, nhẹ nhàng nâng tay lên xoa xoa phía sau lưng cô, an ủi nói: "Không có việc gì Thanh Hàn, sau này có tôi ở đây, tôi sẽ không để người khác tổn thương đến em và Điềm Điềm, hai người đều là người rất quan trọng với tôi".
Giọng nói của Thẩm Tiện rất nhẹ, nhưng từng câu từng chữ đều đánh sâu vào lòng Lâm Thanh Hàn, trước đó dù có xảy ra chuyện gì đều là một mình cô gánh vác, thậm chí ngay cả khóc cũng là một mình cô trốn vào một góc, không một tiếng động mà rơi nước mắt, bây giờ có người cùng cô chia sẻ, Lâm Thanh Hàn cảm thấy rất ấm áp, cho dù biết có chuyện không hay xảy ra thì trong lòng cũng không còn sợ hãi như lúc trước.
Cô vốn dĩ không phải một người mạnh mẽ, sở dĩ lạnh nhạt với người khác cũng là vì bảo vệ Điềm Điềm thật tốt, bây giờ cô cũng có thể có một cánh tay để dựa vào sao? Lâm Thanh Hàn có chút không xác định.
Nhưng cơ thể sớm đã nhanh hơn đại não, Lâm Thanh Hàn nhẹ dựa đầu vào vai Thẩm Tiện, Thẩm Tiện cũng vòng tay qua, nhẹ nhàng ôm lấy eo cô, "Đừng sợ, dù chuyện này tìm không ra chứng cứ nhưng cũng chúng ta có rất nhiều biện pháp kéo anh ta xuống đáy".
Lâm Thanh Hàn nghe xong lại không an tâm trước lời an ủi của Thẩm Tiện, dựa vào vai Thẩm Tiện, ngước mắt nói: "Không cho chị làm việc ngốc, cũng không được kêu đám bạn xấu của chị đánh Lục Kiến Bạch".
Khóe môi Thẩm Tiện hơi giơ lên, cúi đầu nhìn Lâm Thanh Hàn trong ngực mình: "Yên tâm đi, tôi có em với Điềm Điềm, sao có thể làm việc trái pháp luật, tôi chính là một công dân tốt".
"Thẩm Tiện, tôi không nói giỡn với chị, đừng vì trừng phạt người khác mà liên lụy bản thân, tôi, tôi và Điềm Điềm sẽ lo lắng". Lâm Thanh Hàn mím môi, có chút không tự nhiên nói.
"Biết rồi, tôi rất nghe lời, Thanh Hàn nói gì tôi đều nghe, em yên tâm đi".
Khoảng chừng mười phút sau, các bác sĩ đi vào kiểm tra phòng, thấy hai người không sao liền cho phép xuất viện.
Thẩm Tiện thanh toán viện phí xong thì cùng Lâm Thanh Hàn đi ra phòng bệnh, cả đêm qua hai người đều không thay quần áo, quần áo đã nhăn nhó khó coi, hơn nữa trước đó đổ quá nhiều mồ hôi, bây giờ hai người thoạt nhìn rất là chật vật.
Thẩm Tiện bắt một chiếc xe, chỉ một lát sau hai người đã về đến nhà, Lâm Thanh Hàn nhìn Thẩm Tiện một cái, hỏi: "Chị tắm trước hay tôi tắm trước".
Thẩm Tiện cười nhìn Lâm Thanh Hàn, "Em trước đi, cơ thể em còn không hoàn toàn khôi phục, tắm rửa xong thì ngoan ngoãn ở nhà ngủ một giấc".
Lâm Thanh Hàn gật đầu, cầm quần áo đi vào nhà vệ sinh, trước khi đi vào thì dừng bước chân, nói với Thẩm Tiện trong phòng khách: "Cảm ơn chị, Thẩm Tiện".
Thẩm Tiện dựa vào sô pha nghỉ ngơi, cười cười trả lời: "Quan hệ giữa chúng ta còn cần nói cảm ơn? Không cần nói cảm ơn với tôi đâu Thanh Hàn".
Ngay lúc còn ở bệnh viện Thẩm Tiện liền thấy được giá trị hảo cảm của Lâm Thanh Hàn tăng lên 40, nhưng lúc đó Thẩm Tiện lại nghĩ cô tình nguyện không có 20 điểm hảo cảm này cũng không muốn để Lâm Thanh Hàn chịu khổ, đối với cô mà nói, Lâm Thanh Hàn đã sớm không đơn giản là một đối tượng để thực hiện nhiệm vụ.
Nửa tiếng sau, Lâm Thanh Hàn đi từ nhà vệ sinh ra, lúc này Thẩm Tiện mới bước vào nhà vệ sinh, hương hoa quế Long Tỉnh vẫn còn thoang thoảng đọng lại ở đây, Thẩm Tiện sờ sờ cổ, phát giác ra bản thân quên dán miếng dán cách trở tin tức tố.
Thẩm Tiện nghĩ, trước đó Thanh Hàn sợ cô tùy tiện phóng thích tin tức tố, vì thế nên mỗi lần cô đi đến đây Thanh Hàn đều sẽ xịt rất nhiều thuốc cách trở tin tức tố, cho đến sau này quan hệ giữa cô và Thanh Hàn chậm rãi chuyển biến tốt, hơn nữa bản thân cô đều tự giác dán miếng dán cách trở nên trong nhà mới không còn xịt đầy thuốc cách trở tin tức tố, Thẩm Tiện nghĩ lát nữa đi ra ngoài vẫn nên nhanh tay dán miếng cách trở lên, đỡ làm Lâm Thanh Hàn lo lắng.
Thẩm Tiện lau khô tóc, lúc cô đi từ nhà vệ sinh ra Lâm Thanh Hàn vẫn còn ngồi trên sô pha, Thẩm Tiện đi qua, cười nhẹ hỏi: "Sao không đi vào phòng ngủ".
Do không dán miếng dán cách trở nên khi cô nói chuyện hương cam ngọt thoang thoảng rơi rụng vào không khí, Lâm Thanh Hàn nhạy bén nghe được một tia hương cam ngọt.
Lâm Thanh Hàn có chút mất tự nhiên nuốt nước miếng, tuy giai đoạn khó khăn nhất trong kỳ dễ cảm đã đi qua nhưng trong khoảng thời gian này, Omega theo bản năng mà ỷ lại bạn đời, Lâm Thanh Hàn nhìn Thẩm Tiện vài lần, cuối cùng vẫn mím môi không nói gì, "Bây giờ tôi liền về phòng".
"Ừm, tôi cũng về phòng ngủ thêm một chút". Thẩm Tiện thấy Lâm Thanh Hàn đi vào phòng, cô cũng quay về phòng mình, đầu tiên là dán miếng dán cách trở lên cổ, sau đó mới nằm lên giường ngủ bù một giấc.
Chờ đến khi Thẩm Tiện tỉnh lại đã là buổi chiều, Thẩm Tiện nấu cơm xong thì đi kêu Lâm Thanh Hàn dậy ăn cơm, Lâm Thanh Hàn ngồi ở đối diện Thẩm Tiện, tay cầm đôi đũa chọt chọt vào chén cơm, chóp mũi không còn nghe được hương cam ngọt vừa nãy, lại nhìn thẩy phía sau cổ Thẩm Tiện, người này không biết từ khi nào mà đã dán miếng dán cách trở lên cổ.
Trước đó Lâm Thanh Hàn còn cảm thấy may mắn khi Thẩm Tiện tuân theo nề nếp, bây giờ lại có chút chán ghét Thẩm Tiện tuân theo nề nếp như vậy, đã không còn mùi hương cô muốn nghe, Lâm Thanh Hàn ngay cả ăn uống cũng cảm thấy không ngon miệng.
Cố tình người này còn không tự biết, hỏi: "Thanh Hàn, sao vậy? Tôi thấy em không động đũa, hôm nay tôi làm đồ ăn không hợp khẩu vị?".
Lâm Thanh Hàn giương mắt nhìn Thẩm Tiện một cái, rầu rĩ mở miệng: "Ừ, khó ăn".
Thẩm Tiện ngờ vực mà nếm nếm đồ ăn, buồn bực nói: "Tôi thấy cũng được mà?".
Lâm Thanh Hàn không để ý Thẩm Tiện, buông đũa xuống, vừa đi vào phòng vừa nói: "Vậy chị cứ ăn đi".